Ta Một Người Tốt, Các Ngươi Nói Ta Là Tai Họa?

Chương 143: Tiểu Tuyết ăn cơm mời

**Chương 143: Tiểu Tuyết mời khách**
Bên trong phòng bảo vệ.
Tần Kha và Vương Chí Kiệt quy củ ngồi trên ghế sô pha bọc da.
Mỗi người bưng một ly trà trong tay.
Hùng Phúc Tài cười tủm tỉm nói: "Khá lắm, hai người các ngươi đánh nhau với sáu người bọn họ, còn có năm người vẫn là lớn hơn các ngươi một cấp!"
Tần Kha thề son sắt nói: "Có một điểm ta có thể khẳng định, thật sự là hắn bảo ta đánh hắn!"
"Sự tình đã xảy ra rồi, cái này không quan trọng, người không có việc gì là được!"
Tần Quốc Hải nghiêm túc nói: "Tần Kha, con xem con kìa! Tính cả hôm qua, mới nhập học hai ngày, đã đánh nhau hai lần, cũng không biết khiêm tốn một chút sao? Hùng thúc của con là khoa trưởng khoa bảo vệ, con nên bớt gây thêm phiền phức cho chú ấy!"
"Không phiền phức, không phiền phức, người trẻ tuổi ẩu đả một chút rất bình thường! Lúc ta còn trẻ cũng giống như hắn, một ngày cùng người ta đánh nhau mấy lần, cứ một đánh năm!"
Hùng Phúc Tài không có nghiêm mặt với những học sinh khác, ngược lại có chút bình dị gần gũi.
Khụ khụ.
Thực tế là, lúc hắn còn trẻ, một ngày bị năm người đánh ba lần!
Không có cách nào a.
Người ta có năm người, hắn chỉ có một!
Đánh lại đánh không lại, chỉ có thể bị đánh!
Mặc dù hắn cũng động thủ, từ đầu tới đuôi đều không chịu thua!
Nhưng về cơ bản, ngoại trừ ba giây đầu phản kháng một chút, sau đó đến cơ hội phản kháng cũng không có!
"Thật xin lỗi Hùng thúc, gây thêm phiền phức cho chú, có thời gian ta mời chú ăn cơm riêng!"
Hùng Phúc Tài cười nói: "Được, bữa cơm này ta ghi nhớ!"
"Không thành vấn đề! Chú muốn có thời gian, chúng ta một lát nữa ra ngoài ăn đều được!"
"Một lát nữa không được, một lát nữa sẽ có lãnh đạo tới trường học, ta phải phụ trách công tác an ninh! Hôm khác đi!"
. . .
Từ phòng bảo vệ đi ra, Tần Kha trước bị Trương Hồng tìm tới!
Không có xử phạt hắn.
Chỉ nói là để hắn đừng gây sự nữa!
Linh giả sinh viên đại học đánh nhau là chuyện bình thường nhất!
Về cơ bản không làm lớn chuyện, không có người tố cáo, trường học cũng sẽ không quá so đo!
Nhưng ngươi biết rõ ta ở ngay bên cạnh, còn cùng chủ nhiệm lớp của ngươi, vậy mà còn động thủ!
Chuyện này có chút quá đáng!
Chẳng lẽ ta - chủ nhiệm khối này là vật bài trí sao?
Đi ngang qua sân thể dục, Tần Kha lại bị Trương Lãng chặn lại!
Vẫn là câu nói kia, hắn muốn cùng Tần Kha đơn đấu!
Đừng nói Tần Kha, ngay cả Vương Chí Kiệt đều có chút phiền!
"Này, ngươi có phiền hay không, Tần Kha đã không muốn để ý đến ngươi, ngươi còn suốt ngày hô hào đơn đấu!"
"Không liên quan đến ngươi! Ngươi chỉ là phế vật nhất cảnh 2 cấp, có thể vào Linh giả đại học đã không tệ rồi, ở đây không có phần ngươi nói chuyện?"
Trương Lãng trừng Vương Chí Kiệt một chút.
Tần Kha khoanh tay nói: "Một tháng sau, cuộc thi đấu tân sinh, đến lúc đó ngươi và ta chắc chắn có cơ hội một chọi một! Đến lúc đó rồi nói sau!"
Nói thật, Tần Kha không muốn cùng Trương Lãng đánh nhau.
Cảm thấy có chút lãng phí thời gian!
Dù sao mình cũng đã đánh hắn hai trận.
Đối với việc đánh hắn thêm một trận, cũng không có bất kỳ dục vọng nào!
Nhưng tên này thực sự quá phiền!
Đã như vậy, vậy thì chờ cuộc thi đấu tân sinh, một lần đánh cho hắn phục mới thôi!
"Ta không chờ được lâu như vậy, ta muốn lập tức lên sân thi đấu cùng ngươi công bằng đánh một trận! Nếu như ngươi không đáp ứng, ta có biện pháp khiến ngươi đáp ứng!"
Nói xong, Trương Lãng khoát khoát tay: "Đi, chúng ta trước đi ăn cơm!"
Vương Chí Kiệt nheo mắt lại: "Tên này quá phiền phức, đã bị đánh hai lần, vậy mà còn muốn bị đánh!"
"Gần đây vẫn là an ổn một chút đi, đi, trước đi ăn cơm, sau đó đi tìm hiệu trưởng uống trà!"
"Đợi một lát, chờ ta gửi cái tin nhắn!"
Dám nói ta là phế vật!
Chơi ch·ết ngươi!
Vương Chí Kiệt bụng dạ hẹp hòi móc điện thoại di động ra, đổi sang tài khoản phụ, gửi cho Trương Lãng một tin nhắn: "Có đó không?"
Không lâu sau, Trương Lãng liền trả lời: "Có!"
Vương Chí Kiệt: "Một lát nữa ngươi có thời gian không, ta muốn mời ngươi ăn cơm!"
Trương Lãng gửi tới một dấu hỏi: "Ăn cơm? Tự dưng lại mời ta ăn cơm?"
Vương Chí Kiệt gửi tới một biểu tượng mặt vàng che miệng cười nhỏ: "Nói đúng ra không chỉ có ta, còn có một người bạn của ta, cô ấy quen biết ngươi, ngươi khẳng định không thể ngờ được là ai!"
Trương Lãng đang đi về phía bên kia nội tâm dần dần tò mò.
Trả lời: "Có chuyện gì không?"
Vương Chí Kiệt: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết, ngươi yên tâm, chắc chắn sẽ không có việc gì làm phiền ngươi!"
Trương Lãng gửi tới: "Ta cũng không phải loại người biết có việc liền sẽ không tới, được thôi, nói cho ta biết ở đâu!"
Trương Lãng cũng không phải là muốn đi ăn cơm, mà là muốn xem thử nữ sinh này có dung mạo thế nào!
Nhất là nữ sinh này còn nói cô ấy có một người bạn biết hắn, vậy thì nhất định phải đi xem một chút!
Vương Chí Kiệt gửi tới một vị trí: "Một giờ nữa, gặp ở cửa quán rượu này!"
Trương Lãng ấn mở định vị xem thử, quán rượu này ở ngay bên ngoài trường học!
Trương Lãng: "OK! Một giờ sau gặp!"
Sau đó nói với người bên cạnh: "Các ngươi đi ăn đi, ta thì không đi được!"
"Sao vậy Lang ca? Không đói bụng sao? Ngươi nếu không ăn vậy bọn ta cũng không ăn, một lát nữa cùng nhau gọi đồ ăn ngoài!"
Trương Lãng lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: "Có hai cô em hẹn ta ra ngoài ăn cơm!"
Ba nam sinh bên cạnh hắn bắt đầu ồn ào!
"Oa! Lang ca, anh giỏi thật! Ngầu thật! Lúc này mới vừa nhập học, đã có hai cô em hẹn anh ăn cơm!"
"Có phải là nữ sinh kia nói chuyện với anh không? Nếu như là cô ấy thì không tệ, dáng người đó, chỉ xem ảnh thôi, ta đã chảy nước miếng!"
"Lang ca, có thể cho ta đi cùng không!"
Trương Lãng nhếch miệng cười một tiếng, nội tâm cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
"Lần này e rằng không được, người ta chỉ hẹn có mình ta, chờ ta đi gặp mặt các nàng trước, nếu không có vấn đề gì, lần sau ta sẽ đưa các ngươi đi cùng!"
. . .
Tần Kha ghé vào phía sau Vương Chí Kiệt, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động: "Ngươi muốn cho hắn leo cây?"
"Không phải quá rõ ràng sao?" Vương Chí Kiệt thu điện thoại di động lại: "Đi, trước đi ăn cơm, buổi sáng đã không ăn, lần này, ta muốn ăn hai cái đùi gà lớn!"
Trong nhà ăn, vừa vặn gặp được Hồ Trạch Dương và Lỗ Bình Quý.
Ăn cơm xong xuôi, bốn người cùng nhau về ký túc xá.
Trong ký túc xá chờ đợi không sai biệt lắm một tiếng sau.
Vương Chí Kiệt lại gửi tin nhắn cho Trương Lãng, nói bây giờ đột nhiên có việc, thời gian có thể phải dời lại nửa giờ!
Trương Lãng nói không có việc gì.
Lại qua nửa giờ.
Trương Lãng nằm trong ký túc xá cảm thấy đói bụng.
Không, là rất đói bụng! ! !
Gửi tin nhắn cho Vương Chí Kiệt, hỏi đã xong chưa?
Vương Chí Kiệt trả lời: "Rồi, xong ngay đây! Như thế này, ngươi ra ngoài trước, đến cửa tửu điếm chờ bọn ta, bọn ta lập tức đến!"
Một phút đồng hồ sau, Trương Lãng vừa mặc áo khoác vừa đi ngang qua cửa ký túc xá 608.
Vẫn không quên liếc nhìn Tần Kha bên trong một ánh mắt khiêu khích!
Tần Kha và Vương Chí Kiệt trao đổi một ánh mắt.
Mặc áo khoác rồi cùng ra ngoài.
. . .
Đường lớn, cửa tửu điếm!
Trương Lãng chống nạnh, chú ý những người qua đường, bụng ục ục kêu!
Lại đợi vài phút, hắn có chút không chờ được, gửi tin nhắn cho Vương Chí Kiệt.
Vương Chí Kiệt trả lời ngay, đang trên đường!
Trương Lãng một tay chống nạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Lúc này, hai bóng dáng tuấn tú đi ngang qua. . .
"A, đây không phải Trương Lãng à, đứng đây làm gì?"
Trương Lãng tức giận nói: "Liên quan quái gì đến các người?"
Tần Kha và Vương Chí Kiệt đều không nói chuyện.
Hai người ngồi xổm ở cửa tửu điếm, nhìn xe cộ qua lại.
Mấy phút đồng hồ sau, Trương Lãng quay đầu: "Các ngươi đứng đây làm gì?"
Tần Kha nhún nhún vai: (^ ´) "Mắc mớ gì tới ngươi!"
Trương Lãng bĩu môi, tiếp tục nhắn tin cho Tiểu Tuyết trong điện thoại di động của hắn!
Vương Chí Kiệt từ sớm đã chỉnh điện thoại di động sang chế độ im lặng!
Trả lời Trương Lãng: "Xin lỗi, có thể phải tạm thời thay đổi địa điểm một chút!"
Trương Lãng nhếch miệng, trả lời: "Ở đâu?"
Vương Chí Kiệt cố ý chọn một tiệm cơm cách đó hơn hai mươi km, gửi định vị cho Trương Lãng.
( ⊙ o ⊙) hơn hai mươi km?
Trương Lãng trả lời: "Xa như vậy? ? ? Ngươi không phải ở trong trường học sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận