Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài

Chương 441: Bộ này phim đỏ định

Chương 441: Bộ phim này chắc chắn nổi tiếng
Việc Thiên Đế có nhập ma hay không, kỳ thật cũng không quan trọng, bình ổn được địch nhân rồi còn quản hắn là tiên hay là ma, là chính hay là tà đâu?
Chỉ là lời của Sở Qua lại khiến Thu Vô Tế có một loại cảm thụ rất đặc biệt.
Nói ra thì thật xấu hổ.
Hai vợ chồng mình không cần bàn bạc trước mà lại tự nhiên đi trên cùng một con đường, đây không phải vì mình là nhân vật dưới ngòi bút của hắn nên mới theo đuổi đạo của hắn, mình đã thoát ly rồi, đây là ý nghĩ của mình.
Chỉ có thể chứng minh, bởi vì cùng chí hướng nên mới yêu nhau.
Cho nên hắn mới nói "Còn tốt là ngươi đã thoát ly khỏi những gì trong sách viết", nếu như hắn viết quá tệ thì sao, mình và hắn chí đồng đạo hợp như vậy thật tốt.
Mà lại thoát ly còn có chỗ tốt, không cần phải sửa đổi vì vượt qua kịch bản đã định sao?
Đôi mắt Thu Vô Tế lóe lên, có chút lo lắng nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói đây là lĩnh ngộ mà Thiên Giới dự định, ta hiện tại lĩnh ngộ sớm hơn nhiều như vậy, có ảnh hưởng đến kịch bản của ngươi không?"
"Không đâu... Ngươi cứ để đến thời điểm đó lĩnh ngộ là được..."
Thu Vô Tế: "..."
"Kịch bản Thiên Giới so với dự định trước kia còn ngắn hơn, bởi vì ngươi so với thiết lập ban đầu mạnh hơn, Sở Thiên Ca..."
"Sở Thiên Ca cũng mạnh lên?"
"Đúng vậy, sau khi hắn tìm được Diệp Tiểu Trúc, gần như là mắt thường có thể thấy được, hắn từ một cái hình mẫu thiếu niên nhiệt huyết biến thành một ông chú hiền lành ở nhà, cái cảm giác cưng chiều mà hắn dành cho Diệp Tiểu Trúc ấy..." Sở Qua có chút thở dài mà nói: "Cảm giác như con trai trưởng thành."
Thu Vô Tế: "..."
"Trưởng thành thì cũng thôi đi, hắn còn thật sự tu hành lắng đọng xuống, càng thêm hoàn mỹ không tì vết, đã đến kỳ hạn độ kiếp. Ta trước kia định an bài sau khi ngươi phi thăng, cần một đoạn kịch bản nhỏ để thúc đẩy, hiện tại không cần nữa rồi, Diệp Tiểu Trúc chính là chất xúc tác tự nhiên."
"...Hắn mới tu hành mấy năm thôi mà đã phi thăng!"
"...Đây gọi là nhân vật chính, đừng ghen tị, giống như việc ngươi giáo dục Tần Phỉ Nhi đừng so sánh với ta vậy."
"Ta cắn chết ngươi đó Sở Qua!" Thu Vô Tế tức giận: "Ta tu hành trọn vẹn một vạn năm! Ngươi bất công!"
"Ấy ấy ấy, không không không, hắn lên cũng chỉ là Chân Tiên, còn ngươi lên là Huyền Tiên khởi đầu, ta muốn bất công thì cũng phải là thiên vị ngươi chứ... Ai ai ai, đừng cắn chỗ đó! Tê..."
"?" Thu Vô Tế khó hiểu nhìn hắn: "Ta còn chưa cắn mà."
Sở Qua vô tội chớp chớp mắt.
Thu Vô Tế hiểu ra, một cước đá Sở Qua ra ngoài: "Giờ mánh khóe nhiều thật! Gõ chữ của ngươi đi! Thật sự cho rằng ngươi đến hành cung để làm chuyện dâm loạn sao!"
Huyền Tiên chính là Huyền Tiên, khống chế lực chính xác tuyệt đối, một cước này đá, trực tiếp đá Sở Qua đến bên bàn đọc sách, bên trên bày biện bản thảo mà hắn đã trốn trong này gõ được non nửa.
Mặt Sở Qua liền khổ xuống, nhớ tới hiện thực không có gạo vào nồi.
Nói đến, mạch não của đôi này cũng thật là giống nhau, rõ ràng hai người kiếm tiền dễ như trở bàn tay, tùy tiện móc vàng bạc châu báu ra bán một chút là được, nhưng cả hai chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Phảng phất như không phải dựa vào lao động của mình để đổi lấy thu nhập thì không tính là thu nhập vậy.
Ừm, giống như rõ ràng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, nhưng lại nhất định phải dựa vào tài hoa vậy.
Đã hai cái ngớ ngẩn đều nghĩ như vậy, vậy thì gõ chữ thôi...
Lần này, thời gian "ăn vụng" lại kéo dài ba ngày.
Hai người trốn trong phòng, Sở Qua đem kịch bản mà hắn đã hứa với Tạ Văn Nguyên hoàn thành toàn bộ, thuận tiện viết mấy chương để dành; Thu Vô Tế vẽ ra vài bức nguyên họa, việc này so với việc của Sở Qua còn phiền phức hơn nhiều, tự mình vẽ thôi còn chưa xong, còn nhất định phải mang đến công ty để trải qua một loạt quy trình mới có thể trở thành bản thảo cuối cùng.
Tuy nói việc "ăn vụng" thời gian có thể kéo dài vô tận, nhưng cả hai đều không có ý định ở lì trong này, dù sao lần này đi vào cũng không có gì trở ngại so với trong sách, ngược lại bên ngoài còn một đống sự tình, xong việc là phải đi ra.
Ngược lại, Tần Phỉ Nhi có chút vượt quá dự kiến của hai người.
Hai người trốn trong phòng làm việc riêng, Tần Phỉ Nhi lại dưới sự chỉ điểm của Tuyền Cơ tiếp tục khổ luyện kiến thức cơ bản, thật sự như một cái gai đâm liên tục ba ngày. Tính cả thời gian trước đó, tổng cộng gần năm ngày.
Thu Vô Tế đứng ở cửa sổ, lẳng lặng nhìn cô nương kia mồ hôi đầm đìa, trong mắt có chút dịu dàng.
Thật giống.
Trước kia nói cô ấy giống, là bởi vì gia thế mang đến sự kiêu ngạo thanh cao, cùng với sự kiêu ngạo của Thu Vô Tế tương tự, nhưng bản chất lại khác biệt.
Nhưng bây giờ sự giống nhau này... là ở sự cố gắng không chịu thua, ý chí, tâm hồn và trái tim của một kiếm khách.
Trong ánh mắt kiên quyết kia, càng trở nên giống hơn.
Mặc dù thiên phú thực sự không được tốt, bản thân Thu Vô Tế học kiếm đâu có ngốc như vậy, cũng là nhờ trời chiếu cố ban cho tư chất, còn vị này, gần năm ngày... chính là kéo một người bình thường đến đây, cũng không đến nỗi tệ như vậy...
"Keng!" Kiếm quang lóe lên.
Mắt Thu Vô Tế sáng lên, thầm nghĩ một tiếng "Được rồi".
"Phốc" một tiếng, trường kiếm trong tay Tần Phỉ Nhi chuẩn xác đâm vào hồng tâm nhỏ bé.
Tim nàng nhảy lên một cái, mở to mắt nhìn.
"Ta, ta có phải đã đâm trúng rồi không?" Thanh âm của Tần Phỉ Nhi có chút run rẩy.
"Đúng vậy, đâm trúng rồi." Thu Vô Tế từ từ bước ra khỏi phòng: "Nhớ kỹ cảm giác của một kiếm này, cái xúc cảm hoặc linh quang trong khoảnh khắc ấy, từ nay về sau sẽ không còn khó khăn như vậy nữa."
Tần Phỉ Nhi rất vui vẻ: "Cảm ơn sư phụ!"
"Ta cũng không dạy ngươi bao nhiêu, đây là nỗ lực của chính ngươi." Thu Vô Tế vỗ vai cô: "Thế nào, muốn trở về à?"
Tần Phỉ Nhi thu kiếm vào vỏ: "Đương nhiên muốn về! Ta muốn cho Tạ Đạo bọn họ thấy, ta diễn Thu Vô Tế, mới là Thu Vô Tế giống thật nhất trên thế giới!"
Thu Vô Tế: "..."
...
"Tạ Đạo, đây là kịch bản."
Về đến nhà, Thu Vô Tế vội vã cầm bản duyệt đi đến công ty. Sở Qua quét bản thảo viết tay trong sách, trực tiếp gửi cho Tạ Văn Nguyên.
Tạ Văn Nguyên chấn kinh: "Ngươi nói với ta ba ngày, bây giờ mới có nửa ngày! Hơn nữa cái này mẹ nó lại còn là bản thảo viết tay, chờ đã, ta có phải đã nhận nhầm không, cái này là chữ viết bằng bút lông?"
Sở Qua ho khan: "Ta quên mất là trước kia đã dùng bút lông để viết bản thảo này, vừa mới nhớ ra, nên trực tiếp quét gửi cho anh... Sao vậy, chẳng lẽ mọi người cần bản txt? Vậy thì phân biệt từng chữ, rồi chuyển đổi thôi, có mấy chữ sai sót thì sửa lại giúp tôi..."
"Bên tổ chúng tôi cũng không cần txt, coi như đóng dấu để phân phát, dùng cái này cũng có thể đóng dấu..." Tạ Văn Nguyên tặc tặc có tiếng: "Chữ viết bằng bút lông này đẹp cực kỳ, nhìn không ra..."
Ý tứ là không biết có tin hay không chuyện ma quỷ mà Sở Qua gọi là đã từng luyện chữ và viết xong kịch bản, dù sao có vật trong tay là có thể sử dụng được rồi. Nói không chừng chữ viết bằng bút lông đẹp còn có thể khiến các diễn viên nhận được kịch bản nảy sinh lòng kính trọng ấy chứ, chỉ là có thể sẽ bị chửi là làm màu...
Tạ Văn Nguyên cũng lười nói nhiều, nói thẳng: "Tôi sẽ nói với bên tài vụ để thanh toán tiền thù lao kịch bản cho cậu."
Sở Qua vui vẻ nói: "Cảm ơn!"
Tạ Văn Nguyên dở khóc dở cười: "Cậu thật là... Chờ đã, hỏi cậu một vấn đề..."
"Ừm?"
"Trước đó Tần Phỉ Nhi nói muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó không biết chạy đi đâu, kết quả vừa mới trở về mồ hôi nhễ nhại, tay còn bị thương..."
"...Cái này anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Có thể là đi rừng chiến với ai đó ấy chứ..." Sở Qua có chút chột dạ thuận miệng nói bừa.
"Bớt đi! Cô ta không phải loại người đó. Trong đoàn làm phim cũng không ai dám động vào cô ta."
"Tê, lão Tạ anh có kinh nghiệm lắm hả?"
Tạ Văn Nguyên trực tiếp coi như không nghe thấy: "Vừa rồi thử diễn một đoạn, biểu hiện của cô ta rõ ràng tốt hơn nhiều... Nói thế nào nhỉ, trước kia cứ cố gắng thể hiện khí chất kiêu ngạo, nhưng lại quá gượng gạo, ngược lại như một con rối nhỏ. Bây giờ hàm súc nội liễm hơn nhiều, ngược lại ánh mắt có chút kín đáo không lộ ra vẻ sắc bén, giống như là dáng vẻ Thu Vô Tế nên có, cái này là cậu gọi điện thoại chỉ cho cô ta hả?"
"À... Xem như vậy đi. Tôi cũng chỉ nói cho cô ta biết Thu Vô Tế nên như thế nào, chuyện quay phim tôi không hiểu, Tạ Đạo kiểm tra kỹ hơn là được..."
Sở Qua kỳ thật không có ý tứ giành công, nỗ lực của Tần Phỉ Nhi xác thực không dễ dàng, tay còn bị mài đến rướm máu, chắc là sắp chai rồi. Cái gọi là kín đáo không lộ ra sắc bén, kỳ thật không liên quan đến việc bắt chước Thu Vô Tế, kia đơn giản chỉ là một loại khí chất kiếm khách, nàng xem như đã có sơ bộ, muốn diễn dịch không còn khó khăn nữa. Nhưng cái này không có cách nào nói, chỉ có thể mập mờ giúp Tần Phỉ Nhi tìm lý do.
Tạ Văn Nguyên cười nói: "Yên tâm, đã cái con rối nhỏ này chịu nghe ý kiến của tác giả để thay đổi ý nghĩ, tôi có lòng tin, bộ phim này nhất định nổi tiếng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận