Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 691: Chạm mặt

Không cần cậu nói cho tôi biết, tôi vừa rồi cũng xác định không sai lắm. . . Nghe Anderson Hood nói, Klein mặt ngoài bình tĩnh ở trong lòng nói thầm một câu.

Từ ban đầu gặp Reinette Tincole ở linh giới, thấy thân hình khổng lồ chân thật của cô ta cùng tòa thành phong cách Gothic, Klein đã cho rằng đối phương không đơn giản, mà vừa rồi tiểu thư tín sứ biểu hiện ra dễ dàng thiếu chút đã giết chết thợ săn mạnh nhất, lại làm cho anh không hề nghi ngờ tin tưởng, đối phương là một vị Bán Thần, ít nhất danh sách 4!

Một vị Bán Thần còn vì mỗi lần một quả đồng vàng đưa thư giúp mình? Dùng ngón chân để nghĩ, mình cũng biết sự việc sẽ không đơn giản, tiểu thư tín sứ khẳng định có mưu đồ khác, đương nhiên, cũng không bài trừ mình luôn gặp phải những chuyện kỳ kỳ quái quái, làm cho cô ta cảm thấy thú vị, vừa vặn bản thân lại rất rảnh rỗi, vì thế nhận lời mời làm tín sứ. . .

Tình huống cùng loại còn bao gồm, "Ma kính" Arodes lấy lòng, "Rắn thủy ngân" Will Onsetin thiện ý. . . Mặc kệ thế nào, vẫn phải đề phòng một chút, không thể tin tưởng quá mức. . . Có cơ hội thương lượng chuyện này một chút, cũng đừng suy xét vấn đề gặp phải nguy hiểm, có nên thổi lên kèn ác-mô-ni-ca hay không, nói không chừng tiểu thư tín sứ đi ra sẽ trực tiếp xé xác mình. . . Klein trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, vẻ mặt lại vẫn lạnh nhạt, đối mặt Anderson kinh ngạc, chỉ gật đầu biên độ rất nhỏ:

"Chuyện đó không quan hệ với cậu."

. . . Người này thật sự rất thần bí! Thế mà có một sinh vật linh giới cấp Bán Thần làm tín sứ của hắn! Hơn nữa, hắn tùy tùy tiện tiện đã biết một vị Nghị viên Học phái sinh mệnh. . . Khó trách sau khi chọc tới "Vua bất tử" vẫn trấn định như vậy thong dong như vậy. . . Khó trách "Vua bất tử" không có tìm kiếm trả thù, thậm chí cũng chưa từng xuất hiện! Anderson đột nhiên giật mình, nhịn không được lại cẩn thận đánh giá Hermann Sparrow vài lần.

"Hả?" Klein không chứa cảm tình liếc mắt nhìn thợ săn mạnh nhất một cái.

Anderson vội thu hồi ánh mắt, cười gượng hai tiếng nói:

"Tôi phát hiện anh thực thích hợp làm nhân vật chính của một bức tranh nhân vật, cái loại bối cảnh âm trầm ảm đạm này, cực kỳ phụ trợ khí chất của anh.

"Thế nào, muốn suy xét một chút hay không? Tôi có thể giúp anh vẽ tranh chân dung, tin tưởng tôi, ở phương diện này tôi có tiêu chuẩn cấp đại sư!"

Klein căn bản không đi nghe hắn nói xàm, lấy đồng hồ bỏ túi vỏ vàng, mở ra nhìn thoáng qua:

"Về phòng của cậu, năm phút sau tôi tới tìm cậu."

"Tốt." Anderson nụ cười đầy mặt đáp lại.

Chờ vị thợ săn mạnh nhất này rời khỏi, Klein lấy ra còi đồng Azcot cùng giấy hạc Will Onsetin, xoay người tiến vào nhà vệ sinh, bố trí nghi thức.

Sau khi mang hoa tai trân châu của "Trung tướng núi băng" Edwina đưa lên phía trên sương mù xám, Klein ngồi ở trên cùng bàn dài đồng xanh, thể hiện ra giấy bút, viết ra câu bói toán đơn giản:

"Edwina Edwards ở đâu."

Cầm tờ giấy cùng hoa tai, Klein dựa lưng ra sau, vừa đọc thầm câu bói toán, vừa mượn dùng minh tưởng tiến vào cảnh trong mơ.

Đầu tiên là đất trời xám xịt chiếm cứ "tầm nhìn" của anh, tiếp theo một mảng bình nguyên băng tuyết bao trùm đập vào mắt anh.

Gió tuyết gào thét bao phủ tất cả, bốn phía sương mù xám sâu thẳm, biên giới không giống chân thật.

Klein nhanh chóng thấy bóng dáng Edwina, tóc dài màu nâu của cô ta được tết đơn giản sau đầu, sau đó bay múa cuồng loạn ở trong gió tuyết.

Cô ta đang mặc áo sơ mi trắng thắt eo với những họa tiết phức tạp ở cổ áo và tay áo cùng một chiếc quần dài sậm màu, ở trong hoàn cảnh như vậy, làm cho người ta cảm giác đơn bạc một cách trực quan.

Hai chân mang giày da của Edwina không ngừng di động ở trên tuyết, để lại một hàng dấu chân rõ ràng, nhưng trong gió tuyết tàn sát bừa bãi, tất cả cái này bị vùi lấp rất nhẹ nhàng.

Hình ảnh dần dần thoát phá, Klein mở hai mắt, phát hiện mình lại không thể từ trong gợi ý bói toán vừa rồi suy luận ra vị trí cụ thể của "Trung tướng núi băng".

"Cực địa? Bình nguyên bóng đêm vĩnh viễn Fossack? Hoàn toàn không có cách nào xác định a, trừ bỏ gió tuyết, không có tượng trưng nào khác. . ." Klein ngồi thẳng thân thể, buông xuống hoa tai trân châu cùng tờ giấy viết câu bói toán.

Anh suy xét vài giây, xác định một chuyện khác, đó chính là Edwina Edwards quả thật mất tích, không ở trên "Tàu Golden Dream", cái này cũng có thể bước đầu bài trừ khả năng là cạm bẫy.

Klein cẩn thận làm bói toán như vậy, thu được kết luận trên "Tàu Golden Dream" không có cạm bẫy.

Suy tư một hồi, anh rời khỏi không gian thần bí phía trên sương mù xám, trải qua một phen bận rộn, mang theo hoa tai trân châu trở về.

Hồi tưởng bản đồ hải vực phụ cận đảo Olavi cùng vị trí "Tàu Golden Dream" hiện tại, Klein chọn lựa một đảo hoang các ngư dân viễn dương tránh né gió bão, ở trong thư bảo đám người Danis đưa thuyền chạy đến cách nơi đó không tính quá xa.

Gấp lại lá thư, anh thổi lên kèn ác-mô-ni-ca, lại lần nữa thấy tiểu thư tín sứ cầm theo bốn cái đầu.

Đồng thời khi mang hồi âm đưa qua, Klein ho nhẹ hai tiếng nói:

"Còn có thể xác định vị trí Danis không?"

Một cái đầu trong tay Reinette Tincole gật đầu, còn lại lần lượt mở miệng nói:

"Có thể. . ." "Chỉ cần. . ." "Không vượt phạm vi. . ."

Klein thấy tiểu thư tín sứ vẫn lơ lửng ở nơi đó, không có dấu hiệu rời khỏi, liền nhìn sang một bên nói:

"Đồng vàng nọ từ Danis trả."

"Tốt. . ." Bóng dáng Reinette Tincole nhanh chóng nhạt đi.

Hô, Klein thở hắt ra, trải qua cẩn thận chuẩn bị, xử lý tốt hiện trường, cầm theo vali hành lý đã chuẩn bị xong, đi ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Anderson Hood.

"Trước đi một chỗ khác, lại đến Bayam." Anh bình tĩnh nói cho thợ săn mạnh nhất quyết định của mình, "Cậu có thể lựa chọn đi Bayam chờ tôi, hoặc là đi theo với tôi."

Anderson cười cười nói:

"Tôi cảm giác máu nhà mạo hiểm của tôi đang thiêu đốt, tôi rất tò mò vị tín sứ kia sẽ mang đến chuyện gì.

"Nguyên bản tôi vốn không cho rằng tôi sẽ có cơ hội biết được, ai ngờ anh thế mà mời tôi!"

Tôi không có, tôi chỉ là cho cậu hai lựa chọn. . . Klein lạnh lùng xoay người, đi hướng thang lầu, Anderson cuống quít xách lên vali hành lý mới mua, bước nhanh theo ở phía sau.

Ra khách sạn, Klein ngồi xe ngựa rời khỏi thành phố cảng, sau đó đi bộ tới rìa một vách núi không người của núi San Draco.

Nhìn sóng biển tầng tầng không ngừng va chạm vách núi phía dưới, Anderson hơi cảm thấy ngạc nhiên nhìn xung quanh trái phải một chút:

"Đây là mục tiêu của chúng ta?"

Klein không để ý tới câu hỏi của hắn, lấy ra một nắm phù chú làm từ thiếc trắng, thấp giọng niệm lên chú văn "Gió bão".

Anh đưa vào linh tính, mang phù chú này chia làm hai phần, một nửa cho mình, một nửa cho Anderson, chỉ lưu một cái trong đó ném về phía dưới vách núi.

"Hô hấp dưới nước, màng biển nước sâu. . ." Anderson kinh ngạc phân biệt mình thêm các hiệu quả siêu tự nhiên.

Ngay ở lúc này, phía dưới vách núi phát ra tiếng nổ đùng đùng, trong nước biển xông ra một quái vật lớn giống như cá voi.

Cả thân thể nó có màu lam sậm, miệng bỗng nhiên mở ra, lộ ra hàm răng trắng ởn cùng màu máu bên trong.

Klein đi đến mép vách núi, trực tiếp nhảy xuống, ở dưới sự trợ giúp của lực lượng phù chú, nhẹ nhàng rơi vào trong miệng sinh vật đáy biển khổng lồ kia.

Anderson đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt nhìn, tiếp theo có chút hưng phấn mà nhảy xuống theo, rơi xuống bên cạnh Klein.

Sinh vật đáy biển khổng lồ nọ ngậm miệng lại, để cho bên trong trở nên một mảng tối đen.

Sau đó, nó chìm vào trong nước, bơi về phía về mục tiêu dự định.

Trong miệng nó, Klein trong mắt lóe lên tia chớp, nhìn thấu bóng tối, tìm một cái răng dựa vào, nhàn nhã ngồi xuống.

Bởi vì "Màng nước biển sâu" bảo hộ, anh cũng không lo lắng quần áo sẽ bị dơ.

"Hic, có chút ý tứ. . ." Anderson nhìn quanh một vòng, tò mò hỏi, "Anh là làm sao nghĩ được vậy? Làm như thế nào vậy?"

Đương nhiên là cầu nguyện với chính mình, sau đó dùng "Quyền trượng Hải Thần" kéo sinh vật đáy biển thích hợp ngay ở phụ cận lại đây. . . Klein không có trả lời câu hỏi của Anderson, nhắm nửa mắt lại, giống như đang dưỡng thần.

"Chỉ là có chút buồn. . ." Anderson từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá cùng diêm, "Có thể hít điếu thuốc không?"

"Cậu hỏi nó." Klein không có mở mắt.

Anderson cười gượng hai tiếng, lại mang thuốc lá cùng diêm trở về:

"Tôi cho rằng nó sẽ không thích hương vị thuốc lá."

Trong biển tối tăm không ánh sáng, sinh vật khổng lồ này bởi rất nhanh, thường thường lợi dụng khí quan đặc thù, rất hữu hiệu dẫn dưỡng khí lấy ra từ trong nước xung quanh.

Không biết qua bao lâu, nó trồi lên mặt nước, phía trước là một hoang đảo.

Sau khi lợi dụng lực lượng phù chú lên đảo hoang, Klein lấy mũ xuống cúi chào với sinh vật đáy biển kia.

"Anh rất lễ phép. . ." Anderson thấy một màn này, buồn cười mở miệng nói.

"Tôi vẫn rất lễ phép, cho dù đối mặt con mồi." Klein liếc mắt nhìn đối phương, giống như đang nói, ví dụ như cậu.

Anderson gượng cười, chỉ vào một bên khác của đảo hoang nói:

"Nơi đó có chiếc thuyền.

"Ồ, 'Tàu Golden Dream' !"

Giờ này khắc này, Klein cũng thấy chiếc thuyền buồm sạch sẽ, dài đến mấy chục mét kia, phù hiệu trùng điệp không nên xuất hiện lại xuất hiện ở trên chủ pháo, hào quang lưu chuyển.

Anh lúc này cầm theo hành lý, đi qua đó, không bao lâu, đã tới chỗ "Tàu Golden Dream" bỏ neo.

Sau đó, anh thấy Danis từ trên boong tàu nhảy xuống, đạp nước chạy tới.

Danis vừa đến trước mặt Hermann Sparrow, đang cân nhắc nên mở miệng như thế nào, bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Anderson Hood!" Hắn chỉ vào vị thợ săn mạnh nhất kia, la lớn.

Anderson nhất thời cười ha ha:

"Không thể tưởng được chứ?"

Tuy hắn cũng không rõ ràng lắm vì sao lại gặp "Tàu Golden Dream", nhưng cái này không trở ngại hắn mạnh mẽ chiếm cứ chủ động.

Biết nhau? Klein ánh mắt lạnh nhạt liếc mắt nhìn Danis một cái.

Danis theo bản năng liền rùng mình một cái, gượng cười nói:

"Người này không là người tốt gì, ở Biển sương mù bên kia, luôn bị một đám hải tặc đuổi giết, sau đó, hải tặc này khó hiểu biến thành tiền thưởng.

"Anh khả năng không biết, hắn xuất thân giáo hội 'Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ', sau đó bởi vì cuộc cử liên tiếp thất bại, bị đuổi ra ngoài, cái này đều là tôi nghe thuyền trưởng nói, bọn họ từng là bạn học."

Hắn vẻ mặt khinh bỉ chỉ số thông minh của Anderson, mà đám người "Hoa nơ" Jordson trên thuyền cũng làm ra biểu hiện cùng loại.

Anderson ánh mắt thong thả đảo qua trên mặt bọn họ, hắc một tiếng nói:

"Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc trước tôi đã kéo qua tóc của thuyền trưởng các người!"

Trường hợp chợt trở nên cực kỳ yên tĩnh, Danis vẻ mặt khó có thể ngăn chặn vặn vẹo hẳn lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận