Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 746: Nhục Nhã

CHƯƠNG 746
NHỤC NHÃ
Nữ tử thần bí nói:
– Trong sách của đại tỷ ta thường xuyên miêu tả rất nhiều mỹ nam tử, nhưng ta cảm thấy, đều không có đẹp trai bằng tên tiểu tử này. Hắn nếu không phải Quan Huyền vũ trụ, nói không chừng có thể chung đụng cùng với đại tỷ!
Tháp nhỏ đột nhiên nói:
– Ngươi nói xem, tên tiểu tử này về sau có khả năng phát sinh gì đó cùng với đại tỷ ngươi hay không?
Nữ tử thần bí nói:
– Ngươi tại sao lại có loại suy nghĩ này?
Tháp nhỏ sau khi yên lặng một lúc lâu, nói:
– Ta theo ba đời, hai đời trước liền thường xuyên xuất hiện loại sáo lộ này, ở đời này ta thật sự không dám xác định, bởi vì sáo lộ ở đời này có đôi khi có chút không giống nhau lắm, ta đắn đo khó định
Nữ tử thần bí nói:
– Ta cảm thấy rất không có khả năng, bởi vì đại tỷ là một người ưa thích làm sự nghiệp, không thích làm nam nhân…
Nói đến đây, nàng dừng một chút, lại nói:
– Hổ thẹn, sau khi đi theo Tháp nhỏ ngươi một hồi lâu, ta cũng đều dưỡng thành ưa thích nói lời thô tục
Tháp nhỏ:???
Nữ tử thần bí lại nói:
– Chẳng qua…
Tháp nhỏ hỏi:
– Làm sao?
Nữ tử thần bí nói:
– Bốn chị em chúng ta vào lúc ở Thạch thôn, mọi người đã thề, về sau đồng sinh cộng tử, cả đời không lấy chồng, nếu như lấy chồng, liền gả cho một người
Tháp nhỏ sau khi yên lặng một lúc lâu, nói:
– Các ngươi thật biết chơi!
Nữ tử thần bí nói:
–Từ Kính sở dĩ hận tên tiểu tử này như thế, có lẽ có thể là vì lời thề này…
Nói đến đây, nàng thấp giọng thở dài:
– Bát Oản cũng thế, thế mà thừa dịp ta không chú ý, liền cưỡng ép….bản thân nàng ngược lại là dễ chịu, nhưng lại hại thảm ba người chúng ta. Mặc dù dáng vẻ của tên tiểu tử này xác thực rất đẹp trai, thế nhưng…..ai nha, ngươi cũng chỉ là một cái tháp, ta nói chuyện này với ngươi để làm gì?
Tháp nhỏ: "…"
Diệp Quan sau khi tiến vào trong phòng, liền gặp được Nam Cung Hàn, Nam Cung Hồng ngồi trên ghế, cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó vẫn là quyết định giảng đạo lý trước, đang muốn mở miệng, lúc này, Nam Cung Hàn đột nhiên nói:
– Ta nghe đệ đệ ta nói, ngươi là một tán tu?
Diệp Quan nói:
– Cũng không hẳn!
Nam Cung Hàn nhìn chằm chằm Diệp Quan:
– Cũng không hẳn?
Diệp Quan gật đầu:
– Nhà ta có một học viện, có một thương hội, cũng không có gì
Nam Cung Hàn đột nhiên đứng dậy, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quan, nhìn chằm chằm Diệp Quan:
– Nói thẳng ra, ta rất chán ghét ngươi!
Diệp Quan nhíu mày
Nam Cung Hàn nói:
– Loại người như ngươi, tuổi trẻ, chưa từng va chạm xã hội, lòng cao hơn trời, không có một chút tự mình hiểu lấy, ngươi không biết người nào là ngươi có thể đụng, người nào là ngươi không thể đụng vào. Liền như lúc này, muội muội ta là thân phận gì? Ngươi lại là thân phận gì? Ngươi có tư cách gì ở cùng với nàng?
Nói xong, nàng khẽ lắc đầu:
– Ngươi có lẽ sẽ cảm thấy ta nói chuyện khó nghe, nhưng sự thật chính là như thế, ngươi ở cùng với nàng, hại….không chỉ chính ngươi, hại cả nàng
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
– Ta cảm thấy, thứ thân phận bối cảnh này tuy trọng yếu, thế nhưng, chúng ta không nên dùng thân phận bối cảnh đi cân nhắc một người, bởi vì một người tốt hay xấu, không phải do tiền cùng với thân phận quyết định. Còn nữa, ta cảm thấy, nỗ lực cá nhân mới là trọng yếu nhất, chính mình ưu tú, mới là thật sự ưu tú, về phần các bậc cha chú ưu tú, đó là sự tình của các bậc cha chú, có thể lấy đó làm vinh hạnh, nhưng không thể lấy đó làm kiêu ngạo
Nam Cung Hàn cười nhạo nói:
– Ngươi thật đúng là ngây thơ
Diệp Quan im lặng
Nam Cung Hàn lại nói:
– Tha thứ cho ta nói thẳng, loại người như ngươi thân ở tầng dưới chót nhất thế giới, vĩnh viễn sẽ không hiểu tầm quan trọng của gia thế bối cảnh chỗ dựa, ngây thơ cho rằng người nhất định thắng thiên, thật tình không biết, loại ý nghĩ này của ngươi, thật sự là quá ngu xuẩn, ta cũng lười nói tỉ mỉ chuyện này cho ngươi, lãng phí miệng lưỡi, ngày sau xã hội sẽ dạy ngươi hiện thực là như thế nào, chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, ngươi ra giá đi!
Diệp Quan hơi kinh ngạc:
– Ra giá?
Nam Cung Hàn nhìn thoáng qua Diệp Quan, mở lòng bàn tay ra, một túi trữ vật bay đến trước mặt Diệp Quan:
– Rời khỏi muội muội ta, ba triệu miếng Linh Nguyên, có đủ hay không?
Diệp Quan yên lặng, đây là đang là có chút vũ nhục người
– Không đủ?
Nam Cung Hàn cười nhạo:
– Khẩu vị của ngươi cũng rất lớn, năm triệu!
Nói xong, lại là một túi trữ vật bay đến trước mặt Diệp Quan:
– Ngươi nếu như cảm thấy đây là đang nhục nhã ngươi, vậy thì cứ coi là nhục nhã đi
Diệp Quan nhìn hai cái túi trữ vật trước mặt, có chút ngoài ý muốn
Nam Cung Hàn đột nhiên lại nói:
– Nhìn vẻ mặt của ngươi, ngươi giống như cũng rất bất ngờ, làm sao, là chưa từng thấy nhiều tiền như vậy? Hay là chưa từng bị người làm nhục như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận