Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài

Chương 486: Thiên Giới Ma Diễm

**Chương 486: Thiên Giới Ma Diễm**
Viêm Thiên Liệt đứng ở một miệng hẻm núi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tình hình bên trong.
Trong cốc là đầm lầy, âm phong thổi từng cơn, mang theo mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.
Có thể lờ mờ thấy xương khô trồi lên ngụp xuống trong đầm lầy, đủ loại loài thú, trùng rắn và cả nhân loại.
Một chiếc sọ người không rõ đã nằm bao lâu lộ ra một góc trong bùn nhão, hốc mắt trống rỗng dường như đang đối diện với Viêm Thiên Liệt, cực kỳ đáng sợ.
Phía bắc là sa mạc nóng bức, phía nam lại là đầm lầy âm u...
Nhưng cũng không lạ lẫm gì khi dựa theo phân bố địa lý thế giới của Sở Qua, hoàn toàn có thể có hiện tượng như vậy.
Đây là một vùng đầm lầy tử vong, độc chướng lan tràn, mưa xuống là chìm, vô số tu sĩ đã bỏ mạng khi đến đây thám hiểm trong vạn năm qua, số người còn sống sót rời đi đếm trên đầu ngón tay, đừng nói chi là tìm được bảo vật gì. Dần dà, chẳng còn ai lui tới.
Nhưng tháng ngày tích lũy, đầm lầy chẳng biết từ lúc nào bắt đầu chìm xuống, để lộ ra một khối phiến đá ở biên giới.
Có một nhóm tu sĩ ma đạo lánh nạn đến đây, ngoài ý muốn phát hiện phiến đá, từ những pháp văn được khắc trên đó mà ngộ ra được những tà pháp nhất lưu như sinh mệnh thải bổ, chiêu hồn khống thi... rồi dần dần tụ lại thành một tiểu tông phái. Lãnh tụ của tông phái này chính là Thất Hỏa Trư.
Bọn hắn đã từng thử thăm dò xuống sâu hơn dưới đầm lầy, nhưng cuối cùng tổn thất nặng nề mà không thu hoạch được gì, đành tiếp tục súc tích lực lượng chờ thời.
Một mặt, bọn hắn đặt căn cứ ở bên ngoài đầm lầy để bồi dưỡng những hạt giống nòng cốt tu hành; mặt khác, lại vươn xúc tu đến các thành thị tu tiên, thông qua thanh lâu để thải bổ và cướp đoạt, đồng thời khống chế một số tu sĩ có thực lực, dần dần lớn mạnh.
Đương nhiên, Thất Hỏa Trư vĩnh viễn không thể ngờ được rằng mọi việc hắn làm đều chỉ là chó má thiên đạo đang trải đường cho nhi tử mà thôi.
Hắn vất vả lắm mới đột phá Huyền Tiên sơ kỳ, tự cho rằng đã đến thời điểm để vẫy vùng thì Viêm Thiên Liệt đã một đường đánh tới, trên đường còn chiêu mộ thêm không ít Ma đồ khác, hình thành một thế lực ma đạo mới.
Hai thế lực ma đạo này gặp nhau ở bên ngoài đầm lầy cách đây mấy ngày. Cả hai bên đều chẳng phải thứ tốt lành gì nên không nói nhiều lời mà lao vào xung đột, bạo phát một trận quyết chiến sống mái.
Kết quả, cả hai bên kinh ngạc phát hiện đối phương đều tu luyện hỏa thuộc tính, cứ như là thiên mệnh vậy.
Với Viêm Thiên Liệt mà nói, không cần phải "cứ như", bởi vì cái này đích thực là phụ thân chuẩn bị tổ chức thành viên cho hắn.
Cùng chung công pháp đồng nguyên lại còn cùng thuộc về ma đạo. Viêm Thiên Liệt rất am hiểu mấy việc này, cơ bản ngầm thừa nhận chuyện ai thua thì làm chó cho ai. Ma đạo tự nhiên là phục tùng kẻ mạnh, không có gì đáng nghi ngờ.
Kết quả cũng không có gì bất ngờ, Thất Hỏa Trư cứ thế mà quỳ, toàn bộ người đều bị Viêm Thiên Liệt sáp nhập.
Hắn tiện thể lấy cớ tổ chức nhân thủ rồi đuổi Thất Hỏa Trư về phương bắc, đồng thời tự mình chỉnh biên lại đám Ma đồ tinh nhuệ ở đây.
Chẳng ai quan trọng sự trung thành, mà trung thành trong ma đạo chỉ nằm ở việc nắm đấm của ngươi có đủ cứng rắn hay không, đối phương có thể lấy được lợi ích gì khi ở dưới trướng ngươi, và liệu hắn có chịu đựng nổi cái giá của sự phản bội hay không.
Sự thật chứng minh rằng dù Thất Hỏa Trư biết rõ ý đồ của Viêm Thiên Liệt thì vẫn làm chó một cách cẩn trọng, bảo gì làm nấy.
Bởi vì hắn cũng thấy được tiền cảnh.
Câu đố về đầm lầy mà mấy ngàn năm chưa ai giải được rất có thể sẽ rơi vào vị Ma Chủ mới này.
Tu sĩ theo đuổi chung quy vẫn là lực lượng. Nếu có thể khai phá đầm lầy, hắn cũng có thể được hưởng lợi ích cực lớn. Chuyện sau này tính sau, cũng không phải là không có biện pháp khống chế vị Ma Chủ này, tỉ như...
"Chủ nhân..." Một nữ tử yêu mị dán vào người Viêm Thiên Liệt: "Thất Hỏa Trư lần này đi ít nhất cũng phải mấy ngày nữa mới về, chủ nhân sao không nghỉ ngơi một chút, để nô tì hầu hạ..."
Lời còn chưa dứt, Viêm Thiên Liệt đã xòe bàn tay ra, hung tợn bóp lấy cổ ả, nhấc cả người lên.
Yết hầu nữ tử suýt chút nữa bị cắt đứt, hai mắt trợn trắng ngất đi, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không phát ra được.
Xung quanh một mảnh sợ hãi, ai nấy đều cúi đầu không dám lên tiếng.
"Bản tọa không hứng thú với nữ nhân." Viêm Thiên Liệt hung hăng ném ả xuống đất, một cước giẫm lên gáy: "Bỏ cái bộ cẩu thí tâm tư đó đi, còn dám tính điều khiển bản tọa, người nhà ngươi chết hết rồi hả!"
"Chủ... Chủ nhân tha mạng..." Nữ tử khó khăn cầu xin tha thứ: "Nô tì... Nô tì thật lòng chỉ muốn hầu hạ ngài..."
"Thật sao?" Viêm Thiên Liệt cười lạnh, bỗng nhiên xoay người túm lấy ả rồi ném về phía đầm lầy: "Vậy thì làm đá kê chân cho bản tọa, giúp bản tọa thăm dò bí địa này!"
Nữ tử bay trên không trung, hồn phi phách tán: "Chủ nhân tha mạng! Thất Hỏa Trư bảo ta khống chế ngài, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ..."
"Hô" một tiếng, ngọn lửa bùng lên xung quanh, ngưng tụ thành hình móng vuốt rồi tóm ả trở lại, ném xuống đất một lần nữa: "Quỳ xuống, chống tay xuống đất."
Gương mặt đầy thương tích của nữ tử lộ vẻ kinh hãi lẫn vui mừng, ngoan ngoãn quỳ xuống chống tay, tưởng rằng Viêm Thiên Liệt muốn sủng hạnh mình trước mặt mọi người.
Kết quả, Viêm Thiên Liệt ngồi phịch xuống eo ả như ngồi ghế, chẳng thèm để ý đến tiếng rên rỉ đau đớn vì eo sắp gãy của ả.
Mọi người đều chấn kinh, trong lòng run sợ.
Kẻ này thật là ma trong ma. Dù chưa đến mức tàn nhẫn như lột da người sống như trong lời đồn thì cũng có thể gọi là lòng dạ sắt đá. Chí ít ở Thiên Giới, nơi Thiên Đình, Phật môn và Đạo gia cùng cai trị, những kẻ tự xưng ma đầu cơ bản tố chất cũng rất tốt, không hung ác bằng hắn.
Rốt cuộc người như vậy làm sao phi thăng được, thiên đạo lại ủng hộ loại người này sao? Chẳng lẽ những gì mọi người hiểu biết về thiên đạo từ trước đến nay đều có vấn đề?
Thật ra, Viêm Thiên Liệt đang thầm khinh bỉ trong lòng.
"Con mẹ nó, suýt chút nữa thì hại chết lão tử rồi. Đến lúc Thanh Diễm tới mà có người mách lẻo một câu thì lão tử còn mạng sao?"
Hắn tội nghiệp cho nữ nhân bị làm ghế, đó đã là phương thức tàn ác nhất mà Viêm Thiên Liệt có thể nghĩ ra ở giai đoạn hiện tại. Nếu là ngàn năm trước, có lẽ hắn thật sự đã lột da người, giam cầm linh hồn lại rồi thiêu đốt ngàn ngày để giết gà dọa khỉ. Bây giờ thì ngay cả một người hắn cũng không giết, cảm thấy không cần thiết lắm, chỉ cần đạt được mục đích trấn nhiếp là được rồi...
Có lẽ đây chính là lý do thiên đạo ngầm đồng ý?
Viêm Thiên Liệt phối hợp thở dài một hơi, "Già rồi, mềm lòng rồi..."
Hắn vẫn giữ vẻ mặt không đổi, thản nhiên nói: "Nơi đây tập hợp những anh tài mà bản tọa chiêu mộ được trên đường, cũng có cả những thành viên từ tông phái vốn đã hình thành ở đây, nhưng đều chưa có tên. Hôm nay, khi chúng ta đã tề tựu tại đây, bản tọa sẽ lập tông phái, dựng ngọn cờ ma đạo của ta ở Thiên Nam, tập hợp nhân sĩ từ bốn phương tám hướng."
Mọi người cúi đầu: "Nghe theo lệnh của tôn chủ, xin chủ thượng ban tên."
Hỏa Long trên tay Viêm Thiên Liệt bỗng nhiên xuất hiện rồi khắc ba chữ triện lửa bên vách hẻm núi phía bên phải: "Hỏa Ngục Tông."
"Đây là tông phái của bản tọa ở Nhân giới. Giờ nó kéo dài lên tận trời, khai chi tán diệp. Rồi sẽ có một ngày, cả hai giới Nhân và Thiên đều sẽ tắm trong ma diễm. Thiên Đế, Phật Tổ là cái thá gì, đáng chó gì?"
Đám người quỳ lạy: "Tham kiến Ma Chủ."
Viêm Thiên Liệt gật gật đầu, đang định nói gì thì khẽ động lòng: "Đem bản dập phiến đá kia lấy ra cho bản tọa, bản tọa sẽ nghiên cứu một chút."
Rất nhanh, có người mang đến một miếng ngọc lớn.
Đây là bản dập những minh khắc trên phiến đá lộ ra từ đầm lầy. Mọi người dù không vào được bên trong nhưng trình độ sao chép từ xa vẫn có. Nó trở thành nền tảng lập tông cho tổ chức ma đạo này, bây giờ đương nhiên thuộc về Viêm Thiên Liệt.
Những gì được ghi trên miếng ngọc cũng không phức tạp, chỉ là những thuật khống chế thi và khống hồn trình độ khá cao, cùng với một loại thuật thải bổ.
Thuật thải bổ này không giống với những gì Viêm Thiên Liệt từng biết, không chỉ thải bổ tu vi mà còn giống như hút máu sinh mệnh. Ngoài tu vi ra, nó còn hút cả sinh mệnh lực và tiềm năng của đối phương. Bị hái xong thì thật sự sẽ thành thây khô, sau đó bị dùng làm vật liệu biến thành Khô Lâu binh ngay tại chỗ.
Quả thật là ác độc. Chỉ xét từ khía cạnh này thì dù thế nào cũng không thể liên tưởng đến Thánh thú Chu Tước được.
Đây cũng không phải là thứ Viêm Thiên Liệt muốn học, một thứ đồ chơi chó má.
Nhưng rất nhanh, hắn cảm ứng được kịch bản thiên đạo: "Trong lòng Viêm Thiên Liệt chợt nảy sinh nhận thức, muốn xem lại chỗ của phiến đá."
Viêm Thiên Liệt: "..."
"Nhắm vào ta à?"
"Quái lạ, mấy công pháp rác rưởi trên phiến đá kia lại có nội dung thật sao?"
Viêm Thiên Liệt tỉ mỉ xem lại một lần nữa.
Cũng không biết có phải là do chỗ ngồi thịt người có trí lực gia trì hay không, hay là kịch bản thiên đạo đã định sẵn rằng hắn nên nhìn ra được thứ gì vào lúc này, tóm lại, phản ứng đầu tiên của hắn là: "Đây là ma ý phẫn nộ của Chu Tước bộc phát ra bên ngoài, ngưng kết thành khắc đá tang thương, lên án vạn năm."
Phản ứng thứ hai là: "Thiên đạo không chừa đường sống, phàm có manh mối thì ắt có dụng ý. Cái công pháp duy nhất lộ ra này có lẽ là biện pháp duy nhất để tiến vào đầm lầy."
Hắn vừa mới nghĩ đến chuyện dùng người để thăm dò đầm lầy, trên thực tế hình như thật sự có thể, chỉ là cần một lượng người khổng lồ để lấp đầy. Lấp kín chẳng phải là có thể giẫm lên rồi sao?
Người thì không có nhiều như vậy, nhưng khô lâu thì có.
Trong vạn năm qua, khu vực xung quanh này cùng với việc Thất Hỏa Trư và những người khác thu thập thi khôi và Khô Lâu binh trên toàn thế giới thì số lượng tổng cộng phải lớn đến mức nào?
Liệu có đủ để dựng thành một bậc thang khô lâu, kéo dài đến vị trí của phiến đá bản thể hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận