Ta Một Người Tốt, Các Ngươi Nói Ta Là Tai Họa?

Chương 393: Nếu không để bọn hắn lại đánh một lát

**Chương 393: Nếu không để bọn hắn đánh nhau thêm lát nữa**
Sau khi cúp điện thoại, Vương Chí Kiệt nhìn về phía Tần Kha: "Đội trưởng Tô nói hắn lập tức tới ngay, bảo chúng ta cầm cự!"
"Ai mà biết được bọn hắn bao lâu nữa mới đến! Trước khi bọn họ đến, chúng ta vẫn phải dựa vào chính mình thôi!"
Dù sao từ trước đến nay, hễ có chuyện gì, chỉ cần gọi điện thoại cho trấn linh cục, bọn họ đều nói là cầm cự, sẽ đến nhanh thôi!
Kết quả lần nào cũng vậy, khi đến nơi thì mọi chuyện đã kết thúc...
Đương nhiên, cũng có một khả năng, biết đâu hiệu suất của trấn linh cục Vân Ảnh thành lại cao hơn Vân Thành thì sao?
Tần Kha ước lượng cục gạch trong tay, quay người nhìn về phía kết giới không gian sau lưng.
Cục gạch này không nhìn bất kỳ phòng ngự nào, kết giới, có thể phá vỡ được không?
Nghĩ vậy, Tần Kha nắm lấy cục gạch, nhanh chân bước tới trước kết giới không gian, nhắm thẳng vào kết giới mà nện hai phát!
Vị trí b·ị đ·á·n·h trúng trên kết giới gợn lên từng vòng sóng màu lam.
Thấy kết giới không có bất kỳ dấu hiệu vỡ vụn nào, Tần Kha lại dồn hết sức, hung hăng nện thêm hai phát nữa!
Vẫn như cũ, không hề có một chút dấu hiệu vỡ vụn nào.
"Tình huống gì vậy? Kết giới không được tính là phòng ngự sao?"
Vương Chí Kiệt một tay nắm đại đ·a·o c·h·ố·n·g xuống đất, rướn cổ quan s·á·t tình hình bên trong khu vực sương mù.
"Tần Kha, ta cảm thấy hiện tại chúng ta tạm thời không cần phải gấp! Nghe động tĩnh bên trong, hình như đã đ·á·n·h c·hết mấy tên rồi!"
"A Kiệt, bắn vào trong hai phát đạn! Biết đâu lại ngẫu nhiên đ·á·n·h c·hết được hai tên!"
"Không ổn đâu... Nếu ta bắn quang đ·ạ·n vào trong, đến lúc đó bại lộ vị trí của chúng ta thì sao? Ta thấy hay là cứ để bọn hắn đ·á·n·h nhau thêm lát nữa đi? Không chừng lát nữa, chúng ta còn chẳng cần đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, bọn hắn đã tự mình xử lý đối phương rồi!"
"Sợ gì chứ, ngươi phải tin vào sương mù của ta! Không phải vừa rồi ngươi cũng ở trong đó à? Toàn là sương mù, căn bản không nhìn rõ xung quanh, cho dù ngươi có bắn quang đ·ạ·n vào, bọn hắn chắc chắn cũng không nhìn rõ quang đ·ạ·n được bắn từ đâu tới!"
"Được thôi, vậy ta thử xem..."
Biết đâu lại thật sự ngẫu nhiên xử lý được một hai tên thì sao?
Vương Chí Kiệt nhắm rốn về phía hướng phát ra tiếng đ·á·n·h nhau trong khu vực sương mù.
Nếu có người khác ở đây, hắn tự nhiên sẽ không sử dụng dị năng dùng rốn p·h·át xạ quang đ·ạ·n này.
Nhưng bây giờ bên cạnh chỉ có một mình Tần Kha, cũng không cần lo lắng gì về thể diện.
Hai tay chống lên eo, Vương Chí Kiệt sử dụng dị năng, đem toàn bộ linh nguyên trong cơ thể chuyển hóa thành năng lượng, hội tụ ở rốn!
Linh nguyên trong cơ thể mất đi với số lượng lớn, khiến mặt Vương Chí Kiệt tràn ngập mệt mỏi, giống như bị vắt kiệt sức!
Quả cầu nhỏ p·h·á·t ra ánh sáng chói mắt, dưới sự không ngừng rót vào của năng lượng, thể tích càng lúc càng lớn!
Trong đầu Vương Chí Kiệt không kìm được mà hiện lên một câu: Ái tâm quang đ·ạ·n, p·h·át xạ!
Quả cầu ánh sáng to bằng quả bóng rổ, vù một tiếng xé rách không khí, lóe ra bạch quang lao vào khu vực sương mù!
"Bành" một tiếng vang lớn.
Nhưng không có bất kỳ tiếng kêu t·h·ả·m t·h·iết nào phát ra.
Vương Chí Kiệt gãi đầu: "Hình như không trúng..."
"Hay là làm thêm phát nữa?" Tần Kha đề nghị.
Lời Tần Kha vừa dứt, một thân ảnh màu đen từ trong sương khói bay ngược ra!
Nhìn kỹ lại, đây chẳng phải Lưu lão tam đã hóa thú thành người sói sao?
Bành một tiếng rơi xuống bên chân Tần Kha và Vương Chí Kiệt, Lưu lão tam nhắm c·h·ặ·t hai mắt, sắc mặt đ·a·u đớn ôm ngực, sau ót bởi vì trước đó bị Tần Kha đ·ậ·p liên tiếp mười mấy cục gạch, bây giờ vẫn còn đang ào ào chảy m·á·u!
"Mẹ nó!"
Lưu lão tam nhắm mắt, hai tay ch·ố·n·g xuống đất, vẻ mặt đ·a·u đớn, há miệng lớn hít thở không khí.
Tình huống bên trong thực sự quá hỗn loạn, khắp nơi đều là sương mù trắng xóa, đ·á·n·h nửa ngày, hắn ngay cả bóng dáng của hai tên tiểu t·ử kia cũng không thấy rõ!
Nhất là vừa rồi, đang đ·á·n·h nhau thì đột nhiên có một quả cầu ánh sáng bay tới, cũng may hắn né nhanh, không bị trúng.
Nếu không với uy lực mà quả cầu ánh sáng kia bạo tạc phát ra, e rằng hắn đã bị n·ổ đến mức không còn c·ặ·n!
Cảm giác được bên tai có tiếng bước chân, Lưu lão tam từ từ mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt vô hại của Tần Kha đ·ậ·p vào mắt!
Vương Chí Kiệt đứng sau lưng Tần Kha, hai tay nắm chặt đại đ·a·o, ở trên cao nhìn xuống, gắt gao nhìn chằm chằm hắn!
Hả? ! ! !
Toàn thân Lưu lão tam chấn động!
Chuyện gì thế này?
Hai tên tiểu t·ử này sao lại ở đây?
Trong sương khói, tiếng đ·á·n·h nhau vẫn còn tiếp tục...
Đồng thời còn thỉnh thoảng vang lên âm thanh của đồng bọn hắn!
"Mẹ nó! Sương mù đặc quá, căn bản là không thấy rõ tên tiểu t·ử này ở đâu!"
"Hắn hình như ở sau lưng ta, vừa mới đá ta một cước!"
Lưu lão tam ngây ra!
Nếu hai tên tiểu t·ử này đã sớm chạy đến đây, vậy thì vừa rồi ở trong đó là tên vương bát đản nào đã đ·á·n·h bay hắn ra?
Không đợi Lưu lão tam lên tiếng nhắc nhở đồng bọn bên trong, một cục gạch đã nện thẳng vào mặt hắn!
"Bành" một tiếng, m·á·u tươi bắn tung tóe!
Lưu lão tam vừa định kêu lên, miệng lại bị một cục gạch nện thẳng vào, hàm răng nanh vốn dĩ ngay ngắn, bị đ·á·n·h bay mất mấy cái, cả cái miệng càng b·ị đ·á·n·h lệch đến biến dạng!
Lần này, hắn hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tần Kha không cho Lưu lão tam bất cứ cơ hội sống sót nào, trong tình huống hiện tại, c·h·ế·t thêm một đối thủ, đối với hắn và A Kiệt càng có lợi!
Trong đêm tối, tay Tần Kha như gọng kìm b·ó·p c·h·ặ·t cổ họng Lưu lão tam, tay phải cầm cục gạch lên lên xuống xuống, từng nhát từng nhát nện lên mặt Lưu lão tam, âm thanh trầm đục, m·á·u tươi văng tung tóe!
Mãi cho đến khi nửa thân trên gần như bị nhuộm đỏ, Tần Kha mới buông Lưu lão tam đã hoàn toàn biến dạng ra.
Vương Chí Kiệt đứng sau lưng Tần Kha nhìn mà tê cả da đầu!
Hắn từng thấy Tần Kha g·iết người, bản thân hắn đương nhiên cũng từng g·iết người, nhưng chưa từng thấy Tần Kha g·iết người theo cách này.
Chỉ dựa vào cục gạch trong tay, nện liên tục vào mặt tên Lưu lão tam này, ban đầu còn có thể thấy rõ đây là một cái đầu sói, nhưng theo từng nhát đ·ậ·p xuống, m·á·u tươi che kín cả khuôn mặt... m·á·u t·h·ị·t lẫn lộn...
Chỉ nhìn riêng hiện tại, không nhìn thân thể, chỉ nhìn mặt, căn bản không thể phân biệt được đây rốt cuộc là sinh vật gì! ?
Vương Chí Kiệt hít mũi một cái, sắc mặt biến đổi, lại ngồi xổm xuống, ghé sát người Lưu lão tam ngửi, trong mùi m·á·u tươi nồng đậm, hắn lại ngửi thấy mùi vị quen thuộc kia.
"Tên ngốc này trên người có mùi vị của những quái nhân kia!" Vương Chí Kiệt chắc chắn nói: "Ta khẳng định, mùi vị trên người hắn giống hệt những quái nhân mà chúng ta gặp trước đó!"
"Mẹ nó! Hai tên tiểu t·ử này ở đây!"
Cách đó không xa, một nam nhân áo đen đứng bên ngoài sương mù, vẻ mặt phẫn nộ trừng Tần Kha và Vương Chí Kiệt!
Nghe thấy tiếng gọi của đồng bọn, mấy người còn đang tàn sát lẫn nhau trong sương khói vội vàng chạy ra.
Mặc dù thời gian ở trong sương khói không lâu, nhưng mấy người đều đã tái mét mặt mày!
Nhất là khi nhìn thấy Tần Kha và Vương Chí Kiệt bình an vô sự đứng ở đằng xa, càng tức đến mức suýt chút nữa thì tại chỗ thổ huyết mà c·hết!
Thì ra chúng ta ở trong đó đ·á·n·h nhau đã lâu như vậy, kết quả hai người các ngươi đã sớm chạy tới đây?
Nói cách khác, vừa rồi ở trong đó, là người của bọn hắn đang tự đ·á·n·h lẫn nhau?
Hơn nữa mỗi chiêu đều là s·á·t chiêu?
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận