Ta Một Người Tốt, Các Ngươi Nói Ta Là Tai Họa?

Chương 1035: Ai viết thư tình mở đầu câu đầu tiên “Ta là cha ngươi ”

Chương 1035: Ai viết thư tình mở đầu câu đầu tiên là "Ta là cha ngươi"?
Long Quân lẩm bẩm: "Nếu như Đường Gia không có cách nào cứu được mẹ của Tần Kha, vậy phải làm thế nào?"
Đỗ Bình Xuân nghe thấy, Long Quân cũng đang lo lắng cho Tần Kha.
Ngẫm lại cũng đúng.
Bọn họ quen biết nhau cũng đã hơn một năm, không tính là ngắn.
Thêm vào việc Tần Kha mỗi lần gặp hắn đều gọi một tiếng "Nhị thúc", khẳng định đã gọi đến mức nảy sinh tình cảm.
Hơn nữa, Long Quân vốn là người trọng tình nghĩa, tự nhiên sẽ để tâm đến chuyện của Tần Kha.
Đỗ Bình Xuân thản nhiên nói: "Cái này phải xem có thể tìm được biện pháp ở những nơi khác hay không!"
O(một ︿ một +)o "Nói nhảm!" Long Quân đạo.
Lần trước hắn nghe được loại nói nhảm này, vẫn là lần trước!
Đỗ Bình Xuân thăm thẳm nhìn Long Quân, chép miệng nói: "Tiểu tử, ta là lãnh đạo trực tiếp của ngươi, chú ý lời ăn tiếng nói với ta!"
Long Quân hai tay chống nạnh, chẳng thèm ngó tới: (˘ ³˘) "Thì sao? Ngươi còn muốn giáng chức ta à? Trong tay ta có nhược điểm của ngươi đấy!"
"Nhược điểm?" Đỗ Bình Xuân cười, làm phó cục trưởng Trấn Linh Tổng Cục nhiều năm như vậy, hắn cũng không thiếu lần bị người khác chèn ép.
Nhưng một thân hạo nhiên chính khí của hắn, có lần nào thỏa hiệp qua?
Hắn tự nhận mình không có bất kỳ nhược điểm nào rơi vào tay người khác!
Thân ngay không sợ bóng nghiêng, Đỗ Bình Xuân hắn chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm.
Người của tứ đại gia tộc vì lôi kéo hắn, bày ra đủ mọi loại.
Dạng dụ dỗ nào mà hắn chưa từng trải qua?
Tiền!
Nữ nhân!
Nhưng hắn chưa từng sa ngã, dù chỉ là nửa lần!
Ngược lại, mỗi lần tứ đại gia tộc làm ra động tĩnh gì đều khiến hắn mở rộng tầm mắt!
Dáng vẻ già cả như hắn, đây là lần đầu tiên biết, lại có tư thế bay lên trời rồi hạ xuống như vậy!
Nói đến dụ dỗ, không khỏi làm hắn nhớ tới một năm trước An Gia thi triển mỹ nhân kế với hắn!
Những năm gần đây, tứ đại gia tộc thi triển mỹ nhân kế với hắn không ít!
Đủ loại kiểu dáng, đủ loại khu vực!
Ngay cả con gái của tù trưởng thổ dân cũng từng đưa đến cho hắn!
Nhưng tất cả đều bị hắn cự tuyệt!
Cũng không biết An Gia bị làm sao, lại cho rằng hắn không thích người trẻ tuổi mà đi tìm mấy cây hành già cho hắn!
Nhớ tới mấy cây hành già kia, cho tới bây giờ hắn vẫn buồn nôn!
Long Quân cười méo miệng: "Ta có thư tình ngươi viết hồi trẻ để lấy lòng người khác!"
Đỗ Bình Xuân càng xem thường, lại cười.
"Ai lúc trẻ mà không viết vài bức thư tình? Theo đuổi con gái đương nhiên phải khiêm tốn một chút, chẳng lẽ mở đầu câu đầu tiên lại viết 'Ta là cha ngươi' sao?"
Long Quân nhíu chặt lông mày, khinh bỉ nói: "Ngươi gọi đó là khiêm tốn sao?"
Rõ ràng là xằng bậy!
Đỗ Bình Xuân lười cùng Long Quân, cái tên ngốc này, nói nhảm.
Hắn căn bản không để ý việc Long Quân có trong tay thư tình của hắn khi còn trẻ viết để nịnh nọt người khác.
Hắn cũng tin tưởng Long Quân nhất định có!
Bởi vì thư tình hồi trẻ hắn viết nhiều đến mức chính hắn cũng không nhớ rõ.
Không còn cách nào, lúc còn trẻ vóc dáng có chút đặc biệt, lại thêm gia cảnh không tốt, nữ hài tử thích hắn cơ hồ không có!
Vì có thể tìm bạn gái, chỉ có thể viết thư tình cho người khác, hết bức này đến bức khác.
Cái này gọi là thả lưới diện rộng, chọn lọc đánh bắt!
Chỉ tiếc hiện thực rất tàn khốc, mắt lưới của hắn quá lớn, ngay cả cơ hội chọn lọc đánh bắt cũng không có!
Số lượng thư tình quá nhiều, có vài bức lưu truyền ra ngoài cũng là bình thường.
Dù sao, người sợ nổi danh heo sợ mập!
Hắn tự nhận mình bây giờ quả thật nổi danh.
Có vài kẻ có dụng tâm khác cất giữ thư tình hắn viết nhiều năm trước, cũng không phải là không có khả năng!
Đỗ Bình Xuân khoanh tay nhìn màn hình giám sát: "Ta chỉ những biện pháp khác, là phải đi tìm những biện pháp khác."
Long Quân ngẩng đầu nhìn trần nhà, cố gắng tiêu hóa câu nói này, một câu nói nhảm còn hơn cả nói nhảm!
"Ngươi đang nói tiếng Hoa Hạ sao, vì cái gì ta có chút nghe không hiểu?"
Loại trình độ cao thâm này, hắn vốn tưởng rằng trong vòng bạn bè của mình, cũng chỉ có Tần Kha cùng Vương Chí Kiệt mới nói ra được.
Đỗ Bình Xuân liếc hắn một cái nói: "Ý của ta là, thế giới này không có việc gì là không thể, ví dụ như, lại có người rảnh rỗi đến mức tháo bồn tiểu tiện ra đặt lên bồn cầu để đi tiểu! Ngay cả chuyện như vậy còn có thể phát sinh, vậy thì không có chuyện gì là không thể!"
"Biện pháp cứu được mẫu thân hắn khẳng định có, hơn nữa tuyệt đối không chỉ một, chỉ cần để tâm đi tìm, nhất định có thể tìm được!"
Nhìn màn hình, Long Quân hơi nhíu mày: "Chờ chút, ta đột nhiên có một nghi vấn...... Mẹ của Tần Kha có thể chế tạo Thần Nguyên linh thể, nếu như Đường Gia đã không còn biện pháp bồi dưỡng linh thể, vậy mẹ của Tần Kha, có thể nào gây nên sự chú ý của tầng lớp lãnh đạo Hoa Hạ, từ đó......"
Đỗ Bình Xuân nhìn Long Quân, cười cười không nói, tất cả đều nằm trong im lặng.
Long Quân sờ cằm, nghĩ lại rồi nói thêm: "Tin tức này phải nhanh chóng phong tỏa, tuyệt đối không thể lan rộng ra ngoài, nếu không khẳng định sẽ gây nên sự chú ý của các quốc gia khác!"
Có thể chế tạo Thần Nguyên linh thể, các quốc gia nhất định sẽ rất hứng thú!
Đến lúc đó, mẫu thân của Tần Kha, coi như nguy hiểm!......
Trong phòng thăm viếng.
Mấy phút trôi qua, hai người nói chuyện không hề gián đoạn.
Nhưng Tần Kha vẫn không thu hoạch được nửa điểm tin tức hữu dụng nào từ Đường Lạc.
Chú ý đến biểu lộ cùng phương thức nói chuyện của Đường Lạc.
Dần dần Tần Kha hiểu rõ.
Hắn không phải không muốn nói, mà là không muốn cuộc đối thoại của bọn họ bị người thứ ba nghe được.
Muốn đưa Đường Lạc ra khỏi Trấn Linh Cục, đến một nơi không người để hai người nói chuyện riêng là chắc chắn không được!
Chỉ có thể gọi Trần Hàn tới.
Tần Kha lấy lý do muốn đi vệ sinh để tạm thời kết thúc cuộc nói chuyện.
Từ phòng thăm viếng đi ra, hắn lập tức gửi tin nhắn cho Trần Hàn, bảo hắn nhanh chóng đến Trấn Linh Tổng Cục.
Chợt hắn lại nhìn về phía viện trưởng mà hắn rất tin tưởng.
Ghé tai viện trưởng, thấp giọng nói hai câu.
Từ Thiên Phúc nhíu chặt lông mày, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Ông thật sự rất thưởng thức Tần Kha.
Đã từng chính ông còn tự mình huấn luyện hắn một thời gian.
Trong lòng cũng thật sự coi Tần Kha là học sinh của mình!
Thêm vào việc ông đã chứng kiến quá nhiều phong cách hành sự của Tần Kha, rất tin tưởng hắn!
Cho nên ông đã đáp ứng thỉnh cầu của Tần Kha.
Trong phòng quan sát, nhìn Tần Kha cùng Từ Thiên Phúc có động tác nhỏ ở hành lang, Đỗ Bình Xuân lẩm bẩm: "Tiểu tử này, hắn đang đề phòng chúng ta."
Long Quân đạo: "Trong cục hiện tại vẫn còn ngư long hỗn tạp, có lẽ hắn đang phòng những người khác."
Mười phút sau, Trần Hàn tới Trấn Linh Cục.
Tần Kha lại lần nữa xin được gặp Đường Lạc, đồng thời lần này muốn Trần Hàn cũng có mặt.
Khi nhìn thấy Trần Hàn, Long Quân liền hiểu Tần Kha muốn làm gì.
Nhưng hắn không lên tiếng.
Đỗ Bình Xuân đồng ý.
Mặc dù việc này không hợp quy củ, nhưng nể mặt Từ lão là điều đương nhiên.
Huống hồ Tần Kha quả thật đã giúp bọn hắn không ít việc thiết thực.
Chỉ cần thật sự có thể giúp được Tần Kha, ngẫu nhiên làm trái quy tắc một chút cũng không sao.
Lại một lần nữa đi vào phòng thăm viếng.
Đường Lạc lại bị đưa vào, ngồi đối diện qua tấm kính.
Sau khi những người còn lại trong phòng rời đi, Tần Kha cùng Trần Hàn ngồi đối diện với hắn.
Trần Hàn lấy từ trong túi ra một thiết bị rất nhỏ.
Mở chốt phía trên rồi nói: "Nói đi, hiện tại không có bất kỳ người nào bên ngoài có thể nghe được cuộc đối thoại của các ngươi thông qua thiết bị điện tử!"
Trong phòng quan sát.
Cờ-rắc ~
Nhìn màn hình hiển thị không có tín hiệu, Đỗ Bình Xuân hơi nhướng mày.
Đang muốn phái người đi xem xét, cửa phòng quan sát bị đẩy ra.
Từ Thiên Phúc đi tới, già yếu nói: "Cho lão già ta chút mặt mũi, chỉ ba phút, để bọn họ nói chuyện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận