Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4201: đã lâu không gặp

Ngưỡng Tăng khẽ gật đầu, hai người rời đi.
Đúng lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện ở trước mặt Thần Đạo Trần. Người tới chính là tộc trưởng Thần Đạo tộc của Thần Đạo văn minh hiện nay - Thần Đạo Tham.
Thần Đạo Tham nhìn Thần Đạo Trần trước mặt:
- Không thể nào tiếp thu nổi?
Thần Đạo Trần rũ mi không nói.
Thần Đạo thản nhiên:
- Đạo lý ngươi cũng hiểu, ta có nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì. Ta chỉ nói một câu, nam nhân, té ngã ở đâu, nên bò dậy ở nơi đó
Nói xong, nam tử xoay người rời đi.
Hai tay Thần Đạo Trần từ từ nắm chặt lại, không thể không nói, một trận chiến vừa rồi quả thật đả kích gã hơi lớn, bởi vì gã có thể cảm nhận được, Diệp Quan kia căn bản chưa xuất toàn lực, nhưng gã đã dốc hết át chủ bài, hơn nữa còn vận dụng thần khí chí cao...
Nhưng gã vẫn bại dưới tay đối phương!
Vấn đề của mình!
Bản thân quá yếu!
Thần Đạo Trần đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía tộc trưởng Thần Đạo Lam:
- Ta muốn đi khổ tu
Nơi tu luyện khổ nhất thế gian: Khổ Môn.
Ở xa xa, Thần Đạo Lam dừng bước lại, im lặng một lúc rồi nói:
- Được!
...
Chuyện Diệp Quan xuất hiện, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Thủy Vũ Trụ.
Thiếu các chủ Tiên Bảo Các xuất hiện, đồng thời vừa xuất hiện đã đánh một trận chiến thành danh...
Thiên tài Thần Đạo Trần Thần Đạo văn minh cũng không phải đối thủ.
Thanh danh của Diệp Quan trực tiếp đạt đến đỉnh phong.
Hiện tại, tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, tò mò về thiếu chủ Quan Huyền Vực... Là thiếu chủ Quan Huyền Vực càng yêu nghiệt hơn, hay là thiếu các chủ Tiên Bảo Các càng mạnh hơn?
Một số người hiểu chuyện đã mở sòng bạc, để mọi người đặt cược... Bởi vì bọn họ cảm thấy, hai thiên tài yêu nghiệt thần bí nhất này, nhất định sẽ có một trận chiến.
...
Lúc này, Diệp Quan đã đi theo thống lĩnh Tiên Các Vệ tới trước một rừng trúc. Sau khi đến đây, thống lĩnh Tiên Các Vệ lập tức dừng lại, không tiến lên nữa.
Tiên Bảo Các có tổng các, mà nơi này cũng không phải tổng các. Nghiêm khắc mà nói, Tần Quan ở nơi nào, tổng các của Tiên Bảo Các ở ngay chỗ đó, tổng các bên ngoài chẳng qua chỉ là một cái ngụy trang.
Diệp Quan đi vào sâu trong rừng trúc. Sau khi ra khỏi rừng trúc, hắn gặp được một nữ tử, người quen cũ của hắn, Tiểu Ái.
Tiểu Ái mỉm cười với Diệp Quan:
- Thiếu chủ
Diệp Quan cười nói:
- Tiểu Ái, đã lâu không gặp
Tiểu Ái cười nói:
- Đúng vậy
Diệp Quan nhìn về phía căn nhà trúc cách đó không xa, Tiểu Ái nói:
- Các chủ đang đợi ngài
Diệp Quan gật đầu, sau đó đi về phía nhà trúc. Hắn đi đến trước cửa nhà trúc. Không biết tại sao, tim hắn đập có chút nhanh. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa trúc ra, trong nhà trúc, một nữ tử đang xào rau trước bếp. Bên hông nàng buộc một chiếc tạp dề, tay trái cầm nồi, tay phải cầm muôi, muôi không ngừng đảo trong nồi.
Nghe tiếng cửa mở, Tần Quan quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quan, cười nói:
- Món ăn sắp xong rồi, con ngồi trước đi
Diệp Quan gật đầu:
- Vâng
Hắn đi đến trước bàn bên cạnh ngồi xuống, trên bàn là một bàn đầy đồ ăn, đều là món hắn thích ăn. Nhìn những món ăn kia, hốc mắt hắn đột nhiên trở nên mơ hồ.
Lúc này, Tần Quan bưng một đĩa đồ ăn đi tới. Nàng đặt đĩa đồ ăn kia trước mặt Diệp Quan, cười nói:
- Đây là khoai tây xào ớt xanh quê nhà, không biết con đã ăn chưa, có thể nếm thử
Diệp Quan gật đầu, cầm đũa gắp một miếng khoai tây bỏ vào miệng. Sau khi nhai, hắn nhìn về phía Tần Quan, mỉm cười nói:
- Rất ngon...
Tần Quan tươi cười rạng rỡ, nàng tự mình xới cho Diệp Quan một bát cơm, sau đó gắp cho hắn một ít đồ ăn:
- Nếm thử cả món này đi... sao lại khóc?
Diệp Quan nhếch miệng cười:
- Vui
Giờ khắc này, hắn chân chính có một loại cảm giác 'nhà'.
Tần Quan nói khẽ:
- Mấy năm nay chịu không ít khổ, đúng không?
Diệp Quan lắc đầu:
- Đây là con đường nhi tử tự mình lựa chọn, chịu chút khổ cực, nên làm... Nương mẹ xem, hiện tại con chính là Phá Quyển Giả, hơn nữa, là song Phá Quyển...
Hốc mắt Tần Quan đột nhiên đỏ lên:
- Con trai ta đã thật sự trưởng thành
Diệp Quan lau mắt, cười nói:
- Mẫu thân, chúng ta ăn cơm đi
Tần Quan gật đầu:
- Được!
Lúc ăn cơm, Diệp Quan đột nhiên trở nên hưng phấn, hắn thao thao bất tuyệt nói về người và việc hắn gặp được, mà Tần Quan thì lẳng lặng nghe.
Sau một hồi, Tần Quan đột nhiên nói:
- Tranh thủ thời gian đi Hệ Ngân Hà một chuyến
Diệp Quan sửng sốt.
Tần Quan nhìn hắn, rất chân thành:
- Có thể đi thăm Từ Chân cô nương, với con, đó là con nợ nàng, với mẹ, con cần sự trợ giúp của nàng
Diệp Quan buông đũa xuống:
- Mẹ, rốt cuộc Vô Thượng Ý Chí là tồn tại gì?
Tần Quan nói:
- Tồn tại vô thượng
Diệp Quan nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan hỏi:
- Biết vì sao mẹ lại xuất hiện ở đây không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận