Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2397: Tạ Ơn Người Vô Danh

CHƯƠNG 2397
TẠ ƠN NGƯỜI VÔ DANH
nói xong, gã liền muốn động thủ, nhưng bị Mục Đồng ngăn lại, Mục Đồng nhìn chằm chằm Đại Chu nơi xa:
- Trước khi đến Mục Tướng có bàn giao, không thể khinh địch, cho nên, mọi người cùng nhau xông lên. Cùng tiến lên!
Nói xong, ba mươi người cùng nhau hóa thành ba mươi cột sáng vọt về phía tường thành Đại Chu nơi xa…
Mà vào lúc phóng tới Đại Chu hoàng thành, trong lòng Mục Đồng đột nhiên bay lên một chút bất an, nghĩ đến thực lực khủng bố của Diệp Quan, cỗ bất an trong lòng kia lập tức càng thêm mãnh liệt, không có suy nghĩ nhiều, gã vội vàng ngừng lại, nhưng lúc này, ba mươi vị Chấp Pháp Giả phía sau gã đã xông vào cảnh nội Đại Chu hoàng thành, mà tại một khắc bọn hắn tiến vào bên trong, một đạo kiếm khí đột nhiên giáng xuống từ trên trời
Oanh! Ba mươi người trực tiếp bị xóa đi
trực tiếp miểu sát
nhìn thấy một màn này, đầu của Mục Đồng ở bên ngoài Đại Chu hoàng thành trực tiếp 'oanh' một tiếng, ngẩn người tại chỗ
miểu sát?
Vào giờ khắc này, đầu óc gã trống rỗng, thân thể đang run
lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện ở trên Đại Chu hoàng thành, mặc phượng bào, phong hoa tuyệt đại
người tới chính là Chu Phạm
Chu Phạm mở lòng bàn tay ra, ba mươi chiếc nhẫn trữ vật màu vàng kim xuất hiện ở trong tay nàng, nàng nhìn thoáng qua nhẫn trữ vật, sau đó nhìn Mục Đồng ở bên ngoài tường thành:
- Ba mươi chiếc nhẫn trữ vật, tạ ơn người vô danh
Mục Đồng: "…"
Mục Đồng liếc mắt nhìn chằm chằm trên không tường thành Đại Chu, quay người trực tiếp tan biến ở tại chỗ. Trên tường thành, Chu Phạm nhìn về phần cuối chân trời, chân mày cau lại. Nàng biết, Diệp Quan khẳng định là gặp phải thế lực mạnh mẽ gì, đối phương không có cách nào bắt hắn, cho nên mới nhằm vào chính mình
nghĩ đến đây, trong đôi mắt đẹp của Chu Phạm lập tức lướt qua một vệt lo lắng
một lát sau, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, nàng biết, thế lực Diệp Quan gặp phải hiện tại, khẳng định không phải Đại Chu có thể chống lại, nàng có thể làm chính là đợi ở bên trong Đại Chu hoàng thành, bảo vệ tốt chính mình, không gây trở ngại cho hắn
ở một bên khác, Mục Đồng sau khi dừng lại, lúc này, gã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ba mươi vị Chấp Pháp Giả, trực tiếp bị miểu sát!
Quá khủng bố!
Mà gã biết rõ, cho dù là gã đi vào, khẳng định cũng sẽ trực tiếp bị miểu sát
đương nhiên, lúc này gã càng nhiều vẫn là vui mừng, nếu như vừa rồi gã không lùi, hiện tại khẳng định cũng chết ở nơi đó
Mục Đồng quay đầu liếc mắt nhìn chằm chằm hướng đi Đại Chu, sau đó quay người rời đi
tại Thiên Hành Sinh Mệnh Giới
Diệp Quan vẫn còn đang điên cuồng chiến đấu với vị Thượng Thần kia, mà trải qua hơn mười năm chiến đấu, mặc dù hắn vẫn là bị vị Thượng Thần kia áp chế, nhưng lúc này, kiếm ý của hắn đã có thể làm được không vỡ. Mấy chục năm chiến đấu, làm cho kiếm ý của hắn phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, không chỉ kiếm ý, khí tức của hắn cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất
ngoài ra, các môn kiếm kỹ của hắn ở dưới loại chiến đấu điên cuồng này, cũng đã nhận được đại đại tăng lên, đặc biệt là trì hoãn nhất kiếm
hiện tại, trì hoãn nhất kiếm của hắn đã có thể tạo thành uy hiếp cho vị Thượng Thần kia
không biết qua bao lâu, giữa sân đột nhiên xuất hiện mấy đạo kiếm quang, qua trong giây lát, vị Thượng Thần kia liên tục lùi lại, đối phương còn chưa dừng lại, Diệp Quan đột nhiên vọt tới trước mặt đối phương, đột nhiên rút kiếm chém
Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!
Ầm ầm!
Theo một đạo kiếm quang kinh khủng bộc phát ra, đạo hư ảnh kia trực tiếp lùi lại đến ngàn trượng có hơn, vừa dừng lại một cái, đối phương chính là dần dần trở nên mờ đi
giữa sân, Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại, quanh người hắn tản ra khí tức kiếm ý cực kỳ cường đại
đúng lúc này, đạo hư ảnh đã gần như trong suốt kia đột nhiên tan biến ở tại chỗ, ở nơi xa, Diệp Quan đột nhiên mở hai mắt ra, đâm ra một kiếm
kiếm quang hiện
Ầm!
Kiếm quang vỡ nát ầm ầm, Diệp Quan liên tục lùi lại gần vạn trượng, mà đạo hư ảnh kia thì hoàn toàn biến mất không thấy
Diệp Quan nhìn về phía kiếm ý trong tay, kiếm ý có vết rạn, nhưng cũng không vỡ
trên khóe miệng Diệp Quan nổi lên một vệt nụ cười, mấy chục năm qua khổ tu, hiệu quả rất lớn
hiện tại nếu như lại đánh với Thủ Tịch Thần Quan kia, cho dù không có Thanh Huyền kiếm, hắn cũng có lòng tin có thể chém giết đối phương
Diệp Quan rời đi Thời Không Luân Hồi Ấn, vừa vừa rời đi, Nhất Niệm chính là xuất hiện ở trước mặt hắn, nàng híp mắt cười một tiếng:
- Tăng lên?
Diệp Quan gật đầu:
- Ừm
Nhất Niệm đột nhiên xuất ra một khoả trái cây, chính là khoả Thiên Hành Quả kia, nàng đưa Thiên Hành Quả tới trước mặt Diệp Quan:
- Ngươi ăn đi
Diệp Quan cau mày:
- Ngươi còn chưa có ăn?
Nhất Niệm nói:
- Cho ngươi ăn
Diệp Quan lắc đầu:
- Ngươi ăn, đối với ngươi có trợ giúp lớn hơn
Bạn cần đăng nhập để bình luận