Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài

Chương 503: Phật chi chiến, mở màn

Chương 503: Phạt chi chiến, mở màn
Phật Tổ lúc này không có tâm trạng để nói chuyện nhiều với Đại Bi, tám chín phần tâm trí của hắn đều dồn vào Sở Qua, chỉ mang theo Đại Bi trở về.
Đại Bi cũng không nói nhiều, ôm một bụng không thoải mái, nghĩ bụng sẽ đến Phật quốc xem xét kỹ càng sau.
Phật Tổ nghênh đón Đại Bi bằng một đội nhân mã đông đảo, mênh mông, việc làm nổi bật sự trang trọng chỉ là thứ yếu, mấu chốt vẫn là phòng bị Thiên Đế Đạo Tôn tập kích.
Cũng may, trên đường đi không có vấn đề gì. Xem ra Thiên Đế Đạo Tôn cũng không quá quan tâm Đại Bi.
Vậy thì đợi sau khi trở về chậm rãi cùng Đại Bi nói rõ ràng, lúc này không phải thời điểm, chuyến đi Indonesia của Sở Qua quả thực quá chí mạng.
Đối với người trong sách mà nói, việc đóng kín, độc lập một cái Thiên Giới tuyệt đối không phải mục đích cuối cùng của bọn họ, rời đi mới là mục đích thật sự, đó mới là triệt để thoát khỏi sự trói buộc của thiên đạo, ngao du chư thiên tự do tự tại.
Việc Thiên Giới độc lập chỉ là tạm thời loại bỏ quản chế của thiên đạo mà thôi, vì mục tiêu cuối cùng. Trong quá trình này, mỗi người đều có ý nghĩ riêng, ví dụ như Phật Tổ đã mượn "Phật" khái niệm ở khắp chư thiên, lại mượn nhờ vận mệnh giật dây của Chu Tước để đạt thành hình chiếu, đã ôn dưỡng nhiều năm. Hắn hi vọng dần dà có thể thay thế Phật của Bà La Tự, vậy thì tha hồ vùng vẫy.
Sở Qua cũng vừa mới phát hiện ra ý nghĩ này, không thể không nói, nó vẫn rất có khả năng thành công.
Phật ở chư thiên vạn giới là một khái niệm giống nhau, đây chính là cơ sở để thay thế. Phật ở đây chỉ là bùn khắc gỗ đẽo, không có một sinh mệnh cường đại chân chính nào, Phật Tổ trong sách thông qua hình chiếu lâu dài, rất có thể triệt để thay thế Phật ở nơi này, chí ít có hy vọng thay thế Phật mà Bà La Tự cung phụng, như vậy chẳng khác gì là xuyên qua ra ngoài.
Tranh luận phải trái không thành vấn đề.
Chỉ là lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng thao tác thực tế hiển nhiên không hề dễ dàng.
Cái hình chiếu này mặc dù càng ngày càng chân thực, dần dần mang ý vị phân thân của Phật Tổ, hắn thậm chí có thể sử dụng một trình độ nhất định thuật pháp, càng nhờ đó mà đám tín đồ nơi đó trở nên vô cùng cuồng nhiệt, giống như một Phật quốc trên mặt đất, nhìn như mọi thứ đều tốt đẹp... Nhưng mấy năm trôi qua, mặt tối bộc lộ quá nhiều, việc hợp tác với Chu Tước cũng bắt đầu càng thêm rạn nứt.
Chu Tước vô cùng chán ghét những việc bọn hắn làm, đủ kiểu gây thêm phiền phức. Cũng may Phật môn chi pháp của hắn có thể xoa dịu khí tức ngang ngược của Chu Tước, miễn cưỡng kiềm chế và trấn an được, nếu không hai bên nói không chừng đã sớm trở mặt.
Việc Chu Tước hợp tác không đủ hết mình khiến cho tiến trình thay thế Phật của Bà La Tự của Phật Tổ trở nên chậm chạp.
Hắn đang nghĩ, thay đổi hợp tác thành chinh phục, triệt để biến Chu Tước thành nô bộc của mình, vậy thì muốn làm gì thì làm, nói không chừng giúp nó tái tạo thân thể xong còn có thể vui vẻ.
Mạch suy nghĩ này đã có từ lâu, nhưng trước đó hình chiếu này không đủ thực lực để làm chuyện này, hiện tại mượn vào đại loạn ở Indonesia, dưới tay thu nạp một lượng lớn cường giả dị năng, hòa thượng trong chùa miếu cũng trở nên càng cường đại hơn, gần như đã đến thời cơ có thể áp dụng kế hoạch.
Kết quả đúng lúc này Sở Qua lại nhào ra, cái này chẳng phải muốn mạng sao?
Phật Tổ đơn giản không thể hiểu được, Sở Qua làm thế nào tìm tới cửa.
Linh khí nồng đậm hay mỏng manh ở hiện thế và trong sách sẽ ảnh hưởng đến biểu hiện sức mạnh tương đương, giống như phân thân Thu Vô Tế của Sở Qua ước chừng đẳng cấp Hóa Thần, nếu ở trong sách có lẽ có thể dùng thần niệm bao trùm mấy ngàn, hơn vạn dặm, nhưng ở hiện thế nhiều nhất chỉ mấy trăm dặm.
Nói cách khác, với trình độ này của bọn họ, việc tự mình tìm tòi đến chỗ Chu Tước mà không có mấy năm từ từ tìm kiếm là điều không thể.
Thật không biết tại sao lại không giải thích được cái việc xuất hiện ở địa phương hiểm yếu nhất vào thời khắc quan trọng nhất, bọn họ dựa vào cái gì mà đoán được Chu Tước gây chuyện ở Bà La Phù Đồ của Indonesia?
Phật Tổ trong lòng bỗng nổi lên sự hung ác, thầm nghĩ hai ngươi ở hiện thế thực lực quá bình thường, lại chạy đến phạm vi thế lực của ta. Nếu thật sự có thể trực tiếp gϊếŧ thiên đạo ở chỗ này, vậy sẽ ra sao?
Thế giới sẽ sụp đổ ư, hay là từ đây bọn họ tự do?
Có thể đánh cược một lần, khả năng lớn nhất là cái Thiên Giới mới sẽ sụp đổ, trở lại mô hình Thiên Giới cũ ngăn cách độc lập trước đây, đó cũng là chuyện tốt!
Nghĩ là làm, đôi mắt tượng Phật Bà La Tự trở nên trừng trừng như kim cương, "pháp chỉ" truyền khắp trong ngoài: "Bắt lấy hai tên Ma đồ dám cả gan khiêu khích uy nghiêm của Phật!"
Đám tăng lữ xung quanh đã sớm nhịn không được, cùng kêu lên h·é·t to, giơ côn xúm lại: "Hàng yêu trừ ma, giữ gìn uy nghiêm của Phật ta!"
Sở Qua cười nhạo: "Thôi đi, chỉ bằng các ngươi còn đòi hàng yêu trừ ma..."
Vô số côn ảnh điên cuồng quét tới, mang theo điểm điểm kim quang, hiển nhiên đều không phải là võ tăng bình thường, mà là dị năng giả.
Dị năng phần lớn có liên quan đến thần thông của Phật gia, hệ thống tương đồng, chỉ là có chút khác biệt.
Sở Qua lười biếng so đo, mỉm cười, quanh người hắn cũng nhấp nháy kim quang nhàn nhạt.
Phật môn Kim Chung Tráo.
Sở Qua ngẩng đầu nhìn đôi mắt của tượng Phật, trong lòng lại hiện lên cái nhìn đối chiếu ngày đó.
Ngươi cũng là Phật?
Kỳ thật cái nhìn kia ngày đó đã khiến hắn nghĩ tới rất nhiều điều, các loại bố trí cũng bắt nguồn từ đó. Đó là tính toán của thiên đạo, vận mệnh của các bên, đều nằm trong lòng hắn.
Tâm niệm vừa động, một đám tăng lữ đã vung gậy quét lên người hắn, nhưng lại như quét vào tấm thép, từng cái chấn động đến lòng bàn tay mình run lên, kinh hãi không hiểu.
Người này cũng là đồ của Phật? Khí tức Phật môn tinh thuần như vậy, không giả được...
"Đây là Thiên Ma Ba Tuần, chuyên tới để dao động Phật tâm của các ngươi, các ngươi đừng để hắn lừa gạt." Tượng Phật bỗng nhiên lên tiếng.
Tượng Phật thật sự có thể nói chuyện! Hóa ra mọi người cảm thụ được truyền âm trước đó thật sự không phải là ảo giác!
Chân chính Phật Tổ hiển linh!
Đám tăng lữ như phát điên, moi hết các năng lực áp đáy hòm ra, điên cuồng dâng tới Sở Qua.
Nhưng tất cả mọi người kinh hãi phát hiện, dị năng của mình một chút tác dụng cũng không có... Giống như quanh người người đàn ông này có một loại khí tràng kỳ lạ, ở bên cạnh hắn, tự có một cái quy tắc cố định, bất luận năng lực đặc thù nào khác cũng không cách nào có hiệu lực.
"Thanh vân SSS?" Phương trượng chùa miếu khiếp sợ nói nhỏ: "Nghe nói Thanh Vân SSS có năng lực như vậy, trong tưởng tượng của hắn, hết thảy đều theo ý nguyện của hắn, không biết là thật hay giả..."
Cái gì gọi là SSS? Đẳng cấp được phân chia như thế nào, làm thế nào để được công nhận?
Rất đơn giản, bởi vì nó có thể là khắc tinh của tất cả dị năng!
"Oanh!" Đang giằng co, tượng Phật đột nhiên xuất thủ.
Tượng Phật cao mấy trượng, bàn tay vàng lớn hơn cả người chụp về phía Sở Qua.
Đám tăng lữ mở to mắt nhìn.
Tượng Phật không chỉ có thể nói chuyện, còn có thể xuất thủ!
Cái này đâu còn là tượng Phật, rõ ràng chính là Phật Tổ thật sự!
Thanh Vân SSS? Địch nổi một chưởng của Phật Tổ ư?
Nhưng Sở Qua căn bản ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cái Phật chưởng kia.
"Keng!"
Kiếm quang lóe sáng.
Mọi người chỉ thấy một dòng Thu Thủy liễm diễm, giống như sóng mắt mỹ nhân, giống như ánh trăng thu nhẹ nhàng, kiếm mang đẹp đến mức không gì sánh được, nhưng lại mang tới sự phá diệt bén nhọn nhất trên đời.
"Mặc dù hắn là nam nhân của ta, các ngươi coi trọng hắn ta rất vui vẻ... Nhưng trong cuộc chiến mà bị người ta xem như người trong suốt, bản tọa một vạn năm chưa từng nếm trải."
Thu Thủy tràn qua kim chưởng.
Rõ ràng so với kim chưởng cương mãnh vô cùng thì một dòng Thu Thủy kia đơn giản là chí nhu của thiên hạ. Nhưng khi cương nhu chạm vào nhau, kim chưởng lại không thể tiến thêm được nữa.
Hào quang chói lọi nổ ra ở mũi kiếm, kim chưởng vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành bụi bặm.
Phật Tổ trong sách đang cùng Đại Bi trở về kêu lên một tiếng đau đớn, đôi mắt đầy vẻ chấn kinh: "Cái này Chân Võ chi ý dung hợp lẫn lộn như vậy, nàng đã là Chân Võ của nhiệm vụ này rồi ư? Chuyện này xảy ra khi nào..."
Kiếm quang thu liễm, Thu Vô Tế lộ ra dung nhan thanh lãnh vô song giữa đám bụi vàng: "Chỉ là ngụy Phật, dám can đảm coi thường Thu Vô Tế ta!"
Kiếm quang tái khởi, hướng thẳng đến mi tâm tượng Phật.
Phương trượng Bà La Tự quá sợ hãi: "Thiên Ma lợi hại, mau mời Thần Điểu trợ chiến!"
Dưới đài sen của Phật Tổ, hình như có hồng quang lóe lên.
Cả tòa đại điện bỗng nhiên trở nên nóng bỏng vô cùng, như chốn luyện ngục. Các bức họa Hỏa Điểu xung quanh đại điện phảng phất sống dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận