Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2679: Ngu Xuẩn!

CHƯƠNG 2679
NGU XUẨN!
nghĩ đến chỗ này, Diệp Quan thở dài thật sâu, chính mình muốn thành lập một cái trật tự công bằng, ý nghĩ này là không có sai, sai chính là mình không có làm tốt
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Tĩnh tông chủ bên cạnh, Tĩnh tông chủ mặt không biểu tình
Diệp Quan thu hồi ánh mắt, hắn nhìn thoáng qua ông cháu Dương Cập trong điện, sau đó lại nhìn về phía Phương Ngự đã trở lại trong điện của chính mình
Phương Ngự vừa trở lại trong điện của chính mình, một lão giả liền vội vàng xông đến
thấy lão giả đến, Phương Ngự hơi kinh ngạc:
- Tộc trưởng?
Người tới chính là tộc trưởng Phương gia Phương Đình
vẻ mặt của Phương Đình rất khó coi:
- Tiểu Ngự, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Phương Ngự kể lại đầu đuôi sự tình một lần
sau khi nghe xong Phương Ngự nói, Phương Đình sau khi ngây người rất rất lâu, chợt thở dài thật sâu:
- Hoá ra là dạng này, khó trách, khó trách…
Phương Ngự hơi nghi hoặc một chút:
- Tộc trưởng, làm sao vậy?
Phương Đình lại là thở dài:
- Trước đây không lâu, Xét Duyệt Viện đột nhiên nói cho chúng ta biết, nói trạch viện của chúng ta không có thông qua xét duyệt, không cho phép ở lại… không chỉ như thế, hai cái danh ngạch nhập học của Phương Vân và Phương Lăng cũng đã bị thủ tiêu, nói bọn hắn không phù hợp tư cách đi học, còn có…
Nói đến đây, lão muốn nói lại thôi
trong lòng Phương Ngự dâng lên một tia dự cảm không tốt, hỏi:
- Làm sao?
Phương Đình thấp giọng thở dài:
- Nhạc Gia tới từ hôn
Phương Ngự sững sờ ngay tại chỗ:
- Từ hôn?
Phương Đình gật đầu, lộ vẻ mặt khó coi:
- Đủ loại dấu hiệu mặt ngoài, ngươi là đắc tội với người, hơn nữa, còn không phải người bình thường, hiện tại bọn hắn đều không dám tới gần Phương gia chúng ta, rất sợ bị liên lụy…
Phương Ngự trầm giọng nói:
- Tộc trưởng, thật xin lỗi
Phương Đình do dự một chút, sau đó thấp giọng thở dài:
- Bọn hắn là muốn lôi kéo ngươi, dù sao, ngươi là người từng gặp mặt viện trưởng, nếu như ngươi có thể trở thành người của bọn hắn, đối với bọn hắn mà nói, tự nhiên là một chuyện tốt, mà ngươi cự tuyệt
nói đến đây, trong mắt lão lóe lên một vệt phức tạp:
- Tiểu Ngự, ngươi phải biết, ngươi mặc dù từng gặp mặt với viện trưởng, nhưng đối bọn hắn mà nói, cũng chỉ là gặp qua một lần, bọn hắn sẽ không cho rằng ngươi và viện trưởng liền thật sự chính là huynh đệ, điểm này, ngươi hiểu chứ?
Phương Ngự khẽ gật đầu:
- Ta hiểu rõ
Phương Đình lập tức có chút không hiểu:
- Vậy ngươi vì sao còn muốn làm như vậy?
Phương Ngự yên lặng
Phương Đình lại nói:
- Tiểu Ngự, ngươi hẳn phải biết, lần này đối với Phương gia chúng ta mà nói, đó thật sự chính là một cái cơ hội quật khởi lớn bằng trời, có thể nói, vạn năm khó gặp một lần, chỉ cần chúng ta nắm chặt cơ hội này, Phương gia chúng ta liền có thể quật khởi, có thể trở thành đại tộc, mà đời sau của các ngươi cũng có thể thu hoạch được càng nhiều cơ lại… đây là cơ hội có thể cải biến toàn tộc chúng ta, ngươi… biết không?
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của lão cũng đều có chút phát run, còn kèm theo một chút tức giận
Phương Ngự nói khẽ:
- Ta đều biết
ánh mắt của Phương Đình có chút đỏ lên:
- Vậy ngươi vì sao còn muốn làm như vậy?
Phương Ngự nhìn Phương Đình:
- Tộc trưởng, ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên ta tham gia sát hạch Quan Huyền Vệ năm đó không? Một lần kia, bằng vào thực lực của ta, vốn là có khả năng tiến vào, nhưng kết quả thì sao? Ta nhất định phải nhường đường cho người khác, bởi vì những danh ngạch kia đều đã bị người khác định ra, ngươi biết lúc ấy ta có bao nhiêu tuyệt vọng không? Ta có năng lực, dựa vào cái gì ta không thể lên? Cũng bởi vì ta không có quan hệ? Cũng bởi vì không có quan hệ, cho nên, kết cục liền đã được quyết định từ lâu?
Nói xong, y khẽ lắc đầu, hai tay chậm rãi nắm chặt lại:
- Tộc trưởng, ta sau này có thể thi vào Quan Huyền Vệ, là bởi vì viện trưởng cho ta một cái cơ hội, một cái cơ hội công bằng, ngày đó hắn và ta ngồi ở cổng Quan Huyền Điện nói chuyện trời đất, hắn vỗ vỗ bả vai ta nói:
- Phương huynh, chúng ta đều phải cố gắng, chúng ta không nên để cho thế hệ tuổi trẻ của Quan Huyền vũ trụ chúng ta mất đi hi vọng đối với tương lai…
- Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!
Phương Đình hốc mắt đỏ bừng, đau lòng nhức óc:
- Tiểu Ngự, ngươi thật sự là quá ngu xuẩn. Ngươi thật sự cho rằng viện trưởng xem ngươi như là huynh đệ? Ngươi mười phần sai, loại nhân vật cao cao tại thượng giống như viện trưởng hắn này, hắn có khả năng bình tĩnh hoà nhã nói chuyện phiếm với ngươi, thậm chí là xưng huynh gọi đệ với ngươi, nhưng ngươi không nên cho rằng ngươi và hắn chính là huynh đệ, ngươi tự suy nghĩ một chút, ngươi không có thiên phú, không có tông môn thế gia mạnh mẽ, cũng không thể mang đến lợi ích gì cho viện trưởng, hắn làm sao có thể xưng huynh gọi đệ với ngươi? Ngươi vì sao ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng đều nhìn không rõ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận