Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 957: Nhận thức một chút

Liếc mắt nhìn lá bài "Thẩm Phán" trong tay, Hugh hơi ngây ra:

"Lá bài này rất phù hợp với sự mong đợi của tôi."

"Kẻ Khờ" được sương mù xám bao phủ khẽ gật đầu, bình thản dặn dò:

"Mỗi thứ hai hàng tuần, ba giờ chiều giờ Backlund, sẽ tụ hội ở trong này, hãy chuẩn bị một chút trước."

"Trong buổi tụ hội, có thể trao đổi tin tức, tài liệu, phối phương và tri thức, cũng có thể đưa ra một cái giá nhất định để ủy thác nhiệm vụ cho các thành viên khác."

Hugh hồi tưởng một chút, đáp lại như thể đã hiểu ra:

"Vâng, thưa ngài "Kẻ Khờ"."

Cô vốn tưởng rằng hôm nay chỉ đến đây thôi, nhưng lại nghe thấy phía trên cùng bàn dài đồng xanh vang lên giọng nói:

"Trước khi bị lực lượng này ăn mòn, các cô đã làm gì?"

Quả nhiên là bị ăn mòn... Hugh lấy lại bình tĩnh, kể lại toàn bộ những gì mình và Furth đã trải qua trong tòa pháo đài cổ kia, điểm trọng tâm chính là cánh cửa lớn bằng đồng xanh có tên là "Cánh cửa đen kịt" kia, và việc thủ vệ pháo đài cổ từng bị ăn mòn biến thành oán linh.

Sau đó, cô chú ý thấy Ngài "Kẻ Khờ" khẽ gật đầu, nói bằng giọng ôn hòa:

"Trước khi đến danh sách 4, đừng quay lại tòa pháo đài cổ ấy nữa."

"Trở về đi."

Hugh bèn đứng dậy, cung kính chào theo các nghi thức được miêu tả trong các tôn giáo rồi nói:

"Ý nguyện của ngài chính là ý chí của tôi."

Cô vừa dứt lời, trước mắt lại có hào quang đỏ thẫm bốc lên, đợi đến khi tất cả tiêu tan, cô đã trở về thế giới hiện thực, đang tựa vào thân một cây cổ thụ.

Hugh theo bản năng nhìn mu bàn tay, phát hiện các vết bớt đen đang nhạt đi với tốc độ cực nhanh. Cô ngẩng đầu lên chuyển ánh mắt về phía Furth đang lo lắng nhìn chằm chằm mình.

Sau khi tầm mắt hai người giao nhau, Furth đầu tiên là vui vẻ, sau đó nở nụ cười ngượng ngùng, mở miệng định nói nhưng không biết nên nói gì.

Hugh thong thả thở hắt ra, chỉ vào phía trước nói:

"Quay về thị trấn nhỏ trước đã."

"Được!" Furth không chút do dự trả lời.

Lúc này, "Kẻ Khờ" Klein phía trên sương mù xám khẽ gõ mép bàn dài loang lổ, suy tư về hai vị tiểu thư "Ma thuật sư" và "Thẩm Phán" mà hôm nay mình gặp được.

Vật hoặc lực lượng phong ấn "Cánh cửa đen kịt", cho dù không thoát ra ngoài, cũng có thể ăn mòn thủ vệ bên ngoài và người đến thăm dò, mức độ khủng khiếp như thế chỉ vừa nghĩ đến thôi đã khiến người ta sợ hãi rồi!

Hơn nữa loại ô nhiễm này còn ăn sâu bén rễ vào linh thể, muốn giải quyết, Klein chỉ có hai cách, một là để người bị ăn mòn cử hành đầy đủ nghi thức khế ước bí mật, bản thân sẽ điều động lực lượng từ không gian thần bí phía trên sương mù xám, dùng "Ghim cài áo Mặt Trời", hoàn thành tịnh hóa, hai là trực tiếp kéo linh thể đến đây, lượi dụng sương mù xám "Khử độc", xét thấy tình huống lúc ấy quá cấp bách, anh đã lựa chọn cách thứ hai.

"Sẽ là cái gì đây?"

"Lực lượng ăn mòn nhất thuộc về con đường "Ác ma"... Nơi đó nối liền với vực sâu? Không phải là không có khả năng, căn cứ vào miêu tả của "Mặt Trời", trong giai đoạn trước kỷ đệ nhị, ác ma thường xuyên rời khỏi vực sâu, hoạt động ở phía trên mặt đất. Đến khi thần Viễn Cổ Thái Dương từ không trung giáng trần, liên tục khiến các cổ thần ngã xuống, chúng mới lui về vực sâu, đóng chặt nơi đó. Dựa theo cách lý giải ấy, thì bắc đại lục có lối đi cổ thông đến vực sâu trong lòng đất cũng khá là bình thường... Cần phải xây dựng tòa pháo đài, phái người trông coi, cũng có thể tưởng tượng ra được...

"Nhưng vấn đề ở chỗ là, đã qua mấy ngàn năm rồi, nơi đó sao vẫn còn có sự tồn tại đập ra được âm thanh? Nhóm ác ma muốn trở về mặt đất?" Klein bước đầu đưa ra suy đoán.

Anh tạm thời không có ý định tới thăm dò tòa pháo đài bỏ hoang kia để kiểm chứng suy nghĩ của mình, bởi vì nơi đó nhìn có vẻ như trong thời gian ngắn sẽ không có sự thay đổi nào lớn. Theo anh, nếu tin tức về tòa pháo đài cổ này đến từ Huyết tộc, thì hoàn toàn có thể bảo "Ánh trăng" Emlyn đi thu thập thêm tư liệu trước, để biết rõ hoàn cảnh lịch sử của tòa pháo đài đó.

Thu lại suy nghĩ, Klein tháo con lắc thạch anh ra, bói toán về vấn đề pháo đài bỏ hoang có cấp bách hay không, đáp án nhận được chính là phủ định.

Anh quay về thế giới hiện thực, đợi cấp dưới của tướng quân Mesanyes người thống trị vùng này mang tiền đặt cọc đến.

...

Hai giờ chiều giờ Feineibote.

Haggis ăn mặc như quý ngài bắc đại lục, chải tóc vuốt ngược về sau, dưới sự bảo vệ của một đội vệ binh, xách theo va li da đen, tới gõ cửa nhà Dwayne Dantes.

"Mời vào, mời vào." Giọng nói ôn hòa nho nhã truyền ra, trước là dùng tiếng Ruen với ngữ điệu của Backlund, sau đó cổi thành tiếng Dutan bản địa.

Haggis vặn nắm tay cửa, đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Dwayne Dantes có đôi mắt lam sâu thẳm, thái dương hoa râm đang ấn góc áo gi lê màu đen xuống, từ ghế bành đứng lên.

"Chào buổi chiều, người bạn của tôi." Quý ngài Ruen có ngoại hình và khí chất cực kỳ không tệ này tiến lên hai bước, giơ tay phải ra.

Lần này, Klein lại đổi về tiếng Ruen.

Haggis dùng tiếng Ruen ngữ điệu quý tộc đáp lại:

"Có thể trở thành bạn của ngài là vinh hạnh của tôi."

Hắn khẽ bắt tay Dwayne Dantes một cái, sau đó nhìn quanh một vòng, bật cười nói:

"Đây là người hầu của ngài?"

Hắn là chỉ thanh niên có dòng máu lai đứng chếch phía sau lưng thương nhân buôn vũ khí đối diện, còn ý ở ngoài lời là "đáng để tín nhiệm không". Dù sao hôm qua lúc Dwayne Dantes đến phủ của tướng quân không hề mang theo người hầu nào cả.

"Đúng vậy, ưu điểm lớn nhất của cậu ấy là giỏi giữ bí mật cho chủ nhân." Dwayne Dantes mỉm cười đáp lại, đồng thời chỉ ghế sô pha bằng da đối diện ghế bành.

Haggis được hai vệ binh vây quanh, tiện tay chốt cửa phòng lại rồi ngồi xuống ghế, cười nói:

"Tôi từng được nghe một câu ngạn ngữ của Intis, truyền rằng là do vị Đại đế Russell nào đó nói."

"Ông ấy nói rằng chỉ có người chết mới giữ được bí mật."

Dwayne Dantes buồn cười nói:

"Đại đế Russell còn từng nói một câu khác."

"Thi thể có thể mở miệng."

"Thật sao? Lần đầu tiên tôi nghe nói đến đấy." Haggis rất hưởng thụ quá trình cùng quý ngài bắc đại lục trao đổi, sau khi hàn huyên một hồi mới nhấc chiếc va li da ở bên cạnh lên, mở nó ra.

Chớp mắt ấy ánh vàng ở bên trong va li dường như tràn cả ra ngoài, cộng thêm ánh mặt trời bên ngoài rọi vào khiến cho cả căn phòng cũng sáng bừng lên theo.

Haggis lập tức nhìn Dwayne Dantes nói:

"Năm nghìn đồng bảng vàng Ruen, và đồng vàng cùng vàng thỏi trị giá năm nghìn bảng."

"Đây là tiền đặt cọc."

"Còn ba trăm nghìn bảng tiền mặt cùng vàng, tôi sẽ mang theo người, đợi đến khi giao vũ khí xong, sẽ đưa nốt cho ngài."

Dwayne Dantes liếc nhìn từng cọc tiền mặt xếp chồng lên nhau cùng rất nhiều đồng vàng và vàng thỏi trước mắt, sau đó quay sang mỉm cười nói:

"Khi nào xuất phát?"

Haggis đóng va li da lại, đưa nó cho người hầu của Dwayne Dantes, nói ngắn gọn:

"Sáng mai."

Hắn dừng hai giây, rồi chuyển đề tài:

"Ngài Dantes, tướng quân có một vị khách quý muốn đến gặp ngài."

Dwayne Dantes không hề đổi sắc, im lặng vài giây rồi hỏi:

"Lúc nào?"

"Bây giờ." Haggis nói với thái độ không dám lấy lệ: "Ông ấy đang ở ngay dưới lầu."

Dwayne Dantes khẽ gật đầu:

"Mời ngài ấy lên đây đi."

Haggis khẽ thở phào, mang theo vệ binh rời khỏi phòng, men theo cầu thang bước xuống dưới.

Không lâu sau, Lucca mặc áo dài trắng điểm xuyết tơ tằm màu đồng thau đi lên, mái tóc bạc được chải chuốt vô cùng gọn gàng.

Bước đến trước cửa phòng Dwayne Dantes, ông ta đang giơ tay lên định gõ cửa thì bên trong có âm thanh truyền ra:

"Mời vào."

Lần này là tiếng Fossack cổ.

Vẻ mặt Lucca không hề thay đổi, tự nhiên đẩy cửa phòng ra.

Ông ta lập tức nhìn thấy quý ngài trung lão niên có diện mạo và khí chất đều rất khá ngày hôm qua kia đang đứng bên cạnh ghế bành, đối diện với mình.

Mà trên ghế bành có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, tóc đen mắt nâu, gương mặt gầy gò, đường nét góc cạnh, khí chất lạnh lùng.

Lucca giật mình, sau đó cất bước đi về phía trước, tiến vào phòng, đóng cánh cửa gỗ lại.

Ông ta thong dong tìm ghế sô pha ngồi xuống, trong đôi mắt màu xanh xám phản chiếu rõ ràng hình dáng của người trẻ tuổi đối diện.

"Hermann Sparrow?" Lucca vừa như hỏi vừa như gọi.

Hermann Sparrow cong khóe miệng, nói:

"Trực tiếp gọi ra tên đầy đủ của người khác không phải là một chuyện lịch sự lắm."

Lucca gật đầu nói:

"Xin lỗi, là tôi sơ ý, tôi nhớ anh mới tấn thăng danh sách 5 chưa được nửa năm, thậm chí mới chỉ có ba tháng. Ừm, hẳn là hoàn thành ở di tích thần chiến, không ngờ... Hiện giờ anh đã trở thành Bán Thần, điều này khiến tôi hơi thất lễ."

Hermann Sparrow mỉm cười, nhưng không giải thích gì.

Im lặng một lát, anh không nhanh không chậm lên tiếng hỏi:

"Vì sao ông muốn đến gặp tôi?"

Lucca bình tĩnh đáp:

"Không biết."

Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên kỳ quặc, Hermann Sparrow dường như quên mất ở đối diện còn có một ông cụ đang ngồi, cần mình phải lên tiếng một lần nữa.

Lucca khẽ gật đầu không dễ nhận ra, như đang tự nói với mình:

"Là thế này, lúc trước tôi ngẫu nhiên đưa ra một lời tiên đoán. Lời tiên đoán đó nói rằng, tương lai tôi sẽ rơi vào một tình cảnh khá rắc rối, mà mấy ngày nay tôi có thể gặp được một người nào đó có thể giúp tôi ứng phó với tình cảnh đó."

"Tôi không xác định được có phải là anh hay không, nhưng ôm tâm lý thà nhận nhầm còn hơn bỏ sót, cuối cùng tôi quyết định tới đây gặp anh, để hai bên quen biết nhau một chút."

"Tôi tên là Lucca Brewster, là nhân viên thần chức thờ phụng "Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ", hiện nay đang phục trách các hạng mục công việc của giáo hội ở Tây Byron."

Hermann Sparrow gật đầu nói:

"Không tệ, tôi đã biết ông rồi. Tôi không nghĩ là mình cần phải tự giới thiệu lại?"

"Đương nhiên." Lucca ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh hẳn là một vị "Ngụy pháp sư", gần đây tôi nhận được tin tức, nói rằng hội Mật Tu Intis có dị động."

Ông ta không thấy Hermann Sparrow lộ vẻ kinh ngạc, mà chỉ thấy nhà mạo hiểm mạnh mẽ nổi tiếng năm đại dương này im lặng vài giây rồi nói:

"Charles Latour trở về rồi."

Đồng tử Lucca nhất thời có sự thay đổi, sau đó lại trở về bình thường.

Sau đó ông ta đứng dậy, gật đầu chào:

"Nếu đã biết thì tôi cũng nên tạm biệt rồi."

Nói xong câu đó, ông ta đi ra cửa, vặn nắm tay cửa, rời khỏi phòng.

Hermann Sparrow ngồi trên ghế bành nhìn bóng lưng Lucca bị cánh cửa gỗ che khuất từng chút một cho đến khi hoàn toàn biến mất, bỗng cười khẽ một tiếng:

"Đúng là biết làm màu mà."

"Đúng vậy." Dwayne Dantes đang đứng ở cạnh ghế bành tìm chỗ ngồi xuống, cầm chén trà lên nhấp một ngụm.

Dwayne Dantes có thái dương hoa râm, mắt lam sâu thẳm và Hermann Sparrow gương mặt gầy gò, đường nét góc cạnh lập tức liếc nhìn nhau một cái, đồng thời lộ ra nụ cười.

...

Buổi chiều thứ hai, Dwayne Dantes lấy đồng hồ bỏ túi vỏ vàng ra, ấn mở rồi liếc mắt nhìn, sau đó ngồi xuống đối diện Haggis nói:

"Sắp đến nơi rồi, tôi cho rằng các anh cần phải nghỉ ngơi lấy sức trước một chút."

"Quả là một đề nghị rất tuyệt." Haggis khá tán thành.

Dwayne Dantes chỉ con đường phía trước:

"Nơi đó có một khách sạn, chúng ta nghỉ ngơi nửa ngày, sáng mai lại xuất phát."

Haggis không phản đối, chuyển sang phía trước, dặn người đánh xe mấy câu.

Sau khi vào khách sạn, Dwayne Dantes lấy lý do ngủ trưa, xin miễn buổi trà chiều mà Haggis mời.

Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, phía trên sương mù xám vô biên vô hạn, Klein ngồi xuống vị trí thuộc về "Kẻ Khờ".

Bạn cần đăng nhập để bình luận