Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3402: Hối Cải

CHƯƠNG 3402
HỐI CẢI
Cố Trần vừa trốn vừa nói:
- Phụ thân, ta… ta… ta thề, ta sẽ không tiếp tục cược trứng! Ta… ta nếu lại cược trứng, ta liền không phải là người…
Lão giả đuổi nửa ngày, đi đứng không tiện, đuổi không kịp, cuối cùng đành phải ngồi bệt trên mặt đất khóc thét, nước mắt trong mắt bà lão kia cũng là không ngừng tuôn ra
hai người sau khi khóc lóc hơn nửa ngày, bà lão kia đột nhiên đi đến trước mặt Cố Trần, bà run rẩy xuất ra một cái túi, trong túi là một chút Tiên Tinh, đưa cho Cố Trần, run giọng nói:
- Trần nhi, chúng ta đã cầu tình học viện, chỉ cần trả hết nợ, đồng thời cam đoan làm người một lần nữa, học viện liền nguyện ý cho ngươi thêm một cái cơ hội, ngươi… ngươi nhất định phải hối cải để làm người mới!!
Cố Trần tiếp nhận những Tiên Tinh kia, hơi nghi hoặc một chút nói:
- Mẫu thân, các ngươi là từ đâu có được?
Bà lão lau nước mắt:
- Cha ngươi bán đi tổ trạch
Cố Trần sửng sốt, nhìn về phía lão giả một bên, lão giả ngồi dựa vào tường, hai tay đấm ngực, nước mắt tuôn đầy mặt
bà lão nắm thật chặt tay Cố Trần, tận tình khuyên bảo nói:
- Ngươi thế nhưng ngàn vạn lần đừng có đi cược trứng gì kia nữa…
Cố Trần xúc động, nước mắt thoáng cái liền rơi xuống:
- Vâng, ta nhất định không cược đi, về sau ta nhất định học tập thật giỏi…
Cứ như vậy, Cố Trần đỡ hai người rời đi tửu quán
nhìn ba người rời đi, Diệp Quan cười cười:
- Hối cải để làm người mới, không có gì tốt hơn
hắn sau khi ăn xong với tốc độ cao, thanh toán, đứng dậy rời đi, hắn đi tới Tiên Các Thương Hội, chuẩn bị mua một phần bản đồ đi đến Toại Minh di tích
hắn vẫn là muốn đi Toại Minh di tích này nhìn một chút, những Đại Đế tan biến kia còn có Thiên Hành Thụ kia đến cùng là xảy ra chuyện gì
mà hắn vừa mới tiến đến Tiên Các Thương Hội chính là sửng sốt, cách đó không xa, một vị thiếu niên đang ghé vào quầy hàng kia, y đặt một cái túi ở trước quầy, xòe bàn tay ra, giống như điên cuồng:
- Năm quả, ta muốn năm quả trứng!!
Thiếu niên chính là Cố Trần kia!
Năm quả trứng!
Ở trước quầy, Cố Trần ôm năm quả trứng hưng phấn đi sang một bên, y ngồi dưới đất, hít một hơi thật sâu, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Đại Đế phù hộ! Đại Đế phù hộ! Đại Đế phù hộ!
Nói xong, y cấp tốc mở ra năm quả trứng phong ấn
trứng vỡ, đầu hai con chó ló ra trước tiên, mờ mịt nhìn bốn phía
ngay sau đó là đầu ba con gà, kêu líu ríu
không có một cái đầu rồng nào
Cố Trần ngồi bệt trên mặt đất, máu trên mặt phảng phất như bị rút khô, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy:
- Làm… làm sao có thể… lão tặc thiên này, vì sao lại đối xử tệ bạc với ta như thế?
Mấy người giữa sân thấy y điên cuồng như vậy, có thương hại, có đồng tình, cũng có chế giễu
Diệp Quan nhìn thoáng qua Cố Trần, khẽ lắc đầu, quay người đi về phía nơi xa, hắn đi tới một quầy hàng, mua một tấm bản đồ, sau đó liền quay người rời đi
nhưng mà vào lúc này, Cố Trần đột nhiên đứng dậy chạy đến trước mặt một thiếu niên bắt lấy tay của thiếu niên, lộ vẻ mặt nhiệt tình:
- Hoá ra là Nhạc huynh… Nhạc huynh, có thể cho ta mượn ba mươi Tiên Tinh hay không? Mấy ngày sau, đợi cha mẹ ta gửi tiền sinh hoạt đến, ta liền trả cho ngươi
thiếu niên kia nhìn thấy là y, như thấy ôn dịch, liên tục khoát tay cự tuyệt
thấy thiếu niên quả quyết cự tuyệt, Cố Trần lập tức có chút thẹn quá hoá giận:
- Đã từng xưng huynh gọi đệ, bây giờ ngay cả ba mươi Tiên Tinh cũng không nguyện ý cho mượn, ta thật sự là mắt bị mù, vậy mà xem ngươi như huynh đệ…
Thiếu niên kia cũng không có nói nhảm với y, lẫn tránh xa xa
Cố Trần tự giễu cười một tiếng:
- Nhân tình mỏng như giấy, thế đạo này thật là hiện thực…
Nói xong, y đột nhiên thấy được Diệp Quan, nhìn thấy Diệp Quan, trong mắt của y đột nhiên dâng lên ánh sáng, y thoáng cái vọt tới trước mặt Diệp Quan, trên mặt chất lên nụ cười:
- Huynh đài, chúng ta vậy mà lại gặp mặt, thật sự là hữu duyên… có thể cho ta mượn 50 miếng Tiên Tinh?
Diệp Quan dừng bước lại, hắn nhìn Cố Trần:
- Ngươi vẫn còn muốn cược trứng sao?
Cố Trần vội nói:
- Ta có dự cảm, ta thật sự có dự cảm, lần này nhất định có thể mở được trứng rồng, chỉ cần lấy được trứng rồng, ta sẽ trả huynh đài gấp mười lần…
Diệp Quan hỏi:
- Nếu như vẫn không có thì sao?
- Sẽ không!
Cố Trần lập tức có chút gấp, liên tục khoát tay:
- Tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không, lần này nhất định có thể mở được, người không có khả năng một mực xui xẻo như vậy…
Diệp Quan nhìn y một cái, lắc đầu:
- Thật có lỗi, ta cũng rất nghèo
Cố Trần vội nói:
- Huynh đài, ngươi cũng biết tình huống của ta, nếu như ta không thể gỡ vốn, ta, cuộc đời ta sẽ bị huỷ hoại
Bạn cần đăng nhập để bình luận