Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 536: Tín ngưỡng bản địa

Cái gì? Săn bắn "Thượng tướng máu"? Danis thiếu chút nữa nâng tay phải lên, ngoáy ngoáy lỗ tai.

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là, mình nghe lầm.

Nhưng nụ cười dấu diếm điên cuồng của Hermann Sparrow, thuyền trưởng nhà mình hơi hơi động mi dị thường, đều đang nhắc nhở hắn lời nói vừa rồi là chân thật!

Hermann Sparrow đồ điên này thật đúng là dám nghĩ! Đây là một trong bảy đại tướng quân hải tặc, cũng không phải loại nhân vật như "Sắt thép" Maivit có thể so sánh! Danis đồng tử co rụt lại, trong lòng gần như đang hò hét.

Không đề cập tới bản thân "Thượng tướng máu" Senol mạnh mẽ, chỉ là đại hải đạo, hải tặc nổi danh dưới tay hắn, đã đủ để cho người ta thấy mà sinh e sợ. Tài công chính, phó thứ ba cùng thuyền trưởng các thuyền, mỗi người đều có thể phân ra, độc lập lãnh đạo một đoàn hải tặc cỡ lớn!

Tổ hợp mà "Sắt thép" Maivit mang đến Bayam, ở "đoàn hải tặc Máu" là có không ít!

Lúc trước "Trung tướng gió lốc" Zillingers im lặng mất đi giống như chó hoang ở Backlund, chủ yếu là vì hắn không ở trong đoàn hải tặc của hắn, mà "Thượng tướng máu" Senol thì khác, rất ít rời khỏi kỳ hạm của bản thân, rất ít thoát ly thủ hạ vây quanh.

Cho dù là thực lực bản thân Senol, cũng cực kỳ đáng sợ, hắn thần bí, quỷ dị, là một trong mấy cường giả trên biển lớn gần với tứ vương, chẳng sợ là thuyền trưởng, cũng không dám nói là lợi hại hơn so với hắn. . . Đồ điên này gan lớn quả thực vượt quá tưởng tượng của mình, không, hắn căn bản không biết sợ hãi! Một vị tướng quân hải tặc tử vong cùng thay đổi, tuyệt đối là chuyện chấn động năm biển! Trong lòng Danis chuyển qua từng ý tưởng một, cuối cùng lại bình tĩnh xuống một cách kỳ dị.

Cái này là vì hắn nghĩ đến bản thân Hermann Sparrow chính là cường giả ngang cấp với bảy tướng quân, hơn nữa sau lưng khả năng còn có tổ chức khủng bố bí ẩn.

"Trung tướng núi băng" Edwina im lặng vài giây rồi nói:

"Anh có biết 'Học phái Hoa Hồng' không?"

Tôi không chỉ biết, còn giết qua người của bọn họ nhân, đoạt lấy vật phẩm thần kỳ của bọn họ. . . Đợi một chút, mình vì sao lại miêu tả bản thân thành xấu xa như vậy. . . Klein thu liễm nụ cười, bất động thanh sắc nói:

"Tôi đã từng săn bắn thành viên bọn họ."

Edwina lại lặng lẽ xuống, Danis ở bên cạnh lại có các suy nghĩ "Bọn họ đang nói cái gì" "Học phái Hoa Hồng là cái gì vậy" "Mình đang ở nơi nào" "cảnh trong mơ của ai vậy" ở trong đầu.

Sau im lặng ngắn ngủi, "Trung tướng núi băng" Edwina nói:

"Sau bùng nổ đại chiến với đoàn hải tặc 'Trung tướng hoàng hôn', hạm đội Senol đã mất đi tung tích, trước mắt không có ai biết bọn họ ở nơi nào, phải kiên nhẫn chờ đợi."

Đây là đáp ứng sao? Klein lại lộ ra nụ cười:

"Tôi cùng không thiếu cái này.

"Nên liên lạc với các người như thế nào?"

Edwina nghiêng đầu nhìn về phía Danis:

"Hắn biết cách liên lạc."

Tôi? "Nghi thức hàng linh"? Chờ một chút, thuyền trưởng, ý của cô là tôi trong khoảng thời gian này đi theo đồ điên Hermann Sparrow sao? Không! Ai cũng không biết người này sẽ nổi điên vào lúc nào! Danis thông minh đột xuất, cuống quít mở miệng nói:

"Thuyền trưởng, tôi đã rời khỏi tàu 'Golden Dream' đã lâu, mất nhiều chương trình học! Tôi rất muốn quay về!"

Hắn cố gắng làm cho ánh mắt bản thân có vẻ chân thành, cùng lấp đầy khát cầu đối với tri thức:

"Tôi cho rằng có thể đổi người khác, ví dụ như 'Lá sắt', ví dụ như 'Thùng nước' . . ."

Hắn còn chưa dứt lời, Edwina đột nhiên nâng tay phải lên, day day lỗ tai.

Cô hơi hơi nghiêng đầu, không có vẻ mặt gì nói:

"Cậu đang nói cái gì?

"Tôi không nghe được.

" 'Thuật báo mộng Russell' đã tiếp cận cực hạn. . ."

Vị trung tướng hải tặc này làn váy khẽ động, lui về phía sau một bước, bóng người nhanh chóng nhạt đi, hóa thành những điểm sáng vụn.

Lời nói tiếp sau của Danis nghẹn ở trong cổ họng, tay phải huở huơ, ý đồ bắt lấy cái gì đó, lại vô lực hạ xuống.

"Thuật báo mộng Russell" ? Cảm giác tồn tại của Đại đế ở trong tri thức thần bí học cũng rất mạnh. . . "Trung tướng núi băng" tên đầy đủ là Edwina Edwards. . . Edwards. . . Cái này không phải một trong các họ "Bốn kỵ sĩ Thiên Khải" của đại đế sao? Hậu duệ? Nhưng mà, giọng điệu "Trung tướng núi băng" biểu hiện, cô ta cũng không quen thuộc với trưởng nữ đại đế Bernarde, thậm chí khả năng không quen biết lẫn nhau. . . Klein nhìn Danis vẻ mặt hoàn toàn suy sụp, cười nhẹ một tiếng:

"Có lẽ có một ngày, tôi sẽ gọi cậu là ngài 10.000 bảng."

. . . Danis sợ tới mức đứng thẳng người lên, sau đó thấy bóng dáng của Hermann Sparrow trực tiếp biến mất ở trong cảnh trong mơ của mình.

Nếu mình chỉ có danh sách 7, lại có tiền treo thưởng 7.000, 8.000 bảng, vậy vô luận đi đến nơi nào, đều sẽ trở thành mục tiêu người khác nhằm vào. . . Danis dừng lại ở trong mộng, càng nghĩ càng đau đầu.

. . .

Thời điểm chạng vạng, Danis nhìn Hermann Sparrow ăn mặc kiểu dân bản xứ nói:

"Chúng ta hôm nay cần đi gặp là thế lực bản địa, có lẽ có thể ở nơi đó tìm được chút thứ tốt, ha ha, bọn họ đối với tài liệu phi phàm, lương thực vũ khí đều có nhu cầu không nhỏ."

Nói tới cái này, Danis cao thấp đánh giá Hermann Sparrow vài lần, khó được tìm được ưu thế tâm lý lại cười nói:

"Khu vực của bọn họ tất cả đều là người địa phương, ngay cả hỗn huyết cũng ít, ăn mặc hơi có chút dị thường sẽ bị phát hiện.

"Anh mang quần ống rộng phố với jacket màu nâu hoàn hảo, nhưng bên trong không thể là sơ mi, người địa phương chân chính mặc đều là áo Talaba, cùng loại với áo thuỷ thủ, nhưng màu sắc toàn lam hoặc toàn trắng, bọn họ không đội mũ lưỡi trai, mang khăn trùm đầu hoặc là không mang cái gì cả.

"Còn nữa, diện mạo rõ ràng là người Ruen này của anh ở nơi đó sẽ gặp phải bài xích cùng đối địch cực kỳ nghiêm trọng, tựa như một con sói trà trộn vào đàn dê, hoàn toàn không thể che dấu tồn tại của bản thân. . ."

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy Hermann Sparrow nghiêng đầu lại, liếc mắt nhìn mình một cái, ngũ quan khắc sâu nhanh chóng nhu hòa, màu da trắng nháy mắt nhiễm lên màu cổ đồng, thời gian chỉ một động tác, cả người đã biến thành dân bản xứ không có gì đặc sắc không có gì phải nghi ngờ.

". . ." Danis chợt nghẹn lời, vài giây sau mới giống như không có việc gì cười gượng nói, "Tôi cũng vậy, phải làm tốt ngụy trang."

Ngụy trang của cậu? A. . . Klein lấy xuống mũ lưỡi trai, ngồi ở trên ghế:

"Thế lực bản địa nào?"

Thế mà lại thu mua tài liệu phi phàm, lương thực vũ khí?

"Khụ, đơn giản mà nói chính là, khụ, quân phản kháng." Danis đột nhiên không xác định Hermann Sparrow có liên hệ đến mức độ nào đó với chính phủ Ruen hay không.

Klein trong lòng ngẩn ra một giây:

"Quân phản kháng?"

Danis xấu hổ cười nói:

"Chính là muốn độc lập, đám người địa phương quản lý sự vụ bản địa, đại bản doanh bọn họ chỗ sâu trong rừng, ở trên biển lớn, có hợp tác với rất nhiều hải tặc, nhà mạo hiểm, đương nhiên, ở sau lưng ủng hộ bọn họ chủ yếu là người Fossack, người Intis, thường xuyên có Hằng' truyền giáo sĩ 'Chiến thần', 'Mặt Trời Vĩnh lén lút chạy sang bên này."

Bayam không phải quá bình tĩnh. . . Rời khỏi vương quốc, đi lên trên biển, Klein mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là thế cục quốc tế, cái này không phải xem báo giấy biết được chiến tranh phát sinh ở đông Byron có thể bằng được.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, không có phản đối đi gặp thế lực bản địa kia.

Ra khỏi khách sạn "Azure Wind", Klein ở dưới Danis gương mặt đã bôi đen dẫn dắt, xuyên phố qua ngõ, một đường đi về phía đông nam.

Sau khi rời khỏi phạm vi "Thành Khẳng Khái", bọn họ tiến vào một mảng kiến trúc phong cách rất khác lạ, nhà nơi này được cọc gỗ nâng đỡ, tầng dưới trống rỗng, có kiến trúc ba bốn tầng từ những lầu nhỏ kiểu Ruen phát triển thành.

Chúng cách nhau bởi những con đường hẹp dơ bẩn, hai bên có lượng lớn quán xá, buôn bán đủ loại đồ trang sức, bông tai, vòng tay làm bằng đá, trong đó, số lượng lấy màu đỏ tươi sáng cùng màu sắc rực rỡ là nhiều nhất.

"Thật sự là một đám người thẩm mỹ kỳ quái, đặc biệt thích màu sắc tươi sáng, giống như rắn độc trong rừng rậm vậy." Danis nhỏ giọng nói thầm một câu.

Người Intis các cậu cũng không tốt gì hơn, sùng bái màu vàng, sùng bái cảm giác xa hoa cùng cảm giác tinh xảo, có hương vị nhà giàu mới nổi khó diễn tả bằng lời. . . Klein lẩm bẩm nói.

Lướt qua từng dân bản xứ màu da sậm, gầy gò khô quắt, xuyên qua từng ngõ nhỏ đỉnh đầu có quần áo phơi nắng, trước mắt bọn họ đột nhiên rộng mở trong sáng, bày biện ra một cái quảng trường không tính là quá lớn.

Trên quảng trường, một đám người địa phương vây quanh ao nước ở trung ương, hoặc quỳ lạy, hoặc phủ phục, hoặc thì thào tự nói, hoặc nhỏ giọng ca xướng, vẻ mặt thành kính mà chết lặng.

Vừa phát hiện có người tới gần, bọn họ bỗng nhiên đứng dậy, bối rối chạy vào ngõ nhỏ bốn phía.

Toàn bộ cửa sổ lầu hai, lầu ba cùng lầu bốn những căn nhà xung quanh sầm sầm đóng lại từng cái một, quảng trường trở nên có chút im lặng, nhưng linh cảm của Klein nói cho anh, có rất nhiều người đang ở sau cửa sổ, ở trong ngõ nhỏ, ở trong góc âm u, nhìn chăm chú vào người xa lạ đột nhiên xâm nhập vào mảng thiên địa này.

Danis cúi đầu, đè nặng giọng nói:

"Không cần để ý, cái này là bọn họ tự bảo hộ."

"Hả?" Klein thể hiện sự nghi hoặc của bản thân.

Danis ha ha cười một tiếng:

"Trước khi bị thực dân hoàn toàn, dân bản xứ quần đảo Roth vẫn tín ngưỡng 'Hải thần' Cavitewa, cho rằng thần linh thường lấy hình tượng rắn biển khổng lồ xuất hiện thủ hộ toàn bộ đảo nhỏ nơi này, tránh cho chúng bị động đất cùng sóng thần nuốt hết.

"Hiện tại, bên ngoài đã thủ tiêu loại tín ngưỡng này, giáo hội Gió Bão cũng luôn luôn đả kích dị giáo đồ, ngay cả giáo hội Đêm Tối cùng giáo hội Hơi Nước đều không thể mở rộng thế lực ở trong này, chỉ có vài giáo đường.

"Nhưng trên thực tế, loại tín ngưỡng mấy trăm cả ngàn năm này nào có dễ dàng tiêu trừ như vậy, Bayam, đảo Blue Mountain, hải vực Roth, vẫn không hề thiếu tín đồ 'Hải thần', cho dù một hai tháng sẽ có đám người bị bắt, nhận lấy các loại cực hình, cũng vô pháp ở trong khoảng thời gian ngắn xoay chuyển loại tình huống này, trụ cột chủ yếu của quân phản kháng chính là tín đồ 'Hải thần'.

"tôi thấy, ít nhất còn phải có một trăm năm đả kích, tín ngưỡng 'Hải thần' mới có thể hoàn toàn biến mất, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có nhân tố khác quấy nhiễu."

"Hải thần" Cavitewa. . . Hình tượng là rắn biển khổng lồ. . . Klein có chút suy nghĩ lắng nghe, đi theo Danis vào gian nhà bốn tầng ở phía trước bên phải, dọc theo cầu thang hẹp đi thẳng lên tầng cao nhất.

Thùng thùng thùng! Danis đưa tay trái gõ cửa phòng.

"Ai?" Bên trong có người trầm thấp hỏi.

Danis cười khẽ đáp lại:

"Người bạn đưa tới rượu ngon cùng thịt nướng."

"Ở nơi nào?" Người ở bên trong hỏi ra một vấn đề kỳ quái.

Danis lui ra phía sau một bước nói:

"Ở trên biển."

Kẹt, cửa phòng thong thả mở ra, Klein thấy một cánh tay để trần.

Trên cánh tay xăm một con rắn biển dữ tợn màu xanh lam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận