Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài

Chương 522: Vì để sớm ngày cưới ngươi

Chương 522: Vì Để Sớm Ngày Cưới Ngươi
"Công ty trang trí tìm xong rồi, đội t·h·i c·ô·ng cũng quyết định rồi. Lão Chu nói là bạn của hắn, yên tâm, đáng tin đấy!"
Chạng vạng tối, Thu Vô Tế giấu một con mèo trong lòng, còn mang theo đủ thứ nguyên liệu nấu ăn rau quả lớn nhỏ về nhà. Lúc đổi giày ở cửa, nàng đã bắt đầu nói không ngớt: "Sáng sớm mai đích thân ta đi trộn vữa, nghe nói có thể tiết kiệm được không ít đấy..."
Sở Qua đang tựa vào ghế sofa xem bộ phim mới ra hôm nay, thấy vậy vội đi qua tiếp đồ: "Hả? Chu Tước đâu?"
"Cho Manh Manh nuôi rồi, vốn dĩ là định để nó dạy Manh Manh mà?"
"Ừ, đúng. Nó với Manh Manh quá hợρ nhau." Sở Qua một tay nhấc con mèo đang trượt xuống, một tay nhận lấy hoa quả: "Sao lại mua nhiều đồ thế..."
"Có mấy loại trái cây lạ mới ra ấy mà, nhìn đáng yêu nên mua nhiều hơn một chút. Cái này là dâu tây dại đỏ, mỗi năm chỉ có vào khoảng tháng tư tháng năm thôi~ Trong sách thế giới chúng ta gọi là pao, hồi bé thích ăn lắm, không ngờ hiện tại cũng có! Trước kia không thấy bao giờ, cứ tưởng chỉ là đồ trong sách thôi chứ."
"Emmmm... phần lớn thực vật trong sách, trừ mấy loại tiên thảo dị quả đặc biệt do ta bịa ra, cơ bản hệ sinh thái giống loài vẫn là hoàn toàn dựa theo nhận thức của ta về sự vật hiện thực mà ra đời. Nên khi chúng ta đến Indonesia, thấy mấy loại thực vật nhiệt đới kia thì trong sách rất ít, cơ bản đều là mấy thứ thanh vân thường thấy... Còn về xưng hô với khẩu âm..." Sở Qua gãi đầu: "À, đúng rồi, khẩu âm của các ngươi rất giống ta, ta vừa mới ρhát hiện..."
"Cái này đương nhiên cũng là dựa theo nhận thức của ngươi mà diễn biến ra thôi. Bản thân ngươi còn chưa quen khẩu âm thì đương nhiên sẽ không xuất hiện trong sách rồi." Thu Vô Tế lại không để ý lắm, bịch bịch mang đồ vào bếp: "Hoa quả em bày lên bàn trà, cái nào cần để tủ lạnh thì để nhé."
"Biết rồi." Sở Qua một tay ném con mèo một cách tùy tiện, rồi mang hoa quả ra bàn trà.
Mèo nhỏ: "..."
Các ngươi không có ý thức nuôi thú cưng thì đừng có nuôi chứ!
Bên kia Sở Qua vẫn đang phối hợp chơi trò đùa: "Thì ra trong sách là cả một cái thế giới pha trộn hả, người Quảng Đông nghe xong chắc vui mừng?"
Thu Vô Tế đáp lại từ trong bếp: "Cũng không đến mức đó đâu. Em thấy Vu tộc Thập Vạn đại sơn ấy, anh dựa theo các bộ lạc dân tộc t·h·i·ể·u số để viết hả? Nếu có dụng ý mà đặt b·ú·t miêu tả thì sẽ không phải là bản mẫu tự nhiên sinh ra đâu nhỉ?"
"Thập Vạn đại sơn bên trong phức tạp lắm, ta dùng chút phong tình dân tộc t·h·i·ể·u số, còn trộn lẫn thêm một chút cảm giác bộ lạc nguyên thủy khác, tỉ như bộ tộc châu Phi với người Anh-đ·i·ê·ng gì đó." Sở Qua thở dài: "Đáng tiếc kiến thức hạn hẹp, mùi vị không viết ra được, nhất là cảnh Sở t·h·i·ê·n Ca gặp lá tiểu Trúc, cuối cùng vẫn làm thành một cái bản mẫu đấu bồng đen giáo p·h·á·i, đáng tiếc quá."
"Thôi đi..." Thu Vô Tế bật cười: "Anh cũng đâu có viết đến nổi tiếng, tàm tạm là được rồi, còn tự mình yêu cầu càng ngày càng cao?"
"Đâu có, ta muốn viết cho lão bà nhà ta dùng mà." Sở Qua đi vào bếp, quen tay ôm lấy eo Thu Vô Tế.
Về nhà liền thay đồ ngủ, đeo tạp dề nhỏ Thu Thu đáng yêu quá đi.
Thu Vô Tế vặn vẹo: "Đừng nghịch, em thái t·h·ị·t đây này."
"Chúng ta có muốn k·h·iê·u chiến một chút, một đời k·i·ế·m Tiên khi làm việc nhà thái t·h·ị·t mà tay r·u·n không?"
"... Cút ngay!" Thu Vô Tế giậm chân lên mu bàn chân của Sở Qua, oán hận nói: "Em bên ngoài bận rộn cả ngày mới về, anh chỉ muốn cái này thôi!"
"Nếu ta không muốn cái này, em sợ là muốn vác d·a·o c·h·ặ·t ta."
Thu Vô Tế nhanh chóng chuyển chủ đề: "Anh ngồi lì trong nhà cả ngày, viết chữ thế nào rồi, ngày nào cũng tinh lực tràn trề thế?"
"Cũng tàm tạm, Minh Giới đang được xây dựng, xem ra Đạo Tôn cũng chưa p·h·át hiện. Xây xong cái nền này, sẽ viết tiếp cảnh Sở t·h·i·ê·n Ca lại nhập t·h·i·ê·n Ngoại t·h·i·ê·n gây sự."
Thu Vô Tế "À" một tiếng, tiếp tục c·ắ·t thức ăn.
Sở Qua lại thấy lạ: "Không hỏi cụ thể à?"
"Ừ, giống như lần trước ấy, anh cứ p·h·át huy thôi, em ở bên xem thấy kinh diễm lắm, dự báo trước ngược lại mất cả hứng, như xem kịch bị spoil ấy."
"Sao ta cảm giác em không hào hứng lắm?"
Thu Vô Tế dừng động tác thái t·h·ị·t, khẽ ngẩng đầu suy nghĩ, rồi cười nói: "Cũng được, ít nhất lúc này chân thân của em đang ở Chân Võ tẩm điện tiềm tu nghiên cứu, được hắn thích lắm."
Sở Qua nói: "Có thấy hơi cô đơn không?"
"Có chứ." Thu Vô Tế ngoái đầu nhìn lại cười khẽ: "Ban đêm có định đi vào theo nàng không?"
Sở Qua nháy mắt.
Không ăn dấm chua nữa à?
Thu Vô Tế dịu dàng nói: "Em đang chờ anh, mang nàng ra ngoài... Nào có cái gì tung hoành t·h·i·ê·n hạ, nào có cái gì Đại Đế chi uy, từ trước đến nay đều chỉ là bị nhốt trong lao tù, chỉ có thể đau khổ chờ anh vào gặp nhau, một tiểu nữ nhân cô đ·ộ·c thôi... Cũng may còn có một tia du hồn ở đây, cùng anh là nhà, để an ủi nỗi tương tư."
Đây là chẳng thèm so đo một chút nào, mà còn định rõ khái niệm "Phân hồn" của mình rồi?
Lúc này trong lòng Sở Qua cũng lười nghĩ nhiều, lời Thu Thu cứ thế lọt vào lòng, làm lòng người tê tê, mềm mềm. Hắn chỉ có thể đưa ra lời cam đoan trang trọng nhất, cũng là lời đã lặp lại rất nhiều lần: "Yên tâm, ta nhất định sẽ quán thông lưỡng giới, cưới em từ trong sách ra."
Thu Vô Tế cắn môi dưới, đột nhiên đưa tay kéo rèm cửa phía trước lên.
Sở Qua: "?"
Thu Vô Tế ngoái đầu nhìn lại, mắt phượng như tơ: "Không phải là muốn ở trong bếp sao... Muốn ăn cơm trước, hay là ăn em trước?"
Sở Qua: "!"
Cơm có gì ngon chứ, đồ ngốc mới chọn ăn cơm!
Trong bếp rất nhanh vang lên những âm thanh kì lạ.
Trong phòng k·h·á·c·h, một con mèo nhỏ say khướt, lắc lư nhoáng một cái nhảy lên ghế sofa, lại nhảy lên bàn trà, ăn sạch dâu tây dại không còn một mẩu.
Hai cái lỗ hổng kia căn bản không nghĩ tới bên cạnh còn có người a! Trong mắt chỉ có đối phương, không hề nghĩ ngợi gì đến cảm xúc của con mèo, không biết nuôi thú cưng thì đừng có nuôi, ta là đến làm mèo chứ không phải làm c·h·ó, tại sao phải ăn thức ăn cho c·h·ó? Lại còn toàn mùi vị t·ì·n·h á·i!
Để cho các ngươi chính sự không làm, chỉ biết đánh nhau, ăn sạch đồ của các ngươi!
Tức c·h·ế·t mèo mất!
Thà cùng con chim ngốc đi đến chỗ Chu Manh Manh còn hơn, ở chỗ nàng chắc chắn được hầu hạ tốt, l·ồ·n·g n·g·ự·c còn đặc biệt ấm áp ô ô ô...
Thực ra mèo nhỏ vẫn đang nghĩ cuộc sống quá u ám. Ý chí của Thu Vô Tế cũng đâu có kém Chu Manh Manh, vẫn cứ mềm mại lại ấm áp như thế. Khi Sở Qua gõ chữ, Thu Vô Tế vẫn cứ ôm mèo nhỏ không rời người. Đầu mèo chui ra từ trong khe, nhìn Thu Vô Tế không cày phim thì cũng ăn quả, trông ngốc nghếch hết cả ra, cảm thấy cuộc sống này thực sự quá làm hao mòn lòng người.
Giống như khe ngực ấm áp của nàng cũng làm hao mòn lòng người vậy.
Khi ra ngoài, Thu Vô Tế cũng ôm nó trong lòng, đi mua xi măng mua gạch, mặc cả với người ta, cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
Sau đó còn phải đến biệt thự giám sát, sợ người khác làm biếng làm sai gạch của mình, bộ dạng muốn phát cáu lên, mèo nhỏ thầm nghĩ, cũng chỉ tại vẻ ngoài của nàng xinh đẹp thôi, chứ mà xấu như mấy bà cô, chẳng phải là đích thị bà Hoàng Kiểm sao?
Không đúng, chính xác là tại nàng ôm một con mèo đáng yêu, có bao nhiêu người là nể mặt con mèo này mà không tính toán chi li với nàng?
Hừ.
"Cái công trường kia có gì đáng xem chứ, thật là." Khi chán, mèo nhỏ sẽ đi lang thang s·á·t vách, ngược lại là Chu Manh Manh bên này cho nó cảm nhận được chút hương vị của người tu hành.
Nàng khoanh chân ngồi trong phòng, Chu Tước hóa thành một cô gái tóc đỏ xinh đẹp, ngồi đối diện nhau, mỗi người đều vươn tay chống đỡ, trông như đang truyền thụ cái gì đó.
Xem ra Chu Manh Manh tu hành ngược lại là muốn đi vào chính đạo, đ·i·ê·n đ·ả·o mất rồi.
Đây vốn là cảnh Bạch Hổ tự não bổ ra giữa mình và truyền nhân, kết quả đến lâu như vậy, mình từ đầu đến cuối chỉ là một con mèo...
Khác với vạn năm qua tranh đấu và máu me, hai cái lỗ hổng kia căn bản không muốn Bạch Hổ, chỉ là muốn một con mèo...
Thế nhưng... Hình như như vậy cũng rất tốt?
"Đồ ngốc lừa ta!" Oán hận quanh quẩn vạn năm, ngày đêm đụng chạm vào vết thương nơi phong ấn, chính mình cũng không biết từ khi nào chậm rãi biến m·ấ·t không dấu vết. Là phai màu theo Phật Tổ vẫn lạc? Hay là đã quên mất trong mấy ngày ngắn ngủi làm mèo nhỏ này?
Bạch Hổ biết mình không thể quên, x·ư·ơ·n·g cốt và thân thể của mình vẫn còn trong tay k·ẻ đ·ị·c·h.
Nó cũng biết rõ Sở Qua không quên.
Hắn vùi đầu ngồi trước máy tính, không ra khỏi cửa.
Có lẽ chỉ vì hắn gánh vác tất cả, nên người khác mới có thể bình yên?
Trong lúc căn nhà mới của mình dần có dáng dấp trang trí, Sở Qua cuối cùng cũng gần như hoàn thành cái nền, vận chỉ như bay trên bàn phím, đánh xuống mấu chốt kích nổ: "Khâm t·h·i·ê·n sứ các hạ, bệ hạ xin ngài gặp mặt, có việc thương lượng."
Sở t·h·i·ê·n Ca từ trong đống giản đ·ộ·c ngẩng đầu, ánh sáng Huyền Tiên hậu kỳ trên người lóe lên rồi biến mất: "Lại có nhiễu loạn do chính sách mới của Phật quốc à?"
"Không... Phật Tổ chưởng kh·ố·n·g rất tốt, bệ hạ dường như muốn nói về chuyện t·h·i·ê·n Ngoại t·h·i·ê·n."
Sở t·h·i·ê·n Ca khép lại c·ô·n·g p·h·á·p trong tay, thấp giọng tự nhủ: "Chuyện Phật quốc mới được mấy ngày, trận chiến Đạo Tôn đã muốn bắt đầu rồi sao? Hắn không muốn nghỉ ngơi à..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận