Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài

Chương 439: Thẩm vấn

Chương 439: Thẩm vấn
Diệp Tiểu Trúc đương nhiên không có loại ham thích đó, đó bất quá là lệ cũ ở vùng Man Hoang mà thôi, tù binh không phải là nô lệ thì là cái gì?
Diệp Tiểu Trúc vẫn nghe theo lời của lão công, đầu tư vào Cổ Vương, công dụng rất lớn. Hiện tại chỉ cần khiến Thomson trung thực nghe lời, nếu muốn sử dụng khôi lỗi thuật, hoàn toàn có thể để Thomson trở lại làm người một lần nữa, đến nỗi chính hắn cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, đợi đến khi cần thiết bỗng nhiên biến thành người một nhà, loại thủ đoạn này đối với người chơi cổ mà nói quá quen thuộc.
Đương nhiên, Sở Qua cũng không định để Thomson trở về, đối phương nếu như cũng có Cổ Thần truyền thừa, thậm chí chính là Cổ Thần, thì việc Thomson quay lại chỉ khiến hắn bị theo dõi sát sao, ngược lại tiết lộ tình hình ở đây.
Chi bằng cứ như vậy hỏi han rõ ràng là được, sau đó mang ra ngoài giao cho lão ba, quốc gia còn có thể dùng đến.
"Trận pháp kia... Trận pháp là Sandrew vừa mới nghiên cứu ra gần đây, nghe nói là kết hợp với vu thuật..." Thomson ngoan ngoãn trả lời câu hỏi đầu tiên của Sở Qua.
Kết quả chỉ mỗi câu trả lời này đã bộc lộ ra rất nhiều vấn đề... Việc này chắc chắn có liên quan đến Cổ Thần, hơn nữa chỉ mới xảy ra gần đây, khó đối phó thật.
Sở Qua tiếp tục hỏi: "Vậy Sandrew khống chế Vong Linh bằng thủ đoạn gì? Cũng là vu thuật à?"
"Không phải, Sandrew đã biết thủ đoạn này từ rất lâu rồi... từ mấy trăm năm trước..."
"... Mấy trăm năm trước?"
"Đúng vậy... Mấy trăm năm trước đã có được dị năng, chỉ là lác đác vài người mà thôi... Bất quá ta cũng không biết hắn có khoác lác hay không..."
Sở Qua nhìn Diệp Tiểu Trúc, Diệp Tiểu Trúc cũng đang nhìn hắn.
Hai người đồng thời nghĩ đến Cổ Thần truyền thừa. Vu tộc trong mắt, Cổ Thần thủy chung là một người, nhưng trên thực tế, trải qua loại truyền thừa bí ẩn này, có lẽ đã đổi qua mấy đời, chính Cổ Thần cũng không trường sinh.
Phàm là người tiếp nhận truyền thừa, khoác lên mình chiếc áo hắc bào, đều là Cổ Thần.
Vậy thì ra Sandrew chưa hẳn đã là một người, có thể chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, khuôn mặt dưới lớp áo choàng nói không chừng đã đổi qua mấy chục đời rồi.
Tục xưng là bao da người...
Trùng hợp vậy sao, Cổ Thần thật sự mới vừa xuất hiện?
Sở Qua nhíu chặt mày: "Ngươi từng thấy Sandrew thi triển năng lực mấy lần?"
"Nhiều lần lắm, đúng là điều khiển Vong Linh như trong truyền thuyết, hắn còn điều khiển cả khủng long hóa thạch sống lại nữa..."
Sở Qua hỏi Diệp Tiểu Trúc: "Vu cổ khôi lỗi chi thuật có thể thao túng Viễn Cổ hóa thạch à?"
Diệp Tiểu Trúc quả quyết lắc đầu: "Không được, vu cổ khôi lỗi chi thuật nhất định phải lợi dụng Sinh Mệnh Chi Nguyên, trừ phi còn giữ lại linh tính thì có thể thử một lần, loại đã mất đi bất kỳ sinh mệnh nào, chỉ còn là xương cốt hóa đá thì không thể nào lợi dụng được."
Sở Qua khẽ vuốt cằm, thấp giọng tự nhủ: "Xem ra, Vong Linh chi thuật của Sandrew khác biệt rất lớn so với vu cổ khôi lỗi thuật, cũng không phải là Cổ Thần truyền thừa như ta từng đoán. Nhưng hắn dám khống chế Thanh Long Huyền Vũ, chắc là đã kết hợp Vu Cổ Chi Thuật, giúp Vong Linh thuật của hắn tiến thêm một bước, giảm bớt vấn đề năng lực bản thân, dùng ngoại vật để đạt thành."
Sở Thiên Ca không biết rõ hắn đang nói gì, không có cách nào tiếp lời.
Sở Qua tiếp tục hỏi Thomson: "Ngươi có học qua vu thuật không?"
"Không có, bọn ta chỉ dùng trận pháp kết hợp vu thuật, do Sandrew truyền lại."
"Cho ta xem sự huyền bí của trận pháp."
Diệp Tiểu Trúc đưa giấy bút qua, Thomson thành thật bắt đầu viết.
Sở Qua tiếp tục hỏi: "Trong tổ chức của các ngươi có người phương Đông không? Không phải chỉ các ngươi hạ du tổ chức Hắc Long hội, cũng không phải chỉ những con tốt thí phát triển, mà là chỉ cao tầng, nhất là người có quan hệ mật thiết với Sandrew."
Thomson lắc đầu: "Không có, bọn ta đều rất vui vẻ làm chó cho hắn, ai thèm tôn trọng loại người như bọn ta, cho chút xương gặm là đã vẫy đuôi rồi, làm cái gì có cao tầng gốc Á..."
Diệp Tiểu Trúc nổi giận, đang muốn nói gì đó, Sở Qua lại khoát tay áo, Sở Thiên Ca cũng nhéo tay cô, ra hiệu không cần phải nói, vô nghĩa thôi.
Chó săn mà, đã sớm biết rồi.
Sở Qua chỉ vào Diệp Tiểu Trúc, nàng lại khoác thêm chiếc áo choàng màu đen: "Có người thần bí nào mặc loại phục sức này không?"
"... " Thomson nói: "Mỗi khi hội họp, bọn ta đều mặc loại này."
Sở Qua nhíu mày: "Hình dáng trang sức cũng giống nhau? Áo choàng của nàng có hoa văn đấy."
"Áo choàng của bọn ta có hoa văn riêng, các cấp bậc khác nhau thì viền áo khác nhau... Nhưng không ai mặc loại áo có hoa văn như của nàng."
Lúc này, bí mật của trận pháp cũng viết xong, Diệp Tiểu Trúc cầm lấy xem qua, đôi mày thanh tú cau lại: "Trận pháp này rất khác biệt so với vu thuật của chúng ta, có lẽ có thể nói là dùng đến một chút Tinh Nghĩa của vu thuật, nhưng hạch tâm của nó vẫn là dựa trên một loại dị lực mà ta không quá hiểu, khiến cho người ta mất đi lực lượng..."
Thomson ngoan ngoãn nói: "Đúng vậy, dị năng, tôi chính là dùng năng lực này, sáu người chúng tôi đều vậy, nên mới có thể kết trận."
Diệp Tiểu Trúc nói: "Đây gọi là dị năng à? Rất kỳ lạ, giống như luật nhân quả vậy, nói thế nào thì nhất định sẽ là thế đó... Nhưng trận pháp này tăng thêm ý nghĩa của bản nguyên sinh mệnh, tựa như niệm tụng tên thật của Huyền Vũ, để nó mất đi sinh mệnh lực, trở nên suy yếu. Việc này khác với việc mất đi tính chất của lực lượng, biểu hiện lại có chút tương đồng... Đúng là thủ đoạn của chúng ta, nhưng cấp bậc không cao lắm..."
Sở Qua gật đầu, âm thầm trầm tư. Xem ra, dị năng thông thường không có tác dụng với Huyền Vũ, cho nên mới thêm vào vu thuật, nhưng vu thuật cấp bậc lại không quá cao, dẫn đến việc Huyền Vũ chống chọi lâu như vậy, mãi mà không có hiệu quả lớn.
Hắn hỏi nhiều như vậy rõ ràng là muốn xác định Cổ Thần có ra mặt hay không... Hiện tại xem ra, có vẻ là không, chỉ là cấp cho một chút truyền thừa cấp thấp.
Nói không chừng rất có khả năng Cổ Thần đi lên Thiên Giới rồi... Nhưng vấn đề là, từ Thiên Giới làm sao liên lạc với hiện thế, năm đó Thiên Đế làm sao đi ra, sau khi bị lão cha ngăn về có ra nữa không?
Theo ý tứ của lão cha và những gì thể hiện trong thực tế, Thiên Đế chắc là không trở lại nữa... Trước đây ra được có lẽ là dựa vào Tứ Tượng xuất hiện, lợi dụng lúc hỗn loạn lớn để chui vào chỗ trống, sau này hiển nhiên không còn cơ hội như vậy. Hai giới không có thông đạo chính là không có thông đạo, ngay cả Sáng Thế Thần cũng không có cách nào, Thiên Đế nghĩ ra cũng rất khó vượt qua được cái ngưỡng này, nếu không hiện thế đã sớm biến đổi, làm gì có chuyện an nhàn như bây giờ.
Theo hình thức thần hồn xuất hiện của Thu Thu để tham khảo, Thiên Đế và Cổ Thần rất có thể cũng chỉ là thần hồn có thể giao lưu hạn chế, mới tạo thành tình huống như hiện tại.
Thần hồn của Thu Thu có thể trở thành một nhục thân thực sự, cũng là nhờ tự mình huyễn tưởng thành sự thật, rất có khả năng bên Thiên Đế không tồn tại một thân thể chân thực, thậm chí có thể là không có cả hồn thể, chỉ là bạn tâm giao thôi?
Chưa chắc, trên lý thuyết là như vậy.
Tình huống này có chỗ tốt, cũng có chỗ xấu. Chỗ tốt là một luồng thần hồn không phát huy ra được bao nhiêu sức lực, dù là Thiên Đế hay Cổ Thần, có thể gây sóng gió lớn ở hiện thế cũng không nhiều, chỉ có thể thông qua Sandrew để hợp tác. Chỗ xấu là không thể theo hiện thế tìm được mục tiêu minh xác để đả kích, dù cho có giết chết Sandrew cũng không giúp ích được nhiều cho việc giải quyết Thiên Đế, vẫn phải tìm biện pháp trong sách.
Sở Qua nghĩ ngợi, không còn gì để hỏi, những cái khác vẫn là để lão ba hỏi thì hơn. Thế là hắn vung tay lên, Thomson biến mất ngay lập tức.
Hiện thế.
Sở Giang Lưu tựa trên ghế nằm đọc tiểu thuyết nhàn nhã, "Phanh" một tiếng, hư không vỡ tan, một gã đại hán da trắng ngã thẳng xuống đất ngay trước mặt ông.
"Nghịch tử." Sở Giang Lưu vẫn đọc sách, Thomson lại biến mất, không biết bị hắn chuyển đến đâu rồi.
Khi Thomson biến mất, một tờ giấy viết tay rơi xuống, Sở Giang Lưu tiện tay nhặt lên xem qua, lộ ra nụ cười hài lòng: "Trận pháp... Bọn chúng có thể chơi, chẳng lẽ chúng ta không thể? Thằng nhãi ranh này vẫn là rất hữu dụng..."
Ngô Tú Vân ở một bên thở dài: "Năm nay xem ra là không có cách nào ăn Tết cho tử tế rồi..."
"Mấy người làm phim còn chẳng rảnh về nhà ăn Tết, chúng ta thì có gì... Với lại cũng không vội, dù sao cũng là năm mới đầu tiên con dâu ở đây, nhất định phải ăn Tết thật vui vẻ. Khổ sở cả đời là vì cái gì chứ, sủi cảo do con dâu gói ta mới ăn có mấy miếng?"
Ngô Tú Vân cười nói: "Con dâu cũng đâu có hỏi chúng ta thích ăn gì đâu."
"Bản thân nó cả vạn năm không có sở thích, không có ý thức đó..." Sở Giang Lưu lộ ra nụ cười thâm ý: "Chuyện tốt, như vậy nó sẽ không thấy nhà chúng ta kỳ quái... Chỉ có mỗi con lợn nhà ngươi, quen thuộc từ bé đến lớn mà hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận