Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 4205: Truyền tống trận Tuế Nguyệt

Vô Biên Chủ có chút bất mãn:
- Tiền bối gì, gọi thúc thúc
Vô Biên thúc thúc!
Mặt Diệp Quan đen lại, nhưng không thể phản bác.
Mẹ nó!
Hắn biết, tên gia hỏa này là huynh đệ mà phụ thân thừa nhận, bởi vậy dựa theo bối phận, hình như mình thật đúng là phải gọi thúc thúc.
Tần Quan nhìn về phía Vô Biên Chủ:
- Làm phiền
Vô Biên Chủ cười nói:
- Yên tâm, có ta ở đây, ta cam đoan hắn không làm loạn ở bên kia
Diệp Quan nhìn thấy Tần Quan còn có chút lo lắng, cũng nói:
- Mẹ yên tâm, nhi tử không phải ông nội, gặp người liền cứng rắn. Mấy năm nay nhi tử chịu nhiều khổ cực như vậy, đã sớm học được cách khiêm tốn. Mẹ yên tâm, con tuyệt không gây chuyện, nếu chọc phải chuyện, đánh không lại, tuyệt đối sẽ lập tức bỏ chạy
Tần Quan gật đầu, dịu dàng nói:
- Ta biết tính cách của ngươi, là người khiêm tốn thành thật. Mẹ sợ là huyết mạch điên trong cơ thể con, huyết mạch này không đứng đắn, mẹ sợ nó sẽ làm hư con
Phong Ma huyết mạch: "..."
Nó thật sự là oan khuất chết rồi, thiên địa làm chứng, tên này là người thành thật? Sợ mình dẫn hư?
Nó vừa oan vừa khuất, nhưng không dám nói.
Diệp Quan cũng có chút xấu hổ, thì ra hình tượng của mình ở trong mắt mẫu thân lại vĩ đại quang minh như thế...
Vô Biên Chủ lắc đầu, y biết, tính cách của Diệp Quan này giống như cha hắn, hai người này kẻ sau càng láu cá hơn kẻ trước, điểm khác biệt duy nhất là, tên Diệp Quan này càng xấu bụng hơn, nhưng vẻ ngoài lại rất thành thật...
Diệp Quan cười nói:
- Mẹ, chúng ta đi đây
Nói xong, hắn nhìn về phía Vô Biên Chủ:
- Tiền bối, chúng ta nghịch lưu năm tháng đi!
- Dẹp đi!
Vô Biên Chủ cười nói:
- Tên gia hỏa nhà ngươi, thời đại Tiền Cổ kia cách đây mấy chục tỷ năm, ngươi cảm thấy hai người chúng ta có năng lực nghịch lưu đến bên kia sao? Hơn nữa, dọc theo con đường này còn không biết phải gặp phải bao nhiêu pháp tắc Thiên Đạo cách trở...
Lúc này Diệp Quan mới ý thức được, nghịch lưu năm tháng không đơn giản như vậy. Tần Quan nhìn về phía hắn, nói:
- Các ngươi đi theo ta
Nói xong, nàng dẫn theo Diệp Quan và Vô Biên Chủ đi tới một tinh vực khác. Mới vừa tới mảnh tinh vực này, Diệp Quan đã bị từng cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ ngay tại chỗ. Mảnh tinh vực này chính là một tòa trận pháp khổng lồ, sao trời vô tận xung quanh vận hành dựa theo một loại quy tắc nào đó, lực lượng sao trời vô tận không ngừng từ sâu trong vũ trụ tinh hà hội tụ đến mảnh tinh vực này.
Diệp Quan có chút kinh ngạc:
- Mẹ, đây là?
Tần Quan nói:
- Truyền tống trận Tuế Nguyệt, về mặt lý thuyết, nó có thể đưa các ngươi đến tận cùng thời gian
Diệp Quan nói:
- Thực tế thì sao?
Tần Quan mỉm cười nói:
- Trên thực tế sẽ có rất nhiều vấn đề xuất hiện, hơn nữa, đó là những vấn đề không rõ
Diệp Quan gật đầu:
- Ta hiểu rồi
Tần Quan nói:
- Cần mặc một số trang bị không? Thần vật chí cao rất nhiều, con tùy ý chọn
Diệp Quan nhếch miệng cười:
- Không cần, kiếm của con chính là trang bị tốt nhất
Tần Quan cười nói:
- Được, được
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía bên kia:
- Khởi động truyền tống trận
Giọng nói vừa dứt, toàn bộ tinh hà đột nhiên rung động kịch liệt. Ngay sau đó, ánh sáng sao trời vô tận hội tụ đến dưới chân Diệp Quan và Vô Biên Chủ. Một luồng sức mạnh đáng sợ dâng lên dưới chân Diệp Quan và Vô Biên Chủ, lập tức bao trùm bọn họ. Sau đó, luồng sức mạnh đáng sợ kia trực tiếp xuyên qua bức tường thời không, dẫn hai người bọn họ xông vào trong một mảnh Tuế Nguyệt trường hà vô tận...
Ngược dòng mà lên!
Tần Quan nhìn Diệp Quan biến mất trong Tuế Nguyệt trường hà, nói khẽ:
- Tiểu gia hỏa, phải nắm chắc cơ hội!
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Một lát sau, nàng đi tới Quần Tinh văn minh.
Biết được Tần Quan đến, tộc trưởng Quần Tinh văn minh Mạc Lăng tự mình dẫn theo tộc nhân nghênh đón. Cách thật xa, Mạc Lăng nhìn thấy Tần Quan liền vội vàng ôm quyền thở dài, kích động nói:
- Tần các chủ, ngài đại giá quang lâm, thật sự khiến cho chúng ta vô cùng vẻ vang! Người đâu, tấu nhạc, bắn pháo hoa hoan nghênh Tần các chủ...
Tuy hành vi của Mạc Lăng có chút nịnh nọt, nhưng bốn phía không có ai lộ ra vẻ khinh thường đối với y, ngược lại, bọn họ chỉ cảm thấy Mạc Lăng làm còn chưa đủ...
Tiền sao?
Quần Tinh văn minh nợ người ta nhiều tiền như vậy... Nếu người ta đến đòi nợ, Quần Tinh văn minh không biết sẽ thụt lùi bao nhiêu năm.
Không có bất kỳ một văn minh nào cần tiền như Quần Tinh văn minh...
Người cảm thấy tôn nghiêm quan trọng hơn tiền, một là trẻ tuổi hai là chưa từng trải qua cái nghèo.
Tần Quan mỉm cười nói:
- Lăng tộc trưởng không cần làm những chuyện này, lần này ta đến tìm các ngươi là muốn nói chuyện với các ngươi
Nghe được câu này, trong lòng đám người Mạc Lăng lập tức căng thẳng, đây sẽ không phải là đến thúc giục trả nợ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận