Ta Một Người Tốt, Các Ngươi Nói Ta Là Tai Họa?

Chương 448: Có cái gì sự tình hướng ta đến

Chương 448: Có chuyện gì cứ nhắm vào ta Khương Thiên Thu liếc nhìn Tần Kha và mấy người khác, thần thái và ngữ khí y hệt đại ca xã hội đen trong phim ảnh: "Ngồi đi."
Lý Minh nhìn Lý Hưng, lắc đầu nói: "Không cần, bọn ta ngồi là được!"
Hả? ? ?
∑(O_O;) ∑(O_O;) ∑(O_O;) Tần Kha ba người vẻ mặt mờ mịt nhìn Lý Minh.
Lý Minh dừng một chút, không khí tràn ngập xấu hổ: (" ゚ペ)" "Không đúng, là bọn ta đứng là được!"
o(`∀´o me) "Ừm, vậy bọn ta ngồi!"
Tần Kha nói xong cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống.
Ngay sau đó Vương Chí Kiệt cũng theo đó ngồi xuống.
Không có ý gì khác, không phải Tần Kha muốn phá đám Lý Minh.
Mà là loại tình huống này nếu như đứng, tổng thể làm người ta có cảm giác thấp kém một bậc.
Nhất là đối mặt lại là cha của Khương Thừa!
Lý Minh mặt mày sa sầm!
Nha!
ヽ(#`Д´)ノ Hai người các ngươi không thể nể mặt ta một chút sao?
Vào thời điểm này, không phải nên thể hiện ra tình nghĩa huynh đệ sao?
Thấy vẫn còn Trương Lãng đứng cùng mình, Lý Minh trong lòng bùi ngùi, quả nhiên, thời điểm then chốt, vẫn là Trương Lãng đáng tin cậy!
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Trương Lãng cũng ngồi xuống, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Trương Lãng: Có thể ngồi, tại sao phải đứng? Ngu ngốc!
Trong lòng Lý Minh có một vạn con "thảo nê mã" chạy qua.
Giờ có ngồi hay không?
Không ngồi, ba người bọn họ tất cả đều ngồi xuống, bản thân mình đứng, chẳng phải rất kỳ cục sao?
Nhưng nếu là ngồi xuống, chẳng phải tự mình vả vào mặt mình sao?
Đắn đo một hồi, Lý Minh vẫn cảm thấy mặt mũi quan trọng! Không thể ngồi!
Khương Thiên Thu vẫy tay, sau lưng một người áo đen lập tức cung kính móc ra một điếu thuốc lá đưa đến giữa hai ngón tay hắn, tiếp đó lại từ trong ngực móc ra một cái bật lửa thay hắn châm lửa.
Giống như trong tay hắn cái bật lửa màu vàng kim kia, chỉ là một món đồ trang trí, một vật phẩm dùng để đề cao khí chất!
Hít một hơi khói thật sâu, Khương Thiên Thu mở miệng: "Ta muốn biết, con trai ta, Khương Thừa mất tích, rốt cuộc có quan hệ với các ngươi hay không?"
Hả?
Khi Khương Thiên Thu hỏi ra câu này, mấy người đều có biểu hiện hơi nghi hoặc.
Tần Kha không hiểu rõ nhìn Lý Hưng.
Chuyện gì đây?
Tên ngốc này còn chưa nói cho nam nhân này biết Khương Thừa đã chết sao?
Trong mắt ba người Lý Minh cũng lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Cảm giác được Tần Kha nhìn mình, Lý Hưng đối mặt với nó, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Điều này càng làm Tần Kha khó hiểu, tên ngốc này cười cái gì?
Nhưng không có gì bất ngờ xảy ra, tên ngốc này dường như thật sự không có đem sự tình đêm qua nói cho Khương Thiên Thu!
Đồng thời cũng khiến hắn càng thêm xác định, khi mới vào cửa, Lý Hưng quả thật đã cười với hắn, nụ cười giống hệt như bây giờ!
"Hỏi các ngươi đó!" Khương Thiên Thu lạnh lùng nói, giọng điệu nâng cao mấy phần.
Không đợi Tần Kha mấy người trả lời, Trương Hồng đang vểnh chân bắt chéo hút thuốc liền lên tiếng:
"Khương tiên sinh, ta hi vọng ngài chú ý một chút ngữ khí nói chuyện của ngài, đừng dọa đến mấy học sinh của ta! Là ngài nói, chỉ muốn hỏi bọn hắn mấy vấn đề, cho nên ta mới đáp ứng để bọn hắn gặp ngài, nếu ngài tiếp tục như vậy, ta sẽ dẫn bọn hắn đi!"
Khương Thiên Thu hút thuốc, sắc mặt âm trầm: "Vậy ngươi bảo bọn hắn trả lời vấn đề của ta đi!"
Trương Hồng nhìn thẳng Khương Thiên Thu, nói với bốn người bên cạnh: "Nói, có gì cứ nói, không biết thì nói không biết là được! Có ta ở đây, đừng sợ!"
Cảm giác an toàn này!
Thật giống như bốn tiểu loli ngây thơ non nớt, bị một đại hán thoạt nhìn đã không phải người tốt uy h·iếp với nụ cười xấu xa, thời khắc mấu chốt, một đại hán vóc người tráng kiện, mọc đầy lông ngực, tràn đầy cảm giác an toàn lao ra chặn trước mặt bọn họ.
Hướng về phía đại hán nhìn không giống người tốt gầm thét: "Thả các nàng ra, có chuyện gì cứ nhắm vào ta!!"
Cảm động đến mức Tần Kha muốn đứng lên ôm Trương Hồng ném hắn từ trên cửa sổ xuống, rồi lại lấy tốc độ cực nhanh lao xuống lầu dưới đỡ lấy hắn!
Hắn nhất định sẽ tận lực dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao xuống lầu!
Tần Kha nhìn thoáng qua Lý Hưng, không chút nghĩ ngợi nói: "Khương Thừa mất tích, không có quan hệ gì với bọn ta!"
Khương Thiên Thu đang tựa trên ghế salon đột nhiên nghiêng người về phía trước, đôi mắt tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm Tần Kha: "Không có quan hệ gì với các ngươi? Tốt! Vậy ngươi nói xem, đêm qua bốn người các ngươi đi đâu?"
Tần Kha không nhanh không chậm nói:  ̄ he ̄ "Đêm qua?"
Khương Thiên Thu nói: "Chính là đêm qua sau mười hai giờ, các ngươi đi đâu?"
Tần Kha tựa trên ghế salon, ung dung nói: "Đói bụng, ra ngoài ăn khuya!"
Khương Thiên Thu tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao camera giám sát chỉ quay được các ngươi trở về, nhưng không quay được các ngươi rời khỏi khách sạn?"
Tần Kha thản nhiên nói: "Bởi vì ta có dị năng hệ không gian, xuống lầu quá phiền phức, cho nên trực tiếp dùng dị năng hệ không gian ra ngoài, thế nào, pháp luật quy định không được phép sử dụng dị năng hệ không gian ra ngoài ăn cơm sao?"
"Ăn cơm?" Khương Thiên Thu nhìn về phía Lý Minh: "Ăn một bữa cơm, mặt thế nào?"
"Không cẩn thận bị ngã!" Tần Kha nói rồi nhìn về phía Lý Minh: "Còn đau không?"
Lý Minh liếc mắt nhìn Lý Hưng đang im lặng, lắc đầu: "Không đau lắm."
Khương Thiên Thu lạnh lùng hỏi: "Đi đâu ăn?"
"Cái này, ngài đi điều tra một chút không phải tốt rồi sao?" Tần Kha tựa vào ghế salon, bình thản nói: "Khương Thừa ở đâu bọn ta thật sự không biết, nếu ngài cứ nhất định nói Khương Thừa bị bọn ta bắt đi, vậy mời ngài đưa ra chứng cứ trước đã."
Khương Thiên Thu đang muốn nói chuyện, điện thoại trong túi áo khoác lại vang lên.
Hắn lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, không kết nối, mà là ánh mắt sắc bén nhìn về phía bốn người Tần Kha, tựa hồ có chuyện gì đó gấp gáp muốn rời đi: "Nếu như Khương Thừa mất tích có quan hệ với các ngươi, vậy ta hi vọng trước khi trời tối có thể nhìn thấy nó! Chỉ cần nó trở về trước khi trời tối, vậy thì hết thảy đều chưa muộn, tất cả mọi chuyện ta đều có thể bỏ qua, cam đoan an toàn thả các ngươi rời khỏi Vân Ảnh thành! Nếu không... Khương Thừa xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ tính lên đầu các ngươi!"
"Khương tiên sinh, mấy người bọn hắn vẫn chỉ là học sinh, hi vọng ngài không nên dọa bọn hắn!" Trương Hồng ngữ khí dần dần mạnh mẽ: "Ta không rõ ngài có thế lực mạnh bao nhiêu ở Vân Ảnh thành, ta chỉ biết với tư cách là một lão sư, ta sẽ không để cho học sinh của ta gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào! Nếu khoảng thời gian này mấy người bọn hắn xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ tới tìm ngài hỏi cho rõ ràng! Không chỉ như thế, ta nghĩ hiệu trưởng Vân Thành đại học Linh Giả chúng ta, hẳn là cũng không hi vọng học sinh đại diện trường học tới tham gia cuộc t·h·i đấu trăm trường học, gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào!"
"Các ngươi tự mình suy nghĩ kỹ đi."
Khương Thiên Thu đứng dậy, không để ý Trương Hồng, chỉnh sửa lại áo khoác đắt tiền, trực tiếp rời khỏi phòng nghỉ.
Trước khi đi, Lý Hưng lại cho Tần Kha một nụ cười đầy ẩn ý.
Tần Kha không hiểu rõ lắm ý tứ của hắn.
Xác định tiếng bước chân của Khương Thiên Thu càng ngày càng xa, Vương Chí Kiệt nãy giờ vẫn ngửi không khí, tiến đến bên cạnh Tần Kha nhỏ giọng nói: "Tần Kha, trên người ba của Khương Thừa, cũng có mùi hương của những quái nhân kia!"
Tần Kha "ừ" một tiếng.
Không khỏi càng thêm bội phục mũi chó của A Kiệt này thật thính!
Ai nói A Kiệt vô dụng?
Chỉ riêng khứu giác này của hắn, quân khuyển trong tiểu đội, trừ hắn ra không thể là ai khác!
"Có tiền ghê gớm sao?" Trương Hồng ngữ khí có chút chua chát, dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn.
Hắn từ trên ghế salon đứng lên sau biểu lộ lại trở nên cực kỳ nghiêm túc:
"Tần Kha, ta biết hiện tại ngươi đang mang theo ba người bọn hắn, giấu ta làm chuyện gì đó! Rất rõ ràng, mặc kệ ta nói cái gì đều không ngăn được các ngươi, đã như vậy, ta cũng không ngăn cản nữa! Nhưng ghi nhớ, đây là lựa chọn của các ngươi! Có lẽ các ngươi căn bản là không làm được chuyện này, lại có lẽ sau khi chuyện này kết thúc, các ngươi sẽ thật sự trưởng thành! Với tư cách là lão sư của các ngươi, ta hi vọng là vế sau!"
Trương Hồng nói, giống như tình thâm nghĩa trọng, móc bao thuốc lá nhăn nhúm trong túi ra.
Xem xét, bên trong đã không còn điếu nào! Điếu cuối cùng, đã bị hắn rút lúc nãy!
Hắn lắc đầu, do dự một chút, ánh mắt rơi vào cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, nơi có nửa điếu thuốc tàn mà hắn vừa dập.
Lấy ra, châm lửa, tiêu sái rời đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận