Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 601: Tự mình dọa mình

Phía trên sương mù xám, Klein dựa ra sau, cầm "Mấp máy đói khát", lặng lẽ vài giây.

Cuối cùng, anh vẫn dựa theo dự định, thả ra linh hồn vị "Bác sĩ tâm lý" kia.

Bên bàn dài đồng xanh rất nhanh hiện ra một bóng người cao gầy, đây là một cô gái, khuôn mặt tương đối mơ hồ, cảm giác đau đớn cùng vặn vẹo rất khó thể hiện bằng lời.

Klein nhìn cô ta, như nói chuyện phiếm:

"Còn nhớ mình là ai không?"

Ở trong không gian thần bí này, anh có thể trực tiếp thông linh.

Vị "Bác sĩ tâm lý" kia cảm giác oán độc yếu bớt không ít, cay đắng cười nói:

"Đương nhiên nhớ rõ.

"Tôi là thành viên một tổ chức bí ẩn, tính đi đảo Tuscany gặp một người bạn, kết quả ở trên đường gặp hải tặc.

"Tuy tôi lợi dụng năng lực bản thân giải quyết lần tai nạn đó, nhưng hải tặc trốn thoát lại mang tình huống tương ứng nói cho Zillingers, hắn vì có được năng lực của tôi, cố ý cải biến kế hoạch di chuyển, ngăn chận thuyền của chúng tôi, chuyện sau đó ngài hẳn có thể tưởng tượng.

"Bởi vì hắn cẩn thận, tôi bị trực tiếp giết tử, không giống hành khách nữ khác gặp phải những chuyện càng đáng sợ hơn so với tử vong."

Klein im lặng vài giây, nhẹ nhàng gật đầu:

"Cô có biết bộ sách cổ đại "Grossel du ký" không?"

Anh cho rằng nếu "Grossel du ký" xuất từ cự long nhất tộc, vậy nhóm "Bác sĩ tâm lý" có lẽ nghe nói qua tên cùng tình huống cụ thể.

Vị "Bác sĩ tâm lý" nữ kia tập trung hồi tưởng một chút, lắc đầu nói:

"Thực có lỗi, tôi chưa bao giờ nghe nói qua cái tên này."

Klein không lằng nhằng ở đề tài này nữa, chuyển hỏi:

"Cô sắp tiêu tán, thu được an bình, còn nguyện vọng gì không?"

"Bác sĩ tâm lý" kia cúi thấp đầu, khẽ cười một tiếng rồi nói:

"Muốn sống lại.

"Được rồi, tôi biết nguyện vọng này không thể được thỏa mãn, cái khác cũng không cần, tôi đã chết nhiều năm, người nhà của tôi bạn bè của tôi hẳn đã sớm thu được tin dữ, có truyền tin lại lần nữa, sẽ chỉ làm cho bọn họ nữa nhớ loại đau đớn này.

"Như vậy đi, cảm ơn, cứ như vậy đi. . ."

Bóng dáng của cô ta nhanh ảm đạm, biến mất không thấy, chỉ lưu lại một cái đồng tử thật lớn màu vàng, đồng tử màu vàng có thể chiếu rọi ra ý tưởng trong lòng mỗi người.

Đây là đặc tính phi phàm "Bác sĩ tâm lý" lưu lại.

Klein thở dài, cân nhắc một ít chi tiết trong lời nói "Bác sĩ tâm lý" vừa rồi:

"Cô ta đến đảo Tuscany gặp một người bạn, đi một mình, không dẫn theo thân thuộc. . .

"Đảo Tuscany ở phía đông nhất biển Sunia, cùng quần đảo Gargas một nam một bắc.

"Nó là thuộc địa phía đông nhất vương quốc Ruen, mà quần đảo Gargas thuộc về đế quốc Fossack. . . Người bạn gì đó sẽ ở chỗ đó sao? Bạn bè gì mà đáng giá ngồi tàu lâu như vậy để gặp gỡ?

"Cô ta tuy chỉ nói là tổ chức bí ẩn, nhưng đại khái thuộc về 'Hội Tâm lý luyện kim', đây là đang làm nhiệm vụ?"

Klein tôn trọng lời thề, không muốn đào móc bí mật của đối phương, cho nên không có hỏi nhiều, lúc này tự nhiên không có đầu đuôi gì. Anh rất nhanh đình chỉ suy nghĩ vấn đề phương diện này, suy xét chuyện khác.

Sau khi săn giết "Kẻ xảo ngôn" Misol Kim, mặc kệ căn cứ vào lý do gì, mình phải ở ngắn hạn rời khỏi Bayam. . . Trong khoảng thời gian này, mình ở trong "Thành Khẳng Khái" thật sự làm không ít chuyện. . . Ừm, tham dự hai đến ba tụ hội người phi phàm, sau khi xác nhận có tài liệu chủ "Bí Ngẫu Đại Sư" hay không liền rời khỏi. . . Klein nhanh chóng có quyết đoán, tiếp theo thể hiện ra cảnh tượng "Thế giới" cầu nguyện, đưa nó vào trong sương mù xám, đưa vào ngôi sao đỏ thẩm tượng trưng tiểu thư "Chính Nghĩa".

. . .

Audrey đang ở trên ban công lầu ba nhìn ra thôn trang phụ cận xa xa, nơi đó nóc nhà lấy ngói đỏ làm chủ, miêu tả hoặc tả thực hoặc trừu tượng đồ án cự long.

Bỗng nhiên, trước mắt cô hiện ra một mảng sương mù xám vô ngần quen thuộc.

Bên trong sương mù xám, một bóng người mơ hồ đang khẩn cầu về thần linh ở trên cao:

"Ngài Kẻ Khờ vĩ đại, xin báo cho tiểu thư 'Chính nghĩa', có thể chuẩn bị giao dịch."

Có thể chuẩn bị giao dịch? Ông ta đã lấy được đặc tính phi phàm "Bác sĩ tâm lý"? Nhưng ngày hôm qua còn chưa có. . . Hiệu suất của "Thế giới" làm Audrey kinh sợ, suýt nữa quên cảm tạ ngài "Kẻ Khờ".

Hoàn hảo, cô sớm không phải là cô gái ngây ngô thiên chân như dĩ vãng nữa, đã kiến thức qua không ít đại sự, nhanh chóng bình phục tâm tình, thành kính đưa ra cảm tạ, cùng báo cho ngài "Thế giới" biết, chờ đợi hai đến ba ngày, bởi vì cô chuẩn bị mang số tiền còn thiếu của quyến giả ngài "Kẻ Khờ" trả đủ. Tiền mặt trên người cô cũng đã gom đủ, nhưng phải bảo trì điểm mấu chốt nhất định, nếu không dễ dàng bị người phát hiện không đúng.

Đợi cho sương mù xám hư ảo tán đi, Audrey nhìn xuống Susie đang lẳng lặng thưởng thức hoa viên ở lầu một, đi qua lại thong thả vài bước, âm thầm líu lưỡi nói:

"Ngài 'Thế giới' thật sự đáng sợ nha. . ."

. . .

Vào chạng vạng, trong quán bar Seaweed.

"Mắt lam" Miz mới tiêu hết tiền ở trong sòng bạc xong đi ra ngồi vào quầy bar, gọi ly rượu mạnh Ranzi.

Hắn đang muốn nâng ly uống, đột nhiên nghe thấy người pha chế đè thấp giọng nói:

" 'Kẻ xảo ngôn' Misol đã chết."

"Ác. . . Ai làm?" "Mắt lam" Miz đầu tiên là cả kinh, chợt có chút hưng phấn hỏi, "Có người đang khiêu chiến 'Trung tướng bệnh tật' à?"

"Một nhà mạo hiểm tên là Hermann Sparrow, trước đó một chút danh tiếng cũng không có, ai biết thế mà có khả năng xử lý Misol!" Người pha chế không che dấu chấn động cùng kinh ngạc của bản thân, "Hắn cũng giết Ozl, ông chủ quán chân chính bar Fragrant Leaves, 'Cự lực sĩ' Ozl."

"Mắt lam" Miz đang muốn phát biểu cảm khái, đột nhiên nhíu mày.

Sáng nay người của Ozl đến hỏi hắn chuyện "Lửa cháy" Danis, hắn nói cho đối phương, vị thủy thủ trưởng tàu "Golden Dream" kia ở cùng một chỗ với một nhà mạo hiểm xa lạ, đồng thời mượn dùng nghi thức, cung cấp tranh chân dung tương ứng.

Ozl đã chết, Misol Kim đã chết, một nhà mạo hiểm xa lạ tên là Hermann Sparrow làm. . . tay "Mắt lam" Miz đột nhiên rung rung một chút, trong đầu nháy mắt hiện ra hình ảnh làm cho hắn ấn tượng khắc sâu tới cực điểm:

Người nam trẻ tuổi nhìn như quý ngài đứng ở lối vào quán bar, tóc đen mắt nâu, khuôn mặt gầy gò, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt lạnh như băng quan sát tửu khách lui tới, giống như đang tìm kiếm con mồi.

"Mắt lam" Miz rùng mình một cái, không uống rượu nữa, trực tiếp đứng dậy, nhanh rời khỏi quán bar.

Đáng sợ, tên kia quá đáng sợ! Ngay cả "Kẻ xảo ngôn" cũng chết ở trên tay hắn, tuyệt đối là cường giả cấp tướng quân! Hắn khẳng định đang tìm mình, muốn xử lý luôn cả mình, không được, không thể ở lại Bayam, phải lập tức quay về trên thuyền, rời xa nơi này! "Mắt lam" Miz thẳng đến "Red Theater", mạnh mẽ lôi mấy đồng bọn đi, trước tới rừng rậm ngoài thành phố, đi đường vòng đến cảng tư nhân do quân phản kháng khống chế.

Trong ngõ nhỏ đối diện "Red Theater" tiệm thảo dược vẫn mở cửa, dược sư béo Darkwell ngồi ở sau quầy, bề ngoài bình tĩnh, trong lòng lo âu.

Hắn đã thông qua các loại phương thức liên lạc với thành viên "Học phái sinh mệnh", tìm kiếm trợ giúp cần thiết, nhưng hắn không thể biết là ai sẽ đến, khi nào thì đến, chỉ có thể chịu đựng sợ hãi cùng lo lắng tiếp tục mở quán, giả như chưa từng phát sinh chuyện gì.

"Darkwell, ngươi thực bất an." Con cú mèo mập mạp không biết từ nơi nào bay trở về, dừng ở trên quầy nói.

"Không cần ngươi nhắc nhở, tao rất rõ ràng trạng thái của tao." Darkwell không kiên nhẫn huy tay.

Hắn đến nay vẫn nhớ rõ khi theo thầy học tập, luôn bị đối phương nhắc nhở phải cẩn thận tổ chức chính phủ cẩn thận Huyết tộc chân chính, vì thế, Roy Kim đưa ra không ít ví dụ, cái gì bị giam giữ vĩnh cửu trong lòng đất, vừa không thấy được ánh mặt trời, cũng không có phụ nữ, cái gì trở thành nhân viên nghiên cứu, dùng thân thể đi kiểm tra nguy hại của vật phong ấn nào đó, cái gì trải qua các loại thực nghiệm, biến dị thành quái vật chỉ còn bản năng, cái gì bị Huyết tộc hút đi, hóa thành con rối.

Những điều này khắc thật sâu ở trong đầu mập mạp, làm cho dũng khí vốn khuyết thiếu của hắn trực tiếp biến mất, sau khi thầy rời khỏi, luôn chỉ ở một thành thị một đoạn thời gian, có phiêu lưu bại lộ là lập tức rời đi.

Darkwell cố gắng thu liễm cảm xúc sợ hãi, mang lực chú ý dời tới vấn đề làm thế nào giải cứu thầy.

". . . Ông lão bị bắt đã một đoạn thời gian, vì sao còn nhốt ở trong Phủ Tổng Đốc? Lấy năng lực của quân đội, muốn biết rõ tình báo nào thì nên đã sớm biết rõ rồi, mặc kệ là trực tiếp xử quyết, thu hoạch tài liệu, hay là đưa vào trong nhân viên nghiên cứu, tất nhiên đã đưa ông lão đi. . . Chẳng lẽ ông lão dùng biện pháp gì đó giấu diếm bí mật, hoặc là bọn họ muốn ông lão trở thành gián điệp? Ài, trực tiếp đáp ứng đi!" Darkwell gãi tóc, suy nghĩ phát tán ra không bờ bến.

Dần dần, hắn nghĩ tới lần thông tin cùng giữa mình với thầy Roy Kim.

"Ông lão luôn thích đưa ra nhắc nhở ở những nơi xem qua thực bình thường, trong lá thư này có thể cũng cất giấu tin tức cùng loại hay không? Lá thư này cũng không nói điều gì, chỉ hẹn gặp mặt ở phụ cận Red Theater, hơn nữa khoe ra kỹ xảo đánh bạc của ông ta, phì, rõ ràng là dựa vào vận may, ông ta còn bảo mình đi tiệm tạp hóa Mapel phố En Mate, mua một viên xúc xắc, làm tốt chuẩn bị nhận giáo dục. . . Mình vẫn chờ gặp mặt mới đi mua, nên vẫn chưa có đi, có lẽ nơi đó có bí mật?" Darkwell tựa như người chết đuối bắt lấy một cọng cỏ cuối cùng mà bắt lấy ý nghĩ.

Rất nhiều con đường của Bayam vẫn dùng thành thị của vương quốc Ruen để đặt tên.

Darkwell dùng thời gian vài phút cố lấy dũng khí, mang theo con cú mèo, đóng cửa tiệm, đi ra ngõ nhỏ.

Trong quá trình chờ đợi xe ngựa, hắn từ trong tay đứa nhỏ phát báo mua tờ “Báo tin tức” vừa phát hành, nhàm chán lật xem tin tức trong nước quốc tế cùng quần đảo.

Bỗng nhiên, hắn thấy một gương mặt quen thuộc, đó chính là nhà mạo hiểm báo cho hắn biết Roy Kim ở đâu.

"Hermann Sparrow, ở giữa trưa đánh chết 'Kẻ xảo ngôn' Misol Kim tiền treo thưởng cao tới 5.400 bảng. . . Mình thế mà ủy thác một nhà mạo hiểm lợi hại như vậy!" Darkwell chậc chậc thành tiếng.

Hắn rất nhanh mang việc này quẳng ra sau đầu, lên xe ngựa, thẳng đến phố En Mate, tìm được tiệm tạp hoá Mapel.

Chủ quán là một phụ nữ đã có tuổi hòa ái, bà ta sau khi cao thấp đánh giá Darkwell vài lần thì nói:

"Xúc xắc cậu cần trị giá 1 bảng."

Bà đây là đi cướp sao! Darkwell ở trong lòng rống giận một tiếng, nhưng điều này làm cho hắn càng thêm xác định viên xúc xắc nọ có lẽ cất giấu manh mối.

Thanh toán tiền, hắn tiếp nhận một cái hộp nhẫn rất nhỏ, mở ra nắp đậy, thấy bên trong có một viên xúc xắc sáu mặt màu trắng ngà, hướng lên trên là 4 điểm màu đỏ.

Tuy thực nghi hoặc xúc xắc này quá bình thường, hơn nữa còn lấp đầy hộp nhẫn, hầu như không lưu khe hở, nhưng Darkwell vẫn cẩn thận không nghiên cứu ngay tại chỗ, mà mang nó bỏ vào trong túi, đi vào một con đường khác.

Chờ đi đến chỗ yên tĩnh, hắn nhịn không được lấy ra nhìn thoáng qua, không cảm thấy viên xúc xắc kia có vấn đề gì.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa đi nhanh qua, dọa hắn nhảy dựng, cổ tay run lên, làm rơi xúc xắc ở trên đất.

Xúc xắc nọ liên tục lăn lộn, cuối cùng đình chỉ lại, 1 điểm màu đỏ hướng lên trên.

Darkwell mắng đánh xe ngựa vài câu, sải bước chân, chuẩn bị nhặt lên.

Một bước này vừa đi ra, thân thể hắn bỗng nhiên lảo đảo, dưới tình huống không có chướng ngại vật nào, phành một tiếng ngã ở trên đất, ngã đến choáng váng đầu hoa mắt.

Hắn nhất thời có chút mờ mịt, cứ như vậy nằm ở nơi đó, trước mắt đúng là viên xúc xắc màu trắng ngà kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận