Ta Một Người Tốt, Các Ngươi Nói Ta Là Tai Họa?

Chương 249: Lui một bước vẫn phải lại lui

Chương 249: Lùi một bước, lùi mãi không thôi
Âu Dương Thịnh lạnh lùng nhìn theo Trương Lãng rời đi.
Một lúc lâu sau, hắn mới thu ánh mắt về, đá mạnh vào bàn, tức giận nói: "Rốt cuộc có bán hay không?"
( he ´) "Không bán." Vương Chí Kiệt lắc đầu: "Bây giờ các ngươi có trả bao nhiêu tiền cũng không bán, ta nhận ra rồi, mấy người các ngươi chính là những kẻ vừa vặn chặn đường không cho Tiền Giai đi."
Âu Dương Thịnh hừ lạnh: "Được, đã ngươi nói thẳng ra như vậy, ta đây cũng không úp mở nữa, ta hỏi ngươi, ngươi rất thích lo chuyện bao đồng có phải không? Chúng ta muốn phương thức liên lạc của nàng thì liên quan gì đến ngươi!"
Vương Chí Kiệt lạnh nhạt nói: "Các ngươi muốn phương thức liên lạc của nàng xác thực không liên quan gì đến ta, nàng có cho hay không cũng là chuyện của nàng, nhưng nàng không cho, các ngươi lại chặn đường không cho đi, giống hệt như mấy tên lưu manh, ta đây liền có chút không vừa mắt! Các ngươi muốn cảm thấy ta lo chuyện bao đồng, thì tùy các ngươi, dù sao ta người này cứ như vậy."
Âu Dương Thịnh ánh mắt trầm xuống, hai tay chống bàn, nhìn chằm chằm, giọng nói trầm thấp.
╰_ ╯ "Có biết ta là ai không? Ngươi dám đối nghịch với ta?"
Hồ Trạch Dương đi tới bên cạnh Vương Chí Kiệt, nhỏ giọng nói: "Cẩu ca, đừng để ý đến bọn hắn, không cần thiết phải chấp nhặt với loại người này."
Vương Chí Kiệt bĩu môi: "Các ngươi nếu không có việc gì thì phiền tránh ra, chúng ta còn phải làm ăn."
"Được, ta cho ngươi làm!"
Âu Dương Thịnh nói xong liền một cước đá gãy chân bàn, theo đó cái bàn đổ xuống, đồ vật bên trên rơi vãi đầy đất.
٩(๑^´๑)۶ "Ta dựa vào!" Vương Chí Kiệt nổi trận lôi đình.
Hồ Trạch Dương thấy thế vội vàng ôm chặt lấy hắn: "Cẩu ca, cẩu ca, thôi được rồi, đừng quên lời Trương chủ nhiệm nói!"
Lỗ Bình Quý vội vàng kéo tay Vương Chí Kiệt, nhỏ giọng nói: "Cẩu ca, đừng mắc bẫy bọn hắn, hắn chính là cố ý muốn dụ ngươi động thủ trước, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng!"
Học sinh ban hai đều nhìn qua.
"Tên kia là ai vậy, ngông cuồng quá đi?"
"Hình như là sinh viên trường đại học kia."
"Ân. . . Nếu là sinh viên trường đại học kia, vậy bọn hắn tìm Vương Chí Kiệt gây phiền phức, thì không có gì lạ!"
"Ta cược năm đồng, vừa rồi lúc hắn đá bàn, nếu mà có Tần Kha ở đây, đoán chừng trên mặt hắn bây giờ ít nhất cũng phải có ba dấu gạch!"
Lý Minh nói: "Tên kia là Âu Dương Thịnh, là con nhà giàu ở Thiên Thủy thành, cha ta và cha hắn trước đây từng có quan hệ làm ăn, năm ngoái nghỉ hè, cha ta đăng ký cho ta một khóa huấn luyện Linh giả, lúc ấy có ở chung với tên này một thời gian, tổng kết lại một câu, tên này rất ngông cuồng, hơn nữa không phải người tốt lành gì, lúc trại huấn luyện sắp kết thúc, còn bị Trương Lãng cho ăn đòn một trận!"
Thấy Vương Chí Kiệt không có động thủ, một nam sinh bên cạnh Âu Dương Thịnh cáo mượn oai hùm nói: "Đã sợ như vậy thì không nên lo chuyện bao đồng! Lần này chỉ là cảnh cáo cho ngươi, về sau nhìn thấy bọn ta thì tốt nhất nên đi đường vòng, trong linh vực là như thế, bên ngoài cũng vậy!"
Nói xong, hắn tiến đến trước mặt Vương Chí Kiệt, đưa tay vỗ vỗ mặt hắn: "Nghe rõ chưa?"
Thấy Vương Chí Kiệt muốn phát tác, Hồ Trạch Dương và Lỗ Bình Quý vội vàng giữ chặt hắn.
Hồ Trạch Dương sốt ruột nói: "Cẩu ca, thôi được rồi!"
Âu Dương Thịnh cười lạnh một tiếng, nháy mắt với một nam sinh bên cạnh.
Rồi nhìn chằm chằm Vương Chí Kiệt nói: "Nhớ kỹ, bây giờ chỉ là cảnh cáo ngươi, cho ngươi một buổi tối suy nghĩ, sáng ngày mai đến tìm bọn ta nhận lỗi, nếu không ngươi sẽ biết tay!"
Nói xong, hắn quay người dẫn người rời đi.
Vương Chí Kiệt hít sâu một hơi.
Ngẫm nghĩ một lát. . .
Thôi, không chấp nhặt với loại ngu xuẩn này.
"Cháy rồi, cháy rồi!" Âu Dương Thịnh mấy người vừa đi không được bao xa, liền nghe thấy tiếng Hồ Trạch Dương kinh hô.
Đồ uống và đồ ăn vặt chất đống bên cạnh đột nhiên bốc cháy dữ dội!
Mi ゚Д゚ sam "Ngọa tào! Mau dập lửa!" Vương Chí Kiệt hô to, nhặt cái bàn dưới đất lên rồi ném vào đống lửa.
Những người xung quanh xem đen mặt!
((´-_-)-_-)-_-)
Ngươi chắc chắn làm vậy có thể dập lửa, mà không phải làm cho lửa cháy mạnh hơn?
"Là mấy người kia phóng hỏa, vừa rồi ta nhìn thấy." Một người qua đường hô.
Vương Chí Kiệt phẫn nộ nhìn về phía Âu Dương Thịnh mấy người đang đứng cách đó không xa khoanh tay đứng nhìn.
Không nói hai lời, một mình xông về phía Âu Dương Thịnh.
Mười mấy giây sau. . .
Thân ảnh Vương Chí Kiệt ngược lại bay trở về. . .
Cùng lúc đó, Tần Kha vừa vặn dịch chuyển tức thời trở về, nhìn hàng hóa đang bốc cháy, lại cúi đầu nhìn Vương Chí Kiệt ngã nhào bên cạnh chân hắn.
"Ta chỉ mới đi có một phút, sao thế này?" Tần Kha đỡ Vương Chí Kiệt đứng dậy.
"Bọn hắn phóng hỏa đốt đồ của chúng ta!" Vương Chí Kiệt chỉ vào Âu Dương Thịnh mấy người.
Tần Kha nhíu mày: (#n´) "Đốt đồ của chúng ta? Bọn hắn còn đánh ngươi?"
Vương Chí Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Ân, ta xông lên đánh nhau với bọn hắn, nhưng bọn hắn đông quá, ta đánh không lại!"
(╬◣д◢) "Khinh người quá đáng!" Tần Kha lập tức lấy cục gạch ra.
Hồ Trạch Dương và Lỗ Bình Quý vội vàng giữ chặt hắn: "Lang ca, Lang ca, thôi được rồi, nhịn một chút!"
(▼ mãnh ▼#) "Nhịn cái rắm a!"
"Lang ca, có câu nói thế nào, lùi một bước trời cao biển rộng!"
"Hiện tại tình huống này, lùi một bước là cứ phải lùi mãi, biết không?"
Sức lực của Tần Kha lớn đến mức nào, hai tay dùng sức hất văng hai người ra, đang định xông lên.
Một giây sau, Triệu Đức Trụ và Trương Hồng cùng một đám giáo viên xông tới cản trước mặt hắn.
Cùng lúc đó, giáo viên của trường đại học Linh giả Thiên Thủy thành cũng chạy tới hỏi thăm tình hình.
Trương Hồng hai tay ôm chặt Tần Kha đang giãy dụa: "Tần Kha! Tần Kha!"
Phía Âu Dương Thịnh, một cô gái có dáng người cao ráo, đeo kính gọng vàng hỏi: "Âu Dương Thịnh, xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ngươi động thủ?"
Âu Dương Thịnh nhún vai nói: "Dương lão sư, không phải chúng ta động thủ trước, là tên nhóc kia, hắn nói những hàng hóa hắn bán là bị chúng ta đốt, nên xông lên tìm chúng ta liều mạng, không còn cách nào, chúng ta cũng chỉ là bị ép phản kháng!"
"Đúng vậy, tên nhóc kia nhân phẩm cũng không ra gì, vừa rồi chúng ta định đến chỗ hắn mua ít đồ, chỉ vì giá cả quá đắt nên chúng ta nói một câu, hắn liền mắng chúng ta là lũ nghèo kiết xác, bảo không mua thì cút đi!"
. .
Trương Hồng và Triệu Đức Trụ hai người đứng chắn bên cạnh Tần Kha.
Còn có hai vị giáo viên khác đứng trước mặt Vương Chí Kiệt hỏi han tình hình, vốn có hai vị giáo viên hệ thủy, dưới sự hợp lực, ngọn lửa dần dần được dập tắt.
Hầu như ánh mắt của mọi người đều bị thu hút về phía này.
"Không tin các ngươi có thể gọi Tiền Giai tới hỏi, lúc ấy bọn hắn xác thực đang quấy rầy nàng, ta thấy chướng mắt. . ."
Vương Chí Kiệt đem chuyện từ đầu đến cuối kể rõ.
"Vừa rồi bọn họ chạy tới gây sự, làm hỏng bàn của chúng ta không nói, còn phóng hỏa đốt đồ của chúng ta, ta thừa nhận là ta động thủ trước, nhưng lúc đó ta thực sự không nhịn được. . ."
٩(ˊ〇ˋ*) و "Thôi A Kiệt, đừng nói nữa." Lúc này Tần Kha dị thường bình tĩnh, bình tĩnh đến mức còn thong thả ngáp một cái.
Sau đó lại hời hợt khoát tay: "Yên tâm đi Triệu thúc, chuyện này cũng không phải chuyện gì to tát, ta và A Kiệt tuyệt đối sẽ không đi tìm bọn hắn gây phiền phức."
Trương Hồng nghiêm túc nói: "Tần Kha, chuyện này mặc kệ ai đúng ai sai, tiếp theo không được xảy ra xung đột với bọn hắn nữa, có được không?"
(̤̀ᵕ̤́๑)ᵒᵏᵎᵎᵎᵎ "Ok ok, Trương chủ nhiệm, ngài yên tâm, ta Tần Kha nói được làm được, đã nói không đi tìm bọn họ gây sự thì chắc chắn sẽ không đi, điểm này ngài có thể yên tâm, nếu ta mà đi tìm bọn họ gây sự, thì lần lịch lãm này ngài cứ trực tiếp cho ta không điểm!"
Nhìn Tần Kha thề son sắt, hơn phân nửa giáo viên đều cảm thấy không có việc gì, chỉ có Triệu Đức Trụ là người duy nhất ý thức được, vấn đề lớn rồi!
Hắn mặt mày sa sầm đi tới trước mặt Âu Dương Thịnh mấy người.
Nữ giáo viên đeo kính gọng vàng vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, ta là chủ nhiệm lớp của mấy đứa nhỏ này, sự việc vừa rồi có thể là hiểu lầm."
"Có phải hiểu lầm hay không đã không còn quan trọng. . ." Triệu Đức Trụ cúi đầu liếc nhìn Âu Dương Thịnh mấy người, lại ngẩng đầu nói với nữ giáo viên này: "Thừa dịp bây giờ mọi chuyện chưa quá nghiêm trọng, mau chóng đưa mấy người bọn hắn ra ngoài đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận