Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài

Chương 835: Bắc Mỹ Phong Vân

"Khổ cực làm nghệ thuật, kiếm ba đồng hai cắc chỉ để sinh tồn, vậy tiền còn tính là cho chó ăn à? Chỉ có không vì sinh hoạt, thuần túy vì vui chơi, như vậy mới miễn cưỡng có thể nói tiền lẻ cho chó ăn."
Chung Dật nói:
"Có thể thấy ngươi có thu nhập khác, cũng không phải người Ấn độ chính gốc, cần gì phải làm bộ rơi lệ?"
Người thổi sáo bình thản cười:
"Thổi thế nào?"
Chung Dật đáp:
"Rất hay, cảm giác còn hay hơn cả nguyên tác, chỉ là trong ý cảnh thiếu chút bi thương, nhưng vẻ tang thương không giảm, sự mênh mông càng đậm, hẳn là người có nhiều chuyện xưa."
"Vậy ngươi đứng bên cạnh lâu như vậy, thật sự chỉ nghe nhạc của ta?"
"Đúng vậy."
Người thổi sáo xuất thần suy nghĩ một hồi, mới thở dài:
"Tri âm khó kiếm."
Câu này lại còn nói bằng tiếng Trung, lại còn mười phần chuẩn chỉnh... Không đúng, cũng không tính là chuẩn, âm "biết" cong lưỡi thế nào cũng không cong lên nổi, Chung Dật sống lâu ở Nam Giang phản ứng đầu tiên là ngửi thấy mùi vị vùng Đại Hồ.
Chung Dật lúc này mới thực sự hiếu kỳ, vốn không muốn hỏi, giờ lại không nhịn được mà hỏi:
"Sao ngươi biết ta là người Trường Sinh? Ta cảm giác không ra dị năng trên người ngươi... Chẳng lẽ dị năng ngươi mạnh hơn ta nhiều vậy?"
Đây đúng là chuyện lạ, Chung Dật được đánh giá cấp S là do tiềm lực dị năng, cho dù Trường Sinh Cửu Thị trâu bò nữa, thì tiềm lực cấp S cũng không có gì ghê gớm. Nhưng thực tế có nhiều người cấp bậc cao hơn hắn nhưng dị năng còn kém xa, bởi vì hắn sống lâu, khai phát dị năng nhiều năm, tinh thần lực không hề tầm thường. Chỉ riêng điểm này, dù cho sông Sở Lưu đứng trước mặt hắn cũng chưa chắc có ưu thế.
Hắn đã phán đoán đối phương không có dị năng, vậy thì đại khái là thật sự không có.
Vậy mà một người không có dị năng, lại có thể nhìn thấu hắn là người Trường Sinh?
Người thổi sáo mỉm cười:
"Người tài trên đời nhiều lắm, cứ khư khư dùng hệ thống cố định của mình để phán đoán mọi việc, sẽ chịu thiệt."
Chung Dật nhìn người nọ từ trên xuống dưới nửa ngày, bỗng nhiên hỏi:
"Tiếng Trung của ngươi sao chuẩn vậy?"
Người thổi sáo càng thêm vui vẻ cười:
"Chẳng lẽ ta không phải người da vàng?"
"Ấn Độ chính là người da vàng, nhưng mà chuyện đó với việc ngươi nói tiếng Trung là hai chuyện khác nhau mà..."
Chung Dật cạn lời:
"Đừng nói với ta ngươi cũng theo thuyết pháp "Ấn Độ từ xưa đến nay" đó nha?"
Người thổi sáo cười ha ha:
"Biết đâu đấy."
Chung Dật không cảm xúc nói:
"Được thôi, cứ cho là vậy, dù sao ta không quan tâm, ta cũng không nói chuyện này với ngươi."
Người thổi sáo cười một hồi rồi mới nói:
"Ta không phải người Anh-điêng cũng không phải người Ấn Độ chính gốc. Chỉ là ta đi khắp thế giới, đạp khắp các châu, đến xem những bộ tộc nguyên thủy xa rời chốn đô thị ồn ào, cuối cùng thấy một bộ tộc đã bị diệt vong, những người còn sót lại nhớ về quá khứ tang thương, ta thấy rất ý nghĩa, nên mới Cốt-pờ-lây một chút, không ngờ lại quấy rầy đến thính giác của các hạ."
Chung Dật nhíu mày, đây là hành động nghệ thuật gì vậy?
Người kia chậm rãi thu nhạc khí cùng cái bát, không có ý định nói chuyện thêm với "tri âm", xoay người rời đi:
"Các hạ cũng là một lữ khách cô độc, nên mới có lòng đồng cảm với âm nhạc này. Nhưng con người vẫn phải sống trong xã hội, nếu không dù cho trường sinh cửu thị, kỳ thực có khác gì đã chết?"
Nói xong, người đã biến mất ở khúc quanh phía xa.
Chung Dật vội vàng đi qua xem xét, đến cả đoạn đường cũng trống rỗng, người kia phảng phất đã tan biến.
Chung Dật nhíu chặt mày, rốt cuộc người này là ai?
Con người cần sinh hoạt trong xã hội... Vậy thân phận của người này trong xã hội, là gì?
Hắn chậm rãi quay người, rời khỏi quảng trường cũ kỹ, đi về phía con đường lớn, chẳng mấy chốc, trước mắt đã là thế giới hiện đại với xe cộ tấp nập, nhà cao tầng chọc trời.
Chung Dật chậm rãi bước vào một tòa cao ốc, nhìn số tầng thang máy không ngừng nhảy lên, cho đến tầng ba mươi mấy, một tiếng "ting" vang lên, trước mặt là bảng hiệu một công ty đại diện giải trí xuất hiện trên hành lang.
Chung Dật miễn cưỡng kéo tâm tư từ gã quái nhân kia trở về thực tại.
Trong công ty này toàn là người Hoa, là đại lão Đường Cẩn Ngôn người Hàn "tặng" cho bọn hắn làm cứ điểm ở Bắc Mỹ.
Nghiệp vụ bề nổi của công ty bây giờ chỉ có một: mở rộng các sản phẩm liên quan đến " Sở Thiên Vô Tế " ở Bắc Mỹ, bao gồm phim truyền hình, anime manga, tiểu thuyết phiên dịch và âm nhạc gốc.
Trong đó mảng tiểu thuyết phiên dịch là do hải ngoại trạm nương tự mình phụ trách, cái công ty này lại làm xuất bản bản in, chẳng biết có tác dụng gì.
Không rõ đây là thao tác nghiệp vụ của Đường Cẩn Ngôn, hay chỉ đơn thuần là sông Sở Lưu lấy việc công làm việc tư. Dù sao hai người kia đều không ở đây, Chung Dật biết cái công ty này mục đích chính là để mọi người tìm điểm tựa cho Bạch Hổ, bên trong còn có nhiều đặc chủng nhân viên, mà nói trước mắt, nửa người phụ trách là chính mình.
Còn về hạng mục giải trí, xem tình hình hiện tại thì việc mở rộng cực kỳ gian nan, cơ bản chỉ có chút ít tiếng tăm ở khu phố người Hoa, những nơi khác thì chẳng ai đoái hoài.
Xét trên góc độ kiếm tiền thuần túy, coi như là lỗ đến nhà bà ngoại rồi.
Trong các hạng mục, có vẻ tốt nhất là âm nhạc. Âm nhạc hay thì vẫn là hay, phong cách mỗi nước lại khác, âm nhạc du dương vẫn có thể chạm đến lòng người, thanh âm vẫn là một trong những thứ "đạo" nguyên thủy nhất.
Giống như âm nhạc của gã Ấn Độ, mọi người chưa từng thấy nhạc cụ, chưa từng nghe giai điệu, vẫn có thể nổi tiếng trên mạng xã hội Trung Quốc, hàng ngàn hàng vạn người theo tiếng nhạc, tâm tư bị đưa vào bối cảnh mênh mông kia.
Âm nhạc của Thu Vô Tế, hẳn cũng có thể làm được.
"Hôm nay doanh số album nhạc số đạt trăm vạn bản, tốt hơn nhiều so với dự tính."
"Làm lâu như vậy mới được trăm vạn, còn kém xa chỉ tiêu Đường tổng đặt ra."
"Nếu so theo tuần thì tháng này xác thực tốt hơn nhiều, danh tiếng đã tăng lên, có không ít người Mỹ còn cố ý hỏi đài phát thanh đây là nhạc gì, ban đầu có người bảo là nhạc Nhật, bị chửi cho."
"Youtube có công lao không nhỏ, số lượt xem rất cao, hiệu ứng lan truyền tốt."
"Vậy còn bên mảng CD?"
"CD bán không chạy lắm, ngược lại đĩa than bán được."
"Người sành điệu đấy..."
"Còn phim truyền hình thì sao?"
"Bên kia cũng chỉ có khu người Hoa có chút lượt xem, anime cũng vậy. Manga thì khỏi nói, gần như không ai xem, à, trên mạng có chút, tổng thể không được, bản in lẻ hầu như không bán được."
"Không biết nên báo cáo thế nào với Đường tổng đây... Hơi mất mặt."
Các nhân viên một câu có câu không nói chuyện, vọng vào tai Chung Dật, Chung Dật khẽ mỉm cười:
"Không sao, tôi sẽ nói với Đường tổng."
Kỳ thật nhìn tổng thể thì có vẻ tình hình đang tốt lên... Chung Dật vốn không đặt quá nhiều kỳ vọng, cái tên Sở Qua có làm cái gì đâu, lại còn muốn không làm mà hưởng thì sao được?
"A, Chung tổng anh đến rồi à? Vừa nãy có người đến tìm anh, thấy anh không có ở đây nên để lại danh thiếp."
Trợ lý vội chạy tới, đưa một tấm danh thiếp:
"Nói là để anh rảnh thì tìm người ta."
Chung Dật cầm lấy danh thiếp, nhìn thoáng qua, Bill Carter, giám đốc công ty giải trí.
Chung Dật có chút dở khóc dở cười:
"Về lý thuyết tôi là người có quyền hạn cao nhất công ty, nhưng tôi lại chẳng biết gì về việc mở rộng giải trí, mảng đó không phải có Vương tổng phụ trách rồi sao... Ừm, nói nghiêm túc thì tôi chẳng phải chỉ phụ trách bảo an thôi à?"
Trợ lý rất bất đắc dĩ:
"Chúng tôi cũng nói vậy với đối phương, nhưng người ta cứ khăng khăng muốn gặp anh, còn nói là bạn cũ."
Chung Dật giật mình, thu lại danh thiếp:
"Tôi biết rồi, rảnh tôi xem."
Chung Dật chắc chắn là mình không có người bạn cũ nào tên này.
Nhưng nói đến việc có bạn cũ ở Bắc Mỹ hay không... Đương nhiên là có, chỉ là rất lâu rồi không liên lạc, đã mất liên lạc, cũng không còn quen thuộc. Cái gọi là bạn cũ này, càng có khả năng là biểu hiện cho việc hành động của sông Sở Lưu có tiến triển, phong vân ở Bắc Mỹ sắp nổi lên.
Chung Dật nhìn đám mây ngoài cửa sổ, vô tình lại nghĩ đến gã thổi sáo Ấn Độ kia. Luôn cảm thấy gã mới là người có chung tiếng nói với mình, so với những người bạn cũ kia, hắn càng quan tâm thân phận của gã, rốt cuộc là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận