Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2794: Thân Ở Hắc Ám, Tâm Hướng Quang Minh

CHƯƠNG 2794
THÂN Ở HẮC ÁM, TÂM HƯỚNG QUANG MINH
Khế ước!
Nàng muốn giải trừ khế ước bình đẳng ký kết cùng với Diệp Quan
Diệp Quan run giọng nói:
- Thiên Thiên…
Ngao Thiên Thiên không nói gì, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, thân thể không ngừng run rẩy, rất nhanh, khế ước chi linh giữa hai người triệt để rời khỏi cơ thể, Ngao Thiên Thiên phất tay áo vung lên, khế ước chi linh kia trong nháy mắt vỡ nát, hóa thành hư vô
mà tại thời khắc này, Diệp Quan rốt cuộc không còn cảm giác được Ngao Thiên Thiên tồn tại
Ngao Thiên Thiên quay người rời đi
Diệp Quan run giọng nói:
- Thiên Thiên…
Ngao Thiên Thiên dừng bước lại, nói khẽ:
- Ta đi theo ngươi, chưa bao giờ nghĩ tới phú quý… quyền lợi gì, đại đạo gì, đều không phải là thứ ta cầu… tất cả những chuyện này, đều là lỗi của ta, là bởi vì ta, các tộc nhân của ta mới dám có những ý nghĩ xấu kia… Tiểu Quan, con đường sau này, ta không thể đi cùng với ngươi… ngươi hẳn là cũng không cần ta đi cùng với ngươi…
Nói xong, nàng đi đến trước thi thể những Thiên Long kia, nhìn đám thi thể kia, nước mắt nàng giống như vỡ đê trào ra
một ngày này, nàng không chỉ mất đi người yêu của mình, còn mất đi người thân nhất của chính mình
nàng có chút mờ mịt
vì sao sự tình lại biến thành dạng này?
Đúng lúc này, Diệp Quan đột nhiên nói khẽ:
- Lý di, sự tình lần này, ta thân là viện trưởng, phải bị tội gì??
Lý Bán Tri giật mình, nàng nhìn về phía Diệp Quan, kinh ngạc nói:
- Viện trưởng, ngươi…
Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng bàn tay của hắn, tất cả đều là máu tươi
Diệp Quan nói khẽ:
- Quản giáo vô phương, thân là viện trưởng, tội thêm một bậc, lẽ ra nên xử tử…
Thanh âm rơi xuống, trong tay hắn, thanh Trật Tự kiếm này đột nhiên run lên kịch liệt, sau một khắc, hắn hai tay nắm Trật Tự kiếm đột nhiên đâm vào ngực mình
- Viện trưởng!
Tất cả mọi người giữa sân hoảng hốt
cách đó không xa, thân thể Ngao Thiên Thiên kịch liệt run lên, nàng mãnh liệt xoay người nhìn về phía Diệp Quan cách đó không xa, mặt mũi nàng tràn đầy khó có thể tin…
Diệp Quan chậm rãi ngã xuống, lúc này, Từ Nhu cùng với Từ Thụ vội vàng ôm lấy hắn, Từ Nhu nhìn thân thể cùng với thần hồn của Diệp Quan dùng tốc độ mắt thường có thể thấy tan biến, hoảng sợ nói:
- Ngươi… ngươi làm sao ngốc như vậy… ngươi…
Diệp Quan nắm lấy tay Từ Nhu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, đối mặt với cặp mắt kia của Tĩnh tông chủ, nói khẽ:
- Tĩnh tông chủ, cái thói đời này hết sức tàn khốc, rất hắc ám, nhưng cũng có mỹ hảo, rất nhiều người đều đang kiên trì bản tâm của mình, khâu vá vì thế giới này… chúng ta không thể nhìn thấy một mặt hắc ám, liền phủ định hết thảy… dĩ nhiên, ván này, ngươi thắng
Tĩnh tông chủ nhìn Diệp Quan phía dưới, không nói gì
đúng lúc này, Kiều thẩm đột nhiên bước nhanh đi tới bên cạnh Diệp Quan, bà nắm lấy tay Diệp Quan, khóc thút thít nói:
- Tiểu Quan… ngươi hồ đồ rồi! Cái thế giới này tựa như hấp bánh bao, ta hấp bánh bao nhiều năm như vậy, cũng không dám hứa chắc bên trong mỗi một lồng bánh bao đều là tốt, luôn có mấy cái hỏng… Tiểu Cát mặc dù chết rồi, thế nhưng y là bởi vì cứu ngươi mà chết, ta… ta kiêu ngạo… ta rất kiêu ngạo…
Oanh!
Trong chốc lát, một cỗ kiếm ý kinh khủng dâng trào ra từ trong cơ thể Diệp Quan, qua trong giây lát, cỗ kiếm ý này liền bao phủ lại toàn bộ Thanh Châu
khí tức kiếm ý điên cuồng tăng vọt!
Mà ở cách đó không xa, Thanh Huyền kiếm cũng rung động kịch liệt, ô vuông trên thân kiếm đột nhiên sáng lên một ô, nhưng mà cũng chưa kết thúc, khi khí tức của kiếm đạt đến một trình độ nhất định, nó lại sáng lên một ô
nhưng mà, vẫn còn chưa có kết thúc
Thanh Huyền kiếm rung động kịch liệt, ở trong nháy mắt ô vuông thứ năm sáng lên, một tiếng kiếm reo khủng bố đột nhiên vang vọng toàn bộ Thanh Châu, qua trong giây lát, toàn bộ Quan Huyền vũ trụ đều nghe rõ ràng
nhưng mà vào lúc này, trên ngực Diệp Quan, Trật Tự kiếm đột nhiên run rẩy, qua trong giây lát, vô số kiếm ý giữa thiên địa cuốn tới, cuối cùng như thủy triều tràn vào ngực Diệp Quan
Oanh!
Khí tức của Diệp Quan điên cuồng tăng vọt…
Diệp Quan duỗi tay nắm chặt Trật Tự kiếm trước mặt, trong chớp mắt, cách đó không xa, Thanh Huyền kiếm kịch liệt run lên, ô vuông thứ sáu sáng lên
toàn bộ Thanh Châu, tất cả mọi người cảm nhận được một cỗ kiếm ý!
Trật Tự kiếm, Chúng Sinh Ý!!
Vào giờ khắc này, kiếm của Diệp Quan ý đạt đến một độ cao trước đó chưa từng có
tất cả mọi người tại thời khắc này đều có chút chấn kinh…
Trong đám mây, Tĩnh tông chủ chậm rãi nhắm hai mắt lại:
- Thân ở hắc ám, tâm hướng quang minh… ván này, vẫn là ngươi thắng
Oanh!
Tại một khắc thanh âm của Tĩnh tông chủ rơi xuống, phía dưới, khí tức kiếm ý bốn phía Diệp Quan một lần nữa điên cuồng tăng vọt
ở bên trên Thanh Huyền kiếm, ô vuông thứ bảy sáng lên, chẳng qua là một cái chớp mắt, ô vuông thứ tám theo sát đó sáng lên
Bạn cần đăng nhập để bình luận