Ta Một Người Tốt, Các Ngươi Nói Ta Là Tai Họa?

Chương 643: Động động ngón tay sự tình

**Chương 643: Chuyện Vặt Vãnh**
Trong nhà ăn, Will lộ ra vẻ vô cùng gượng gạo.
Nét mặt hồi hộp thấy rõ, giống như một nàng khuê nữ đến tuổi cập kê đang chờ gả.
Ngồi đối diện hắn là một nữ sinh Ưng Quốc trang điểm vô cùng quyến rũ.
Mái tóc gợn sóng màu đỏ rượu xõa ngang vai, mặc một bộ váy đen hở vai, tô son đỏ gợi cảm.
Mày liễu, mắt to, ánh mắt long lanh lấp lánh.
So với vẻ gượng gạo của Will, nữ sinh kia lại rất thoải mái.
Sự khác biệt trong tính cách và hành vi của hai người chỉ thoáng nhìn qua cũng thấy rõ.
Nàng không ăn gì nhiều, một tay chống cằm, say sưa ngắm nhìn Will.
Cứ như Will là tình nhân trong mộng của nàng, ánh mắt kia, hận không thể dán chặt lên người Will.
Will bị nhìn có chút ngượng ngùng, nhưng điều khiến hắn càng thêm đỏ mặt, là hành động tiếp theo của cô gái.
Chỉ thấy cô gái vươn tay, đặt lên khóe miệng hắn, lau đi vết thức ăn còn vương trên đó.
Trong nháy mắt, nội tâm Will tràn ngập cảm giác xấu hổ!
Khuôn mặt hắn đỏ bừng lên!
"Gặp!" Vương Chí Kiệt quăng ống nhòm, miệng lầm bầm: "Will, sập bẫy rồi!"
Trương Lãng đoạt lấy ống nhòm trong tay Vương Chí Kiệt.
Liếc nhìn nữ sinh kia xong, hắn đặt ống nhòm xuống, miệng nói đầy hùng hồn: "Đây không phải là cô gái kia sao?"
Vương Chí Kiệt "ừ" một tiếng, nhìn về phía hắn: "Ngươi biết nàng?"
╮( ˘ 、 ˘ )╭ "Hai ngày trước, buổi tối ta cùng Lý Minh dọn dẹp xong nhà bếp, lúc đi ra, liền thấy nàng cùng một người đàn ông ôm hôn ở phía sau bồn hoa! Rất rõ ràng, người đàn ông đó không phải là bạn cùng phòng của các ngươi!"
Vương Chí Kiệt giật nảy mình, còn muốn nói chuyện, thì cậu bé bên cạnh kéo góc áo hắn: (。 ˇ‸ˇ 。). . ."Có thể trả lại cho ta không, ta phải đi rồi."
Vương Chí Kiệt cầm ống nhòm trong tay Trương Lãng trả lại cho cậu bé, lại nhìn về phía phòng ăn: "Ngươi chắc chắn mình không nhìn lầm chứ?"
"Hẳn là không nhìn lầm, nàng thường xuyên đến phòng ăn chúng ta ăn cơm, ta gặp qua nàng nhiều lần." Trương Lãng tựa lưng vào lan can, hai tay dang rộng đặt lên trên.
Vương Chí Kiệt suy tư: "Nói như vậy, nàng có bạn trai rồi?"
Trương Lãng cười tà mị: "Chẳng lẽ quan hệ nhất định phải là bạn trai sao?"
"Ý của ngươi là?"
Trương Lãng nhún vai: "Không, chỉ là thuận miệng nói thôi, nói không chừng lúc ấy người đàn ông kia chính là bạn trai của nàng, chỉ là hai ngày nay chia tay, nên mới tìm tới bạn cùng phòng của các ngươi."
Hồi tưởng lại động tác vừa rồi của cô gái, lại liên tưởng đến lời nói của Trương Lãng, Vương Chí Kiệt lầm bầm: "Trực giác mách bảo ta, Will sẽ bị đùa c·h·ết mất."
"Chuyện này đơn giản, điều tra bối cảnh của cô gái này là được chứ gì?" Trương Lãng nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Bất quá ta khuyên ngươi đừng lo chuyện bao đồng, tốn thời gian, công sức không nói, làm không tốt còn mang họa vào thân."
"Tốn thời gian, công sức thì không đến mức, ta chỉ cần động động ngón tay, là có thể điều tra rõ ràng bối cảnh của cô gái này!"
Trương Lãng vẻ mặt coi thường.
Vương Chí Kiệt nhìn về phía Trương Lãng: "Sao, ngươi không tin?"
"Vậy ngươi cứ thử động động ngón tay mà điều tra ra xem, khoác lác mà cũng không biết soạn trước."
"Được, ngươi chờ đó!" Vương Chí Kiệt lấy điện thoại di động ra, tìm bạn tốt "Tịch mịch vương", gửi đi một tin nhắn: Huynh đệ, giúp ta điều tra một người, tiền công năm ngàn!
Nhìn Vương Chí Kiệt gửi tin nhắn, Trương Lãng trợn to mắt: (no`Д) no "Cái này mà ngươi gọi là động động ngón tay?"
Vương Chí Kiệt cười lạnh: "Sao, không tính là đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ chỉ sao?"
"Vậy ta cũng làm được!"
(`_´) "Ta đâu có nói ngươi không được!"
Trương Lãng liếc hắn một cái: "Thôi, vẫn là đừng điều tra, chuyện tình cảm của người khác, cách xử lý tốt nhất chính là đừng nhúng tay vào."
"Ngươi hình như rất hiểu về chuyện tình cảm?"
"Hiểu rõ thì không đến mức." Trương Lãng ra vẻ không quan trọng: "Tùy ngươi, ngươi nếu rảnh rỗi quá, thì cứ điều tra giúp hắn, nói không chừng thật sự có thể điều tra ra cái gì đó, để hắn khỏi bị gái hư hãm hại."
Vương Chí Kiệt do dự một chút, nhìn tin nhắn "Tịch mịch vương" gửi tới, chần chờ một lát, trả lời một câu "không cần nữa".
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Trầm mặc hồi lâu, Trương Lãng nhìn về phía Vương Chí Kiệt: "Hơi đói rồi, có muốn cùng đi ăn chút gì không?"
Vương Chí Kiệt lắc đầu: "Thôi đi, Lang ca đã nói chúng ta ở đây chờ, có chuyện gì xảy ra thì tùy thời ứng phó!"
***
Khu vui chơi, Tần Kha và Lý Minh đi dạo hơn mười phút, vẫn không thấy bóng dáng Lý Hưng.
Lúc hai người đang mất kiên nhẫn, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Đi theo ta!"
Giọng nói phát ra từ một con rối khủng long màu đỏ lớn đứng phía sau hai người.
Tần Kha và Lý Minh lần lượt quay người nhìn lại.
Lý Minh nghi hoặc, nhỏ giọng nói với Tần Kha: "Vừa rồi là con khủng long màu đỏ này nói chuyện?"
Tần Kha suy tư một lát, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không, hẳn là không phải... Con khủng long màu đỏ này chỉ là một con rối, hẳn là không biết nói chuyện, người nói chuyện, là ở bên trong kia."
【 Đinh, đến từ Lý Minh tâm tình tiêu cực +800! 】
Lý Minh kinh ngạc: "Ngươi nói rất có lý."
Tần Kha cảm thấy giọng nói vừa rồi không giống Lý Hưng.
Hắn quan sát con khủng long màu đỏ từ trên xuống dưới: "Ngươi là ai?"
"Ngươi không cần quan tâm ta là ai, đi theo ta là được!"
"Vậy không được, ngươi không nói ngươi là ai, dựa vào cái gì mà ta phải đi theo ngươi?"
Khủng long màu đỏ có chút im lặng: "Là Lý Hưng bảo ta tới đón các ngươi, yên tâm, không có nguy hiểm gì đâu."
Lý Minh do dự một chút, rồi quyết định: "Đi, theo sau xem thử."
Dưới sự dẫn dắt của khủng long màu đỏ, hai người đi vào một căn nhà ma.
Trước khi đi vào, Tần Kha đã để lại một ấn ký không gian ở bên ngoài.
Bên trong nhà ma, khung cảnh âm u đáng sợ, thỉnh thoảng vang lên vài âm thanh rùng rợn kích thích.
Đang lúc Tần Kha cảnh giác chú ý xung quanh.
Vốn dĩ ánh sáng trong nhà ma không được sáng, đột nhiên tối sầm lại, không thấy một chút ánh sáng nào!
Hắn vội vàng vươn tay muốn nắm lấy Lý Minh.
Nhưng lại bắt hụt!
Một giây sau, đèn sáng lên!
Khủng long màu đỏ biến mất, cùng với nó, Lý Minh cũng biến mất!
Nhưng lại xuất hiện thêm một người đàn ông.
Lý Hưng!
Hắn mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, mặt đầy bình tĩnh nhìn Tần Kha.
"Lý Minh đâu?" Tần Kha lập tức hỏi.
"Hắn đi trước rồi." Lý Hưng bình tĩnh trả lời.
"Đi rồi? Ngươi đưa hắn đi đâu rồi?"
"Muốn hắn không sao, thì đi theo ta..." Lý Hưng đi ra khỏi nhà ma, thấy Tần Kha không đi theo, hắn quay người nói: "Ngươi nếu sợ hãi, thì có thể đi."
Tần Kha do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo.
Ra khỏi nhà ma, không thấy Lý Minh.
Tần Kha đi theo sau Lý Hưng, xuyên qua đám người náo nhiệt, đi tới một lối ra khác của khu vui chơi, ngồi lên một chiếc xe con màu trắng dừng ở ven đường.
Lái xe là một nam tử, đeo khẩu trang, không nhìn rõ tướng mạo.
Nhưng từ ánh mắt mà xét, hẳn là còn rất trẻ, tuổi tác tuyệt đối không quá ba mươi.
Ngoài người lái xe này, trên xe không có ai khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận