Ta Một Người Tốt, Các Ngươi Nói Ta Là Tai Họa?

Chương 325: Chẳng lẽ là cái bóng dị năng

**Chương 325: Chẳng lẽ là cái bóng dị năng**
Đứng trước đại tửu lâu ba tầng, Lý Minh không ngừng quan sát.
( ิ _ ิ ) "Ngươi thì biết cái gì, dựa theo kinh nghiệm trước đây của ta, trực giác của ta luôn rất chuẩn!"
"Vậy theo như ngươi nói, đêm nay khẳng định sẽ xảy ra chuyện?" Trương Lãng khoanh tay, dáng vẻ ung dung, hoàn toàn trái ngược với Lý Minh đang nghi thần nghi quỷ.
Lý Minh lắc đầu: (;′⌒) "Ta cũng không rõ ràng, dù sao thì có một loại dự cảm không lành!"
Tiếp đó hắn nói thêm: "Ngươi nói xem, mấy ngày trước đi Bạch Long sơn, có phải là thật sự đã xảy ra chuyện không?"
"Đây chẳng qua là trùng hợp, với lại chỉ là một Phương Quế, chuyện này cũng có thể để xảy ra chuyện?" Trương Lãng tiếp tục nói: "Nếu ngươi thật sự sợ hãi, vậy thì tự mình chuyển bàn ra bên ngoài ăn đi!"
Bên kia, Lang ca tốt bụng nhiệt tình, là người đầu tiên cầm hai quả quýt đi tới, Trương Hồng đi siêu thị bên cạnh mua thuốc cũng vừa vặn trở về.
(〃^∇^) "Ngẩn người làm gì, đi thôi!" Lang ca một lòng muốn ăn tiệc, nhét một quả quýt vào tay Trương Lãng.
Vương Chí Kiệt cũng đưa một quả quýt cho Lý Minh: "Đừng ngẩn ra đó, mau vào đi, đứng ngoài trời ngươi không thấy lạnh sao?"
Trương Hồng ngẩn người, nhìn bốn người trong tay đều có quýt.
Vậy ta thì sao?
Ta thì sao? ? ?
Vừa đi tới cửa tửu điếm, liền có một mỹ nữ tiếp tân với khuôn mặt tươi cười, tiến lên tiếp đón.
Dưới sự giật dây của Tần Kha, Trương Hồng trực tiếp chọn bao sương với quy cách cao nhất.
Ai bảo Tần Kha nói có lý? Lần này tất cả chi phí xuất hành, đều do trường học thanh toán!
. . .
Trong bao sương tráng lệ, Vương Chí Kiệt ánh mắt tỏa sáng, đánh giá chiếc đèn thủy tinh treo trong phòng.
Lý Minh và Trương Hồng đang chuyên tâm xem thực đơn, Trương Lãng ở một bên nói chuyện phiếm, thuận tiện gửi tin nhắn cho Tiểu Tuyết.
Theo điện thoại di động trong túi rung lên, Vương Chí Kiệt móc ra trả lời tin nhắn, rồi lại tiếp tục thưởng thức bài trí trong bao sương.
Tần Kha cũng tương tự đang nói chuyện phiếm, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại.
Khi nhìn thấy tin nhắn Ngô Hồng Minh gửi, Tần Kha có chút kinh ngạc.
Ngay đêm qua, Vân thành lại có một nhân vật tai to mặt lớn đã từng bị Huyết Nguyệt giáo tàn nhẫn sát hại!
Thủ pháp gây án giống hệt mấy vụ án trước đó, trăm phần trăm là do cao tầng Huyết Nguyệt giáo gây ra.
Tần Kha liếc nhìn Trương Hồng đang ngồi đối diện hắn.
Trước đó Ngô Hồng Minh còn nói, Trương Hồng vẫn có chút hiềm nghi.
Nhưng đêm qua khi xảy ra chuyện, hắn vẫn luôn ở lại Vân Ảnh thành.
Như vậy nói, hiềm nghi của hắn có thể loại bỏ hoàn toàn?
Trừ phi hắn thừa dịp mọi người ngủ say, đợi đêm khuya chạy về Vân thành, rồi trước khi trời sáng lại gấp rút trở về.
Nhưng như vậy thì thời gian khó tránh khỏi có chút quá gấp gáp! ?
Dù sao, trước mắt mà nói, bản thân mình có nhìn thế nào cũng không tin Trương Hồng là cao tầng Huyết Nguyệt giáo.
Tần Kha lại tiếp tục nhắn tin với Ngô Hồng Minh.
Ngô Hồng Minh hồi đáp: "Căn cứ thông tin và phân tích hiện tại chúng ta nắm giữ, mục tiêu của Huyết Nguyệt giáo hiện tại không phải là muốn g·iết c·hết tất cả nhân vật tai to mặt lớn của Vân thành, mà là bọn hắn đang tìm kiếm một thứ gì đó, mà thứ này, đang nằm trong tay một đại nhân vật nào đó của Vân thành, hoặc có thể là đã từng là đại nhân vật!"
Ngô Hồng Minh tiếp tục nhắn tin: "Còn có việc trước đó ngươi nói với ta liên quan tới Lữ Cô Sinh và đội trộm cắp kia đụng mặt ở trung tâm tắm rửa, qua điều tra của chúng ta, Lữ Cô Sinh và đội trộm cắp kia thật sự có liên quan nào đó! Mà đội trộm cắp kia lại từng giao thủ với Huyết Nguyệt giáo, cho nên về cơ bản có thể loại trừ quan hệ giữa Lữ Cô Sinh và Huyết Nguyệt giáo!"
"Tốt rồi, không nói nữa, ta còn có hẹn! Vân Ảnh thành rất có khả năng cũng có người của Huyết Nguyệt giáo, tuy không nguy hiểm bằng bên Vân thành, nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận!"
Xem xong tin nhắn cuối cùng của Ngô Hồng Minh, thu điện thoại di động lại, Tần Kha ngẩng đầu nhìn về phía Trương Hồng đang chuyên tâm gọi món.
"Trương chủ nhiệm!"
"Hả?" Trương Hồng ngẩng đầu.
"Ngươi ngoại trừ dị năng có thể tạo ảo giác, mấy dị năng khác là gì? Ngươi hẳn là Linh Giả tứ cảnh, ít nhất còn có hai dị năng nữa chứ?"
Trương Hồng đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ bên cạnh, ra hiệu nàng có thể đi ra.
Sau khi người rời đi, hắn nói: "Đã ngươi muốn biết, vậy sẽ nói cho ngươi, dù sao cũng không phải bí mật gì! Dị năng đầu tiên ta hấp thu không có lực công kích, có liên quan đến con mắt, sử dụng dị năng này, cho dù là ban đêm tối muộn, ta cũng có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh!"
Vương Chí Kiệt có chút không tin: (*´I*) "Thật hay giả?"
"Nếu ngươi không tin ta, ta cũng không còn cách nào." Trương Hồng cười nói.
"Chờ đó, ta đi tắt đèn!" Vương Chí Kiệt đứng dậy tắt đèn trong bao sương, lại chạy tới kéo rèm cửa, toàn bộ bao sương trong nháy mắt tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.
ˋ(′~‵" )ˊ "Đây là mấy?" Thanh âm Vương Chí Kiệt từ trong bóng tối truyền ra.
( ∙̆ . ̯ ∙̆ ) "Thôi, ta không muốn dùng dị năng này lắm!"
(▰˘◡˘▰) "Dùng thử xem!" Thanh âm Tần Kha cũng vang lên từ trong bóng tối.
Một giây sau, hai mắt Trương Hồng phát ra hai luồng sáng, sáng như bóng đèn một trăm nghìn oát!
Cả phòng đều bị chiếu sáng!
Đừng nói hắn có thể nhìn rõ, chỉ cần không phải người mù, bây giờ ai cũng có thể nhìn rõ Vương Chí Kiệt giơ ra mấy ngón tay.
Vương Chí Kiệt kinh ngạc thốt lên: Mi ゚Д゚ sam "Ngọa tào! Ngọa tào!"
Trương Lãng nuốt nước bọt, đúng là lợi hại!
Tần Kha ỉu xìu nói: ٩(๑̀ώ๑)۶ "Cái này có gì đâu, cầm hai cái đèn pin chẳng phải cũng có thể làm được?"
Ban đầu còn tưởng dị năng này của hắn thích hợp hành động lén lút ban đêm.
Ví dụ như ở trong rừng núi, đưa tay không thấy được năm ngón, trong bóng tối mịt mù, địch nhân không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, hắn có thể dựa vào dị năng này nhìn rõ tất cả vị trí địch nhân, tìm cơ hội đánh lén từng tên!
Hiện tại xem ra, đánh lén cái râu a!
Dị năng này vừa dùng, trong phạm vi mười dặm địch nhân đoán chừng đều có thể biết hắn đang ở đâu!
Nhưng ít nhiều vẫn có chút lợi ích, ví dụ như cả đời này không cần phải mua đèn pin!
Trương Hồng hủy bỏ dị năng, bảo Vương Chí Kiệt bật đèn: "Vậy chỉ có thể nói ngươi không hiểu rõ dị năng này, các ngươi có cảm thấy hơi mệt mỏi không?"
Mấy người không hẹn mà cùng gật đầu.
Ngay cả Tần Kha cũng vậy, khoan nói, thật sự có cảm giác đó!
Trương Hồng giải thích: "Đó là bởi vì bất kỳ sinh vật nào bị dị năng này chiếu vào, đều sẽ sinh ra cảm giác uể oải, thời gian chiếu xạ càng dài, cảm giác uể oải càng sâu!"
Lý Minh nói: "Vậy dị năng của ngươi là hệ quang sao?"
"Có dính một chút!" Trương Hồng đáp.
Tần Kha truy vấn: (. ・ω´・) "Còn dị năng khác là gì? Hẳn là vẫn còn chứ?"
"Mặc dù ta là Linh Giả tứ cảnh, nhưng trước mắt chỉ có ba dị năng, vẫn muốn hấp thu cái thứ tư, nhưng thử hơn mấy chục lần, vẫn luôn thất bại!"
(¬ω¬. ) "Vậy dị năng còn lại là gì?" Tần Kha hỏi.
"Cái này. . . Xem như đòn sát thủ của ta đi, ta chưa từng nói với bất kỳ ai, trước nay cũng chưa từng dùng qua, nên sẽ không nói cho các ngươi biết! Nếu thật sự muốn nói nó thuộc loại dị năng gì, theo ta cảm thấy hẳn là hắc ám hệ!"
Tần Kha sửng sốt!
Hắc ám hệ?
Chẳng lẽ là cái bóng?
Dù sao cái bóng rất đen, không phải sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận