Ta Một Người Tốt, Các Ngươi Nói Ta Là Tai Họa?

Chương 10: Có chút ngoài ý muốn cũng là rất bình thường

Chương 10: Có chút ngoài ý muốn cũng là chuyện thường tình
Rời khỏi văn phòng, suốt dọc đường, Vương Chí Kiệt vẫn luôn giữ nguyên tư thế ngẩng cao đầu.
Tần Kha đã nhận ra điều này, nhưng không lên tiếng.
Thiên tài mà, có chút phiền muộn cũng là lẽ thường.
Khi gần đến cửa lớp học, Vương Chí Kiệt rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi:
"Tần Kha, trong cơ thể ngươi rốt cuộc là từ khi nào xuất hiện linh nguyên vậy? Đã có linh nguyên thì không nói làm gì, thế mà còn nắm giữ cả dị năng, lại còn là dị năng hệ không gian!"
Tần Kha nghiêm túc đáp: "Nếu ta nói là hôm qua mới xuất hiện, ngươi tin không?"
"Thôi đi, ta tuy không có trải qua mấy năm học, nhưng cũng không có ngu ngốc đến vậy. Nếu ngươi hôm qua mới xuất hiện linh nguyên, làm sao có thể mạnh như thế."
Vương Chí Kiệt thở dài: "Kỳ thật ta biết, ngươi khẳng định sớm đã có linh nguyên trong cơ thể, nhưng ngươi sợ ta bị đả kích, cho nên vẫn luôn giấu ta, đúng là huynh đệ tốt, ta hiểu mà!"
Tần Kha lắc đầu: "Không, ngươi hiểu lầm rồi, ta căn bản là không hề sợ ngươi bị đả kích!"
【 keng, nhận được từ Vương Chí Kiệt cảm xúc tiêu cực + 345! 】
Vương Chí Kiệt co rút khóe miệng, giơ ngón giữa với Tần Kha, thầm nghĩ, huynh đệ này, liệu có còn đáng tin không?
"Một tháng nữa ngươi sẽ có thể thi vào đại học linh giả, còn ta, trong cơ thể không có linh nguyên, thi đậu là chuyện vô vọng, xem ra thật sự chỉ có thể đi nướng khoai lang!"
Vương Chí Kiệt vừa nói vừa lắc đầu: "Đáng tiếc a!"
Tần Kha nghi hoặc: "Đáng tiếc cái gì?"
Vương Chí Kiệt thở dài một hơi, ánh mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài hành lang: "Thiếu đi một nhân tài như ta, cũng không biết đại học linh giả Vân Thành còn có thể chống đỡ được bao lâu!"
Tần Kha hai mắt sáng ngời, chỉ xuống mặt đất: "A Kiệt, ngươi mau nhìn kìa, đây không phải mặt của ngươi sao? Mặt mũi đẹp đẽ thế này, sao nói vứt là vứt thế?"
【 keng, nhận được từ Vương Chí Kiệt cảm xúc tiêu cực + 456! 】
Có rất ít người có thể làm cho Vương Chí Kiệt hoàn toàn câm nín, Tần Kha chính là một trong số đó.
Miệng lưỡi của "Vua Còm" há lại chỉ là hư danh?
Tần Kha khoác vai Vương Chí Kiệt, an ủi: "Đừng có quá ủ rũ, trong cơ thể không có linh nguyên, không vào được đại học linh giả, nhưng chỉ cần học tập cho tốt... Thì ngươi vẫn có, một chút, một xíu hy vọng có thể thi đỗ đại học văn khoa."
Vương Chí Kiệt như có điều suy nghĩ: "Nói thì nói như vậy không sai, nhưng bây giờ cách kỳ thi đại học chỉ còn một tháng, thành tích văn khoa của ta lại kém như vậy, dù ta rất thông minh, nhưng một tháng chắc chắn không thể nắm vững toàn bộ kiến thức... Tần Kha, ngươi thấy thế nào? Trong vòng một tháng, ta có khả năng hay không nâng cao thành tích văn khoa, để thi đậu đại học?"
"Ngươi muốn nghe lời thật hay lời nói dối?"
"Đương nhiên là lời thật!"
"Thôi được, vẫn là nói cho ngươi lời nói dối vậy, chắc chắn là có thể! Với trí thông minh của ngươi, nhất định có thể trong vòng một tháng nâng cao thành tích văn khoa!"
【 keng, nhận được từ Vương Chí Kiệt cảm xúc tiêu cực + 789! 】
"Có đôi khi, ta thật sự muốn xé toạc cái miệng này của ngươi ra!"
Vương Chí Kiệt lại giơ ngón giữa, cực kỳ khinh bỉ Tần Kha một phen!
Hai người trở lại phòng học, vừa mới vào tiết không lâu.
Vừa bước vào, Tần Kha liền cảm nhận được ánh mắt nham hiểm từ phía Lý Minh.
Khác với mọi khi, lần này Tần Kha nghe giảng cực kỳ nghiêm túc.
Ngay cả giáo viên đứng lớp cũng phải thầm nghĩ, hôm nay mặt trời có phải mọc đằng tây rồi không?
Thường ngày, tiểu tử này còn chưa vào tiết đã bắt đầu ngủ, tan học rồi mà vẫn chưa tỉnh.
Hôm nay là thế nào?
Đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy.
Thế mà còn giơ tay đặt câu hỏi, làm ta không trả lời được!
Trên thực tế, Tần Kha cũng muốn "bắt cá hai tay", tranh thủ thời gian.
Chỉ là nội dung của buổi học khiến hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Mặc dù là tiết sinh vật, nhưng lại khác hoàn toàn với những tiết sinh vật tẻ nhạt vô vị trước đây.
Bài giảng trên lớp, toàn bộ đều là về dị thú trong linh vực.
Đối với Tần Kha, người vừa mới tiếp xúc với những thứ này được một ngày, mà nói, vô cùng mới lạ!
Có lẽ là do tập trung nghe giảng, thời gian trôi qua rất nhanh, một tiết học thoáng chốc đã hết.
Còn về phần Vương Chí Kiệt, cái tên tự xưng là thiên tài đệ nhất lớp 3 này, đã sớm "buông xuôi", nguyên một tiết học đều ngủ gật.
Cũng có thể, việc quét nhà vệ sinh có sức hấp dẫn quá lớn đối với hắn!
Ngồi ở vị trí phía trước Tần Kha, lớp trưởng, đồng thời cũng là đối tượng mà Lý Minh thầm ngưỡng mộ, Hứa Diệu Âm quay người lại.
Nếu nói điều hấp dẫn nhất trên người nàng, phải kể đến cặp mắt to tròn, sáng long lanh!
Cùng với, một đôi "đại nại nại" (núi đôi) đầy đặn.
Từ khi trở thành học sinh của Triệu Đức Trụ, Tần Kha cảm thấy, quyết định đúng đắn nhất mà lão già "dân chơi" này từng làm, chính là sắp xếp đại mỹ nữ này ngồi trước mặt "đại soái ca" là mình đây.
Hứa Diệu Âm dùng đôi mắt hiếu kỳ quan sát Tần Kha: "Tần Kha, không ngờ ngươi lại ẩn giấu sâu đến vậy, rõ ràng trong cơ thể sớm đã có linh nguyên, lại còn nắm giữ dị năng, vậy mà cứ làm ra vẻ bình thường!"
Tần Kha cười cười, không nói gì.
Hứa Diệu Âm tiếp tục: "Video ngươi ra tay nghĩa hiệp ta đã xem rồi, rất là ngầu, từ video đó có thể thấy, ít nhất ngươi cũng là linh giả cấp 2 cảnh giới 1 rồi? Thông thường, để tu luyện tới cấp 2 cảnh giới 1, ít nhất cũng phải mất hai ba tháng, ngươi đúng là biết giấu thật!"
"Nếu ta nói trước đây ta không hề che giấu, mà hôm qua trong cơ thể mới xuất hiện linh nguyên, ngươi có tin không?"
"Ngươi cứ chém gió đi!"
Hứa Diệu Âm không đời nào tin, một linh giả hôm qua mới xuất hiện linh nguyên, vào buổi tối lại có thể một mình đánh năm tên đàn ông trưởng thành, hơn nữa còn thành thạo điêu luyện đến vậy!
Huống chi, Tần Kha không thuộc dạng thiên tài!
Hắn là nhân tài!
"Nếu ngươi không tin, thì ta cũng chịu thôi."
Tần Kha bất đắc dĩ, nói thật, nhưng lại chẳng có ai tin.
Hồi tưởng lại cảnh trong video và lúc sáng Tần Kha tay không móc ra một viên gạch, Hứa Diệu Âm không nén nổi sự tò mò.
"Dị năng của ngươi là gì vậy? Lúc sáng ngươi tay không lấy ra một viên gạch, giống hệt trong video, hẳn là dị năng hệ không gian?"
Tần Kha gật gật đầu: "Không sai biệt lắm!"
"Ngươi đừng có 'nước đục thả câu', toàn bộ Hoa Hạ số người sở hữu dị năng hệ không gian ít đến đáng thương, nếu ngươi thật sự có dị năng hệ không gian, thì ngươi thậm chí có khả năng không cần thi đại học, mà có thể được đặc cách vào thẳng đại học linh giả."
"Hay là ngươi muốn khiêm tốn, không muốn người khác biết? Vậy thì nói cho một mình ta nghe thôi, ngươi yên tâm, ta giữ bí mật rất kỹ, tuyệt đối sẽ không nói cho ai."
Tần Kha gãi gãi đầu.
Ngươi có kín miệng hay không, ta làm sao biết được... Lại chưa thử qua...
Khụ khụ!
Lệch hướng rồi!
Lệch hướng rồi!
"Chuyện này, đợi khi nào có cơ hội ta sẽ cho ngươi thấy, rồi ngươi sẽ biết!"
Tần Kha khoanh tay, dựa vào mặt bàn.
"Đúng là biết 'nước đục thả câu', hừ, không nói thì thôi, ta còn không muốn nghe đây!" Hứa Diệu Âm suy nghĩ một chút rồi nói: "Đúng rồi, chủ nhật này ta... sinh nhật, đến lúc đó nhớ đến đấy!"
"Được, chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ta chắc chắn sẽ đến!"
Hứa Diệu Âm nghi hoặc: "Không phải chỉ là một buổi sinh nhật thôi sao, có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ."
"Ngươi nói thế là sai rồi, ngoài ý muốn, chính là những sự việc đột ngột xảy ra nằm ngoài dự liệu, ví dụ như ta bị tai nạn xe cộ, hoặc là ngươi bị tai nạn xe cộ, hay là ngươi kiểm tra ra mắc bệnh nan y gì đó..."
【 keng, nhận được từ Hứa Diệu Âm cảm xúc tiêu cực + 768! 】
"Phi phi phi! Ngậm ngay cái miệng quạ đen của ngươi lại!"
Hứa Diệu Âm khẽ lườm Tần Kha, ngược lại cũng không hề tức giận.
"Sinh nhật, ta có thể đến ăn ké không?"
Vương Chí Kiệt vẫn luôn ngủ gật, ngẩng đầu lên hỏi.
"Được, đến lúc đó ta sẽ gửi địa chỉ cho hai người!"
【 keng, nhận được từ Lý Minh cảm xúc tiêu cực + 347! 】
Hả?
Tần Kha ngẩn người.
Tên này, có phải là bị bệnh nan y gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận