Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 618: Tình nguyện viên

Lầu hai quán bar Chanh Ngọt, trong căn phòng thuộc về ông chủ.

Bilt Brando cầm xì gà, đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn ra bên ngoài, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Lúc này, một vị vệ sĩ đến gần, hơi cúi người, thật cẩn thận nói:

"Ngài, Sothoth đã trở lại từ phía đông."

"Để cho hắn tiến vào." Bilt kiệt lực điều chỉnh thần sắc.

Sothoth Young là phó của ông ta, thành viên quan trọng tổ chức rời rạc "Hội nhà mạo hiểm giúp nhau" này.

Không đến một phút, Sothoth mặc sơ mi vải lanh, khoác jacket nâu, quấn khăn trùm đầu đỏ sậm đi vào, hắn bề ngoài chừng ba mươi tuổi, màu da cổ đồng, hốc mắt hõm sâu, trên và dưới cằm đều để râu đen, vừa thấy chính là loại người thường xuyên phiêu đãng ở trên biển.

Sothoth hơi cúi chào một chút, liếc mắt đánh giá Bilt Brando một cái:

"Sếp, đã xảy ra chuyện?"

"Ừm, ra chút ngoài ý muốn, sự việc xem ra sẽ thất bại." Bilt không có giấu diếm, thở dài nói, "Tôi cũng không biết nên ăn nói với nhân vật lớn kia như thế nào."

Không đợi Sothoth đáp lại, ông ta chuyển hỏi:

"Phía đông có biến hóa không?"

"Vẫn là bộ dáng cũ, đám hải đạo truy đuổi mỗi một con thuyền có thể cướp bóc, thậm chí xem nhau thành mục tiêu, hải quân chỉ có thể bảo vệ ở các điểm thực dân, miễn cưỡng duy trì tuyến đường hàng hải thẳng, bảo hộ những chiếc thuyền tương đối quan trọng, hải chiến thường xuyên bùng nổ, đều có thắng bại." Sothoth nhún vai nói.

"Phía đông biển Sunia quả nhiên là thiên đường hỗn loạn của hải tặc. . ." Bilt thở dài phụ họa.

Sothoth ngẫm nghĩ, lại bổ sung:

"Trên phía đông đảo này, gần đây xuất hiện một ít tin tức, nghe nói sớm nhất là từ Cái chết đen lưu truyền ra."

" 'Trung tướng bệnh tật' ? Tin tức gì?" Bilt lên tinh thần hỏi.

Sothoth có chút chăm chú lại có chút hưng phấn nói:

" 'Trung tướng bệnh tật' quả thật gặp phải ám sát, bị thương không nhẹ, mà người ra tay là nhà mạo hiểm Hermann Sparrow!"

"Hermann Sparrow?" Bilt thốt ra.

"Đúng, là hắn! Hắn thật là cường giả cấp tướng quân hải tặc! Cho dù là đánh lén, đó cũng là ở trên Cái chết đen, xung quanh có nhiều hải tặc nổi danh, nhưng hắn vẫn đánh bị thương nặng 'Trung tướng bệnh tật' cùng thuận lợi đào tẩu, sau còn săn giết 'Kẻ xảo ngôn' Misol." Sothoth cảm khái đưa ra đáp án khẳng định.

Bilt đi thong thả hai bước, than thở nói:

"Cái này là tin tức lớn.

"Cường giả cấp tướng quân hải tặc trong nhà mạo hiểm bản thân đã cực kỳ rất thưa thớt, có thể ở trên kỳ hạm tướng quân hải tặc đánh đối phương bị thương nặng lại chỉ có một vị như vậy, loại hành động này, trừ bỏ cần có tự tin tuyệt đối với thực lực bản thân, còn phải có đủ điên cuồng, chỉ có đồ điên mới có thể trực tiếp lẻn vào kỳ hạm tướng quân hải tặc, ý đồ ám sát, mà không phải tìm kiếm địa điểm khác!"

Nói tới đây, hắn sắc mặt khẽ biến nói:

"Tôi tối hôm qua gặp một nhà mạo hiểm tự xưng là Hermann Sparrow."

"Thật sao, hay là giả?" Sothoth đôi mắt co rút lại, trầm thấp hỏi lại.

"Không xác định, tôi cũng không có chân chính thấy qua Hermann Sparrow, cùng với ảnh chụp hoặc tranh vẽ của hắn." Bilt lắc lắc đầu.

Sothoth trầm ngâm nói:

"Có thể sưu tập báo chí quần đảo Roth xác nhận một chút, nhiều ngày qua như vậy, hẳn đã có lữ khách mang "Báo tin tức" "Báo sớm Sunia" tương ứng lại đây, ừm, chính phủ, cục cảnh sát, giáo hội, tổ chức từ thiện những nơi này đều có đặt báo chí quan trọng từ quần đảo Roth."

Quần đảo Roth là thuộc địa lớn nhất quan trọng nhất của vương quốc Ruen ở trong biển Sunia, lực ảnh hưởng phóng xạ một vòng xung quanh, đảo Olavi cách nơi này chỉ có ba ngày hành trình không hề nghi ngờ ở nằm ở trong hàng ngũ này, cơ cấu chính phủ hoặc tổ chức giáo hội đều sẽ đặt báo chí cùng tạp chí, tin tức không phải quan trọng từ ba đến bốn ngày là có thể đọc được.

"Ừm." Bilt gật gật đầu, xâm nhập hỏi, "Chuyện Hermann Sparrow ám sát 'Trung tướng bệnh tật' có chi tiết cụ thể không?"

Sothoth hồi tưởng rồi nói:

"Nghe nói Hermann Sparrow có thể biến thành bất luận kẻ nào, tựa như 'Trung tướng gió lốc' Zillingers trước đây vậy.

"Đúng vậy bằng vào loại năng lực này, hắn mới thuận lợi lẻn vào Cái chết đen, tìm được cơ hội ám sát."

"Có thể biến thành bất luận kẻ nào. . ." Bilt mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Không, không được, đó là một tên điên cuồng đến mức có gan lẻn vào Cái chết đen ám sát "Trung tướng bệnh tật", làm cho người ta sợ hãi theo bản năng, chỉ muốn rời xa. . . Bilt ánh mắt chợt ảm đạm.

Hơn nữa còn không biết có phải là thật hay không. . . Ông ta lắc lắc đầu theo bản năng.

. . .

Không biết "Kẻ Gác Đêm" cùng "Quả Tim Máy" khi nào thì sẽ áp dụng hành động, xử lý dị thường phố Williams, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng. . . Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, Klein rời khỏi sương mù xám, quay trở về thế giới hiện thực.

Hơi suy nghĩ, anh rút ra tờ giấy, đặt ở trên mặt bàn màu nâu sáng.

Bút máy màu đỏ sậm lướt xào xào, Klein trước quan tâm tình huống gần đây của ngài Azcot, sau đó đề cập tới khi mình tìm kiếm vật phẩm thần kỳ có thể đánh cắp năng lực phi phàm người khác, phát hiện tình huống có người bị người từ ngoài ký sinh.

Tiếp theo, anh giống như thuận tiện hỏi có biện pháp có thể vòng qua người từ ngoài ký sinh đến nhắc nhở kí chủ hay không.

Mượn dùng cớ này, anh nói đến mình từ chỗ người khác biết được tầng cao của con đường "Kẻ ăn trộm" có liên quan đến "Trùng thời gian", cùng biết loại sự vật này có thể dùng làm tế phẩm nghi thức quan trọng cùng tài liệu phù chú cao cấp, nhưng lại không biết cụ thể nên làm như thế nào.

Hô. . . Klein buông bút máy, gấp lại lá thư, lấy ra còi đồng, đưa tới bên miệng, dùng sức thổi một cái.

Xương trắng phun trào như suối, tổ hợp thành tín sứ thật lớn nọ, nhưng lúc này đây, tín sứ không hề chui ra từ dưới lầu, mà là giống như nhiều lần trước đây, xuyên qua trần nhà, trên cao nhìn xuống người triệu hồi.

Klein biết cái này không phải vì tín sứ lại trở nên không đủ lễ phép, mà là bởi vì anh hiện tại ở là lầu một khách sạn. . .

Cổ tay anh rung lên, lá thư phóng ra như phi tiêu, để cho nó chuẩn xác rơi vào trong bàn tay xương trắng thật lớn kia.

Lửa trong hốc mắt tín sứ nhảy lên hai cái, tựa như đang chăm chú nhìn Klein, nhưng cuối cùng không có gì phát sinh cả.

Thân thể nó sụp đổ thành thác xương trắng, từng cây một chui vào mặt đất.

Làm xong tất cả cái này, Klein vẫn chưa mở ra hạc giấy, tẩy đi những gì viết trước đó, dùng nội dung tương tự thỉnh giáo "Rắn thủy ngân" Will Onsetin.

Cái này là vì anh phát hiện một chuyện không tốt cho lắm, hạc giấy nọ không phải là vật phẩm thần kỳ hoặc vũ khí phi phàm gì, chỉ là một tờ giấy bình thường gấp thành, sau khi bị lặp lại ma sát nhiều lần đã xuất hiện dấu hiệu yếu đi, lại vài lần, có lẽ sẽ trực tiếp rách mất.

"Vẫn nên chờ có chuyện cực kỳ quan trọng cần liên lạc, mới suy xét tới nó, ví dụ như ngài Azcot cùng không rõ ràng cho lắm làm thế nào vòng qua lão gia gia phụ thân để nhắc nhở Leonard. . ." Klein lắc đầu không tiếng động, rất nhanh thu thập vật phẩm trên mặt bàn.

Mặt khác, anh gần đây cũng không quá dám dùng máy điện báo vô tuyến liên lạc Arodes, bởi vì vị cường giả mà "Tạo vật chủ chân thật" phái tới kia đại khái vẫn còn bồi hồi ở phụ cận, truy tìm khí tức "Mắt toàn màu đen", mà sương mù xám "hương vị" cũng có khả năng đã khiến cho "Tạo vật chủ chân thật" chú ý, cùng báo cho các tín đồ biết.

"Hôm nay tiếp tục làm người lữ hành, thả lỏng một chút, ngày mai bắt đầu tìm kiếm cơ hội sắm vai chân thật!" Klein thu liễm suy nghĩ, khoác thêm áo khoác, lấy xuống mũ dạ, đi ra phòng khách sạn.

Anh muốn đi lên núi bên ngoài cảng Olavi xem mặt trời lặn!

Ý tưởng này nguyên từ một quyển tiểu thuyết ăn khách, tác giả của nó tên là Liang Mustang, sinh ở Olavi, sau 20 tuổi mới định cư Backlund, người này ở trong sách tràn ngập cảm tình giới thiệu mặt trời lặn trên núi ở cảng San Draco, cho rằng đây là phong cảnh xinh đẹp nhất mà ông ta từng thấy qua.

Klein ngồi xe ngựa ra khỏi thành phố, đi bộ tới chân núi San Draco, chỉ dùng 1 giờ đã đi lên đỉnh của ngọn núi không quá cao này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mặt Trời dần dần hạ xuống, mang hải dương xanh thẳm bên trái ngọn núi nhiễm giống như lửa thiêu, làm cho rừng cây xanh biếc cùng ruộng vườn rộng lớn bên phải giăng kín một mảng vàng óng ánh.

Toàn bộ màu sắc đều ở giờ khắc này nở rộ ra ánh sáng cuối cùng, tiếp theo dần dần ảm đạm, cho đến tối tăm.

Thuyền vào bến, xe ngựa vào thành, mọi người bận rộn dọc theo con đường bên đồng ruộng vườn trái cây lục tục quay về nhà.

Khi bóng tối bắt đầu bao phủ mảng đại địa này, trong thành ngoài thành lần lượt sáng lên từng vệt ánh sáng ấm áp, chúng nó tựa như bảo thạch lấp lánh ở trên nền nhung màu đen.

Thật sự rất mỹ lệ. . . Klein thưởng thức một lát, cho đến khi đèn đuốc đại biểu của từng gia đình đập vào mắt của anh.

Anh lặng lẽ xoay người, dọc theo đường núi, ở dưới từng gốc cây đã nhiễm lên màu đen vây quanh, đi về phía chân núi, sau đó đi bộ một đoạn, ở rìa thành phố cảng thuê một chiếc xe ngựa.

Xe ngựa vững vàng đi tới, từng cây cột đèn đường màu đen thanh lịch di chuyển ngược ở trong ánh sáng mờ nhạt yên tĩnh chiếu rọi, càng lúc càng xa.

Không biết qua bao lâu, Klein trở lại khách sạn, lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng.

Trong phòng, giường, bàn, ghế dựa toàn bộ lẳng lặng nằm ở trong bóng đêm nồng đậm, không tiếng động phản xạ một chút ánh trăng đỏ rực.

Klein đóng lại cửa phòng biên độ rất nhỏ, đi tới bên cửa sổ, đứng ở trong cái bóng do vải mành tạo thành, thật lâu không động đậy.

Bên ngoài đèn đuốc sáng rõ.

. . .

Sáng sớm ngày hôm sau.

Klein nấu nước nóng gội đầu, mang nước lạnh do hệ thống cung cấp vỗ lên trên mặt, cả người bỗng nhiên thanh tỉnh.

Anh đã nghĩ ra nhúng tay vào từ nơi nào để tìm kiếm cơ hội sắm vai chân thật:

Vẫn là bệnh viện bất cứ lúc nào cũng có khả năng có người sinh ra và chết đi!

Trước đó Klein chỉ đơn giản đi ở nơi đó một vòng, xem xét một hồi, quả thật rất khó phát hiện đối tượng thích hợp, lúc này đây, anh quyết định làm tình nguyện viên một đoạn thời gian, ở trong bệnh viện lâu chút, quan tâm tới những người chết tạm thời không có người nhà ở bên cạnh, chỉ có như vậy, mới có thể chờ đợi được mục tiêu cần thiết.

Dùng xong bứa sáng, Klein đến số 10 phố Black Forest, tiến vào "Tổ chức cứu hộ y tế Olavi" .

Đây là tổ chức từ thiện có bối cảnh giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, một mặt trách nhiệm trong đó chính là cung cấp tình nguyện viên đã trải qua huấn luyện cho các bệnh viện.

Klein đi vào nơi đăng ký, thấy nhân viên công tác nữ đang lật xem báo chí, vì thế khẽ gõ mặt ngoài của cái bàn.

"Có chuyện gì?" Cô gái nọ vừa buông tờ báo vừa mở miệng hỏi.

"Tôi muốn làm tình nguyện viên." Klein nói ngắn gọn.

"Tính danh." Cô gái nọ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô ngưng đọng lại, tay phải rung lên một chút, bút vừa cầm lên lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.

Trên tờ báo trước mặt cô, vừa lúc có một tấm tranh chân dung gần như chân thật.

Chủ nhân tranh chân dung này thuộc về nhà mạo hiểm điên cuồng nguy hiểm Hermann Sparrow!

Bạn cần đăng nhập để bình luận