Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3314: Đau Lòng Nhức Óc

CHƯƠNG 3314
ĐAU LÒNG NHỨC ÓC
Mặc dù không có tu vi, nhưng Diệp Quan đối với sát ý vẫn là vô cùng mẫn cảm, phát giác được sát ý của nữ nhân này, vẻ mặt của Diệp Quan lập tức trầm xuống, mẹ nó, nữ nhân này là muốn hiện tại liền xử lý chính mình
đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân trầm trọng
Chu Nghiên đột nhiên ôm Diệp Quan, ôn nhu nói:
- Biết sai là tốt, chúng ta đều là người một nhà, về sau nên ở chung thật tốt, chớ có để phụ thân ngươi khó xử… một mình y chưởng quản toàn bộ Hạo Tộc, hết sức không dễ dàng, chúng ta làm thân nhân của y, nên thay y chia sẻ…
Người trung niên vừa đi vào kia nghe được câu này, y nhìn về phía Chu Nghiên, trong mắt lóe lên một vệt nhu tình, sau đó y nhanh chân đi đến trước mặt Diệp Quan, y nhìn Diệp Quan, vẻ mặt âm u như nước
Diệp Quan biết, vị trước mắt này chính là tộc trưởng Hạo Tộc Hạo Nguyên
có thể giữ được mạng nhỏ hay không, toàn bộ nhờ người trước mắt này
người đàn ông trung niên nhìn xuống Diệp Quan:
- Biết sai rồi?
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Lúc trước ta bị người xúi giục, nói di nương là hung thủ hại mẫu thân của ta, bởi vậy ta… đều là lỗi của ta, tuổi quá nhỏ, không biết người tốt người xấu, hiểu lầm di nương, ta, ta thật sự là đáng tội chết vạn lần…
Người đàn ông trung niên nghe được điểm mấu chốt, y híp hai mắt lại:
- Là ai nói di nương ngươi là hung thủ hại chết mẫu thân ngươi??
Diệp Quan muốn nói lại thôi
người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm hắn:
- Ngươi cứ việc nói, ta sẽ không trách phạt ngươi
Diệp Quan lại là lắc đầu:
- Ta… đều là lỗi của ta, muốn phạt liền cứ phạt ta đi!
- Ngu xuẩn!
Người đàn ông trung niên cả giận nói:
- Người ta muốn hại chết ngươi, ngươi vẫn còn muốn giữ gìn người khác, ngươi… ngươi thật sự là tức chết ta
Diệp Quan có chút mờ mịt nói:
- Cái này… sẽ không, Cố quản sự hẳn là sẽ không hại ta…
Cố quản sự, chính là quản gia đánh đập hắn trước đó kia, sau khi Chu Nghiên này đến, liền triệt để đầu phục Chu Nghiên, thường xuyên nhìn ánh mắt Chu Nghiên làm việc…
Nghe được Diệp Quan, vẻ mặt của Chu Nghiên kịch biến trong nháy mắt, ả vừa định nói gì…
- Tên súc sinh này!
Hạo Nguyên đột nhiên giận dữ, xoay người rời đi
bên trong tinh không, Hạo Nhiên nhìn một màn phía dưới, y sau khi trầm mặc rất rất lâu, nói:
- Đây là con cái nhà ai… tâm nhãn làm sao nhiều như vậy…
Vài sau khi Hạo Nguyên rời đi, hai mắt Chu Nghiên lập tức như là lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía Diệp Quan, mà Diệp Quan thì cúi đầu, không đối mặt với ả
hắn biết rõ tình huống hiện tại của chính mình, hắn căn bản không có năng lực đối kháng với nữ nhân trước mắt này, lúc này, chỉ có thể nhận sợ
Chu Nghiên nhìn Diệp Quan thoạt nhìn nhu nhược trước mắt, ánh mắt liền như hàn băng
giả vờ!
Trực giác nói cho ả, nghiệt chủng này bây giờ đang giả vờ yếu thế
khiến cho ả hơi nghi hoặc một chút chính là, nghiệt chủng này làm sao đột nhiên học được động não rồi? Rất nhanh, bên trong Hạo Tộc chính là truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của Cố quản sự kia
trực tiếp bị đánh đến chết!
Xúi giục thiếu chủ, bố trí thị phi, ly gián phụ tử…
Hạo Nguyên này làm sao có thể nhẫn?
Rất nhanh, Hạo Nguyên lại xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan và Chu Nghiên, trên mặt y như bao một tầng sương lạnh, trên thân còn mang theo sát khí, mọi người bốn phía đều là không dám nói
vào lúc nhìn về phía Diệp Quan, vẻ băng lãnh trong mắt Hạo Nguyên lập tức giảm đi không ít, y đi đến trước mặt Diệp Quan đỡ Diệp Quan lên:
- Mẹ ngươi vừa mới chết, ta lại bận bịu tộc vụ, không ngờ tới có tôi tớ vậy mà nói huyên thuyên, bố trí thị phi ở trước mặt ngươi, ly gián cha con chúng ta… là ta thiếu giám sát
Diệp Quan vội vàng lắc đầu, gương mặt đau lòng nhức óc:
- Là lỗi của ta, là ta tuổi còn rất trẻ, không biết người tốt và người xấu, lúc này mới tin vào người dưới sàm ngôn, hiểu lầm di nương, để ngài khó xử…
Nhìn thấy Diệp Quan nhận sai, băng lãnh trong mắt Hạo Nguyên đã triệt để rút đi, thay vào đó là nhu tình, y nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Diệp Quan:
- Đều là Cố lão cẩu kia sai, kể từ hôm nay người một nhà, chúng ta nên hòa thuận…
Nói xong, y nhìn về phía Chu Nghiên, Chu Nghiên giữ chặt tay của y, vẻ mặt nhu tình:
- Tự nhiên
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Đau…
Hạo Nguyên vội nói:
- Người đâu, mang thiếu gia đi chữa thương!
Rất nhanh, đã có người mang Diệp Quan đi
mà vào lúc Diệp Quan rời đi, hắn nhìn về phía Chu Nghiên, Chu Nghiên cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người đụng một cái, trong mắt Chu Nghiên tràn đầy nhu tình cùng với đau lòng
Diệp Quan cười cười, sau đó thu hồi ánh mắt
sau khi Diệp Quan bị mang đi, ánh mắt của Chu Nghiên dần dần bắt đầu trở nên băng lãnh
vào giờ khắc này, ả mới chính thức cảm nhận được uy hiếp
Bạn cần đăng nhập để bình luận