Ta Một Người Tốt, Các Ngươi Nói Ta Là Tai Họa?

Chương 415: Chạy trốn cũng không quên gánh người

**Chương 415: Chạy trốn cũng không quên vác người**
Khương Thừa đau đến suy sụp, hắn có thể cảm giác rõ ràng xương cổ tay mình đang vỡ nát từng chút một.
Không đến một lát, mồ hôi lạnh đã làm ướt đẫm trán hắn!
Tần Kha ngược lại là một vẻ mặt nhẹ nhõm.
Dù sao hắn không có bị thương!
"Muốn ta thả ngươi ra cũng được, trước hết thành thật trả lời ta mấy vấn đề!"
Khương Thừa gian nan nói từng chữ: (〃´ 皿 `)q "Ta về cái cóc khô!"
Tần Kha sửng sốt một chút: "Ta dựa vào, ta phát hiện, ngươi không chỉ là mạnh miệng, đầu óc còn có chút vấn đề! Đến nước này rồi, nếu ngươi tỏ ra yếu thế một chút, không chừng ta thực sự sẽ thả ngươi."
Nói xong lại dùng sức, Khương Thừa đau đớn trợn to mắt, ánh mắt lồi ra, tơ máu lan rộng, giống như lệ quỷ trong phim kinh dị.
(ⅈ▱ⅈ) "A!"
Tiếng kêu thảm thiết của Khương Thừa càng thêm thê lương so với trước đó!
"Tần Kha! Tần Kha!"
Nghe thấy tiếng gọi của Vương Chí Kiệt, Tần Kha ngẩng đầu nhìn lại.
Cách đó không xa, một đám đông nghịt nam sinh đang nhìn chằm chằm hắn.
Nhìn sơ qua, ít nhất cũng hơn bốn mươi người, còn có người đang lần lượt chạy đến từ phía xa.
Xoay người nhìn lại.
Phía sau cũng có hai ba mươi nam sinh, cảnh giác nhìn bọn hắn.
Chỉ là không rõ, những người này là do Khương Thừa gọi tới, hay là nghe thấy tiếng đánh nhau rồi mới chạy đến.
Tần Kha buông tay ra, Khương Thừa như trút được gánh nặng, cả người như một bãi bùn nhão co quắp trên mặt đất, một tay che lấy cổ tay gần như biến dạng, trong cổ họng phát ra âm thanh thống khổ.
Phát giác có gì đó không đúng, Trương Lãng và Vương Chí Kiệt nhanh chóng đi tới bên cạnh Tần Kha, một trái một phải, một người phụ trách nhìn chằm chằm phía trước, một người phụ trách quan sát phía sau Tần Kha.
Vương Chí Kiệt có chút khẩn trương: "Giờ phải làm sao đây?"
Trương Lãng quan sát một chút: "Nhìn tình huống, lát nữa sẽ càng có nhiều người chạy đến!"
"Ừm..." Tần Kha ngẩng đầu liếc nhìn mặt trời chói chang trên cao: "Hình như sắp mưa rồi, đi, về thu quần áo!"
【 đinh... 】
((´-_-)-_-)-_-)
Mọi người xung quanh đều đen mặt!
(*` 皿 ´*)ノ┬─┬ no┻━┻
Tiểu tử ngươi mở mắt nói nhảm cũng thật trâu bò quá đi!
Mặt trời chói chang thế kia, ngươi lại nói sắp mưa?
Dù có muốn tìm cớ thoái thác, thì cũng nên tìm lý do nào đó hợp lý một chút chứ!
Đây chẳng phải là đem chỉ số thông minh của tất cả mọi người ở đây chà đạp dưới đất rồi lại còn ma sát qua lại hay sao?
"Đừng để bọn chúng chạy!"
Nữ sinh tóc ngắn bị Vương Chí Kiệt đánh cho mặt sưng vù như đầu heo không biết từ lúc nào đã bò dậy từ dưới đất, máu me đầy mặt chỉ vào ba người.
Ánh mắt những người chạy đến đều đổ dồn vào nữ sinh tóc ngắn.
Nữ sinh tóc ngắn giải thích: "Ba người bọn họ là từ Vân Thành tới tham gia thi đấu trăm trường học, ta và Cao Ninh đụng phải bọn họ ở ngoài trường, có lòng tốt dẫn bọn họ đến trường chúng ta tham quan, kết quả đến đây, bọn họ thấy xung quanh không có ai liền giở trò sàm sỡ với Cao Ninh! Khương Thừa bọn họ nhìn thấy thế nên tới giải vây cho Cao Ninh, bọn họ không nói đạo lý đã đành, còn động thủ đánh người!"
Trong nháy mắt, những người chạy đến đều lộ ra ánh mắt âm lãnh!
(╬ ̄ 皿  ̄) "Khinh người quá đáng! Dám kiếm chuyện tới tận trên đầu chúng ta!"
(#` 皿 ´) "Đây là hoàn toàn không coi trường học của chúng ta ra gì!"
ヽ(#`Д´)ノ "Từ nơi khác đến mà dám xấc xược như vậy! Xử bọn chúng!"
ヽ(#`Д´)ノ┌┛〃 "Đúng! Xử bọn chúng!"
Trong nhất thời, thanh âm kích động không ngừng vang lên!
Càng có nhiều người nghe thấy rồi chạy đến, chưa đến nửa phút, số lượng người chạy đến đã sơ bộ đạt tới gần trăm người!
Đồng thời số lượng này vẫn không ngừng tăng lên.
Càng ngày càng có nhiều người rục rịch, tựa hồ chỉ thiếu một người dẫn đầu động thủ.
Vương Chí Kiệt ùng ục nuốt nước bọt.
(⊙. . . ⊙) "Hay là báo cảnh sát đi? Nhiều người thế này, nếu thật sự đánh nhau, ta cảm thấy ba chúng ta sẽ bị đánh thành đần độn mất!"
Trương Lãng nghiêm túc nói: "Với tình thế hiện tại, đợi cảnh sát chạy đến, ngươi đã toi đời rồi."
Tần Kha hắng giọng một cái, gặp nguy không loạn, bước lên phía trước một bước: ╮(─▽─)╭ "Mọi người nghe ta giải thích trước đã!"
(#` 皿 ´) "Giải thích cái cóc khô!"
Khương Thừa đang từ từ lấy lại sức dưới chân hắn không nói hai lời, đứng dậy đấm một quyền vào sau gáy Tần Kha!
"Bốp bốp!"
Một giây sau!
Hai nắm đấm to như cái bát nện vào mặt Khương Thừa.
Người động thủ không phải Tần Kha, mà là Trương Lãng và Vương Chí Kiệt.
Sau khi Khương Thừa bị đánh văng ra, một nam sinh trong đám người hô to một tiếng: "Mẹ nó! Xử bọn hắn!"
Câu nói này giống như ngòi nổ bị châm lửa, sau khi một nam nhân lao ra, trong chớp mắt, đám người đen nghịt ùa về phía Tần Kha bọn hắn!
"Cỏ! Đánh tới cùng với bọn chúng!"
Trương Lãng hô to một tiếng, đang muốn xông lên, liền bị Tần Kha kéo lại!
"Đầu ngươi làm bằng sắt à?"
Đương nhiên, Tần Kha vẫn rất bội phục dũng khí của Trương Lãng!
Nếu là người bình thường, nhìn thấy nhiều người xông tới như vậy, có lẽ đã sớm bị dọa cho rủn cả chân!
Nhưng Trương Lãng, không những không lùi, còn là người đầu tiên xông lên!
Thật can đảm!
Đơn đấu vương, không hổ là đơn đấu vương! Dù đối mặt với hơn trăm người, khí thế vẫn không hề thua kém!
Tần Kha nhanh chóng nhét vào tay Trương Lãng và Vương Chí Kiệt hai cái mặt nạ phòng độc.
Trước một giây khi đám người sắp xông tới trước mặt bọn hắn, bốn năm quả bom khói từ trong tay hắn ném ra!
"Phụt!"
Bom khói xoay tròn trên mặt đất, khói trắng nồng đậm phun ra, trong khoảnh khắc bao phủ đám người!
| ̄|_ _| ̄| _|\ _
"Ọe!"
"Ọe!"
(ヾノ꒪ཫ꒪) "Đây rốt cuộc là thứ gì? Sao thối thế? !"
"Tên ngốc này sao lại còn mang theo bom khói? Mà mấu chốt là bom khói này lại thối đến thế?"
ヽ(`Д´)ノ "Đây không phải bom khói, là đạn độc khí! Mọi người mau nín thở!"
Khói trắng tràn ngập trong tiểu hoa viên, vô số người vừa mới xông vào khu vực sương mù, liền bị mùi hương của bom khói hun cho ngã nhào trên mặt đất!
Đeo mặt nạ phòng độc, Vương Chí Kiệt hai tay chống nạnh, nghe âm thanh nôn khan xung quanh, không khỏi tán dương: "Không thể không nói Tần Kha, trong tất cả các đạo cụ của ngươi, ta cảm thấy cái mặt nạ phòng độc này là tốt nhất!"
"Đừng có lề mề, mau chạy đi!" Tần Kha quay người bỏ chạy.
Cũng không phải là thật sự không đánh lại những học sinh này, tuy số lượng của bọn họ rất đông, nhưng nếu thực sự động thủ, đánh ngã toàn bộ bọn họ cũng chỉ là vấn đề thời gian!
Nhưng mấu chốt là ở vấn đề thời gian!
Nơi này không phải là địa điểm có thể tùy ý hành động.
Một khi đánh nhau, số người sẽ chỉ càng ngày càng nhiều!
Đến lúc đó, sẽ kinh động đến phòng bảo vệ của trường học, rồi lại kinh động đến các giáo viên.
Đến lúc đó thì tình hình thật sự tồi tệ.
Sương mù tràn ngập trong tiểu hoa viên, ba thiếu niên đeo mặt nạ phòng độc, mang theo một thân sương mù trắng lao ra.
Chạy được một đoạn đường, Trương Lãng khó hiểu nhìn về phía Vương Chí Kiệt bên cạnh: "Ngươi chạy thì chạy đi, sao còn vác theo người làm gì?"
¯ Dực_(tsu)_/¯ "Nói nhảm, đã tìm thấy Khương Thừa rồi, đương nhiên phải mang hắn đi!" Vương Chí Kiệt nghiêm túc nói.
Trương Lãng chửi ầm lên: m9(`Д´) "Chưa nói đến chuyện chúng ta mang Khương gia đi trước mặt bao nhiêu người sẽ có hậu quả gì! Mà ngươi lại phải nhìn rõ xem ngươi đang vác trên vai là ai chứ!"
Σ(゜゜) "Hả?"
Vương Chí Kiệt mặt ngơ ngác, nhìn sang nam sinh mặt mũi bầm dập đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh trên vai!
"Ngọa tào! Không phải là Khương Thừa sao?" Vương Chí Kiệt không hiểu ra sao: "Không đúng, ta nhớ rõ ràng ta vác chính là Khương Thừa!"
Tần Kha an ủi: "Yên tâm đi A Kiệt, ngươi không có bị mù, chỉ là tầm nhìn trong khu vực sương mù quá thấp, nhận lầm người cũng là chuyện khó tránh khỏi!"
(ノ◑ ◑)ノ(。 ́︿
Bạn cần đăng nhập để bình luận