Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài

Chương 395: Không phải tình địch là mẹ chồng nàng dâu

Trong mắt Diệp Tiểu Trúc, việc này chẳng khác nào việc người bạn thanh mai trúc mã không địch lại một người từ trên trời rơi xuống, quả thực nghe ai ai cũng thấy thương tâm.
Nhưng lão nương đây có phải từ trên trời rơi xuống đâu?
"Không phải, tiểu Trúc cô nương, ngươi hiểu lầm rồi..." Thu Vô Tế vội vàng giải thích, trong lòng thầm nghĩ, ngươi tức ta còn hơn tức giận đâu, để lão công ta với cái lòng ham chiếm hữu vặn vẹo biến thái kia biết được, chắc chắn không vui vẻ!
"Ta hiểu lầm cái gì!" Diệp Tiểu Trúc giận dữ: "Thiên ca ca trước kia và bây giờ là một người sao! Dù La tỷ tỷ cũng nói, hắn mới vào tông môn cũng giống ta bây giờ, thay đổi là sau khi quen biết ngươi, cả người khác hẳn đi! Lão yêu bà, ngươi dùng thủ đoạn gì tẩy não Thiên ca ca của ta!"
Thu Vô Tế cũng không thể bình tĩnh nổi nữa, cùng nổi giận: "Ngươi mắng nữa đi!"
"Ta mắng ngươi thì sao, đây là tổng đàn Vu tộc, có bản lĩnh đánh ta đi! Thần Châu Kiếm Tiên ghê gớm nhỉ!"
Thu Vô Tế khoanh tay cười lạnh: "Ngươi cứ mắng nữa thì thật sự là chơi xong với Thiên ca ca của ngươi đấy."
Diệp Tiểu Trúc giận dữ nói: "Làm gì, vào cửa còn phải vợ cả đồng ý hả, ngươi là ai chứ?"
"Ta là mẹ hắn."
"..." Diệp Tiểu Trúc: "???"
Thu Vô Tế thích thú nhìn biểu cảm từ tức giận bừng bừng biến thành ngơ như phỗng, rồi lại trở nên không thể tin được, xấu hổ dị thường, cẩn thận dè dặt biến đổi mấy lần.
"Không phải mẹ ruột, nhưng thật sự là mẹ." Thu Vô Tế nói năng hùng hồn, bản thân không chỉ là "Phụ thần thê tử", khái niệm gán ghép cứng rắn mà còn là tác giả manga, phần lớn thế giới đều do mình chấp bút, không phải mẫu thân thì là gì? Nói mình là mẹ của tất cả mọi người hoàn toàn không có vấn đề gì đi!
Nhất là "thân nhi tử" Sở Thiên Ca, Thu Vô Tế cảm thấy sự quan tâm và những điều tốt đẹp mình dành cho nhân vật chính còn bất công hơn cả việc sinh một đứa con trai!
Ta đương nhiên là mẹ hắn!
Diệp Tiểu Trúc người đều choáng váng, lắp bắp: "Ngươi, ngươi gạt người..."
Thu Vô Tế hừ hừ nói: "Sao, muốn tự mình đi hỏi hắn không?"
Diệp Tiểu Trúc xấu hổ dị thường, gạt người hay không thì chưa biết, nếu là thật, vậy mình chẳng phải đã đắc tội bà bà rồi sao?
Nghe nói bà bà hay đi đánh uyên ương, lúc này bị phá hủy cũng không có chỗ nào mà nói lý lẽ.
Mà cho dù có vào cửa, thì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này biết làm sao cho phải?
Nàng ngây ngốc hỏi: "Vậy, vậy... Chẳng lẽ là ngươi không cho phép hắn yêu đương trong lúc tu hành?"
Thu Vô Tế nói: "Sao ngươi biết rõ hắn không yêu đương?"
"Hắn nhập môn thì còn phấn khởi với sư tỷ, sau đó thì hết hứng thú... La sư tỷ cũng không biết mình đắc tội hắn chỗ nào, chào hỏi cũng không thèm để ý..." Diệp Tiểu Trúc đã không dám nhìn Thu Vô Tế, ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn.
Thu Vô Tế ngạc nhiên nói: "Sao ngươi lại quen được đệ tử nội môn chúng ta? Bọn họ cả đời không xuống núi mấy lần, càng không thể nào tiến vào Thập Vạn đại sơn."
"Rất lâu trước kia, Thiên ca ca đi làm nhiệm vụ cùng bọn họ, đến chợ bên ngoài đại sơn. Ta cho là, ta cho là hắn đến tìm ta... Ta còn mừng thầm, cố ý ám hiệu bọn họ hang Vạn Xà có đồ tốt, bảo hắn đi lịch luyện..." Diệp Tiểu Trúc sụt sịt mũi nói: "Kết quả hắn biết tin Thanh Long thuế lân, liền hứng thú bừng bừng đi, không thèm hỏi Diệp Tiểu Trúc có ở đó không... Ta cứ nhìn hắn như vậy mà đi..."
Thu Vô Tế nghe thấy vậy thì có chút đau lòng, ôn nhu hỏi: "Ngươi có hẹn với hắn là hắn sẽ đến đây tìm ngươi sao?"
"Không có thì không có... Nhưng hắn nên hỏi..." Diệp Tiểu Trúc nói: "Năm đó hắn nói, một khi có cơ hội rời núi, nhất định sẽ tìm ta khắp nơi... Vậy mà hắn hỏi cũng không hỏi... Ô ô ô nếu không phải ngươi không cho phép, vậy là hắn đã quên ta rồi ô ô ô..."
Diệp Tiểu Trúc ôm đầu gối khóc rấm rứt, Thu Vô Tế chỉ muốn vò đầu.
Một nửa là do mình, một nửa là do Sở Qua.
Hắn sửa chữa chỉ chú ý phần đầu, không để ý phần mông, chỉ sửa ý nghĩ của Sở Thiên Ca, nhưng không quản tư duy của các nhân vật khác, đơn giản là làm nhạt hoặc biến mất nhân vật là xong.
Nhưng các nàng là những con người sống sờ sờ, sự cô đơn và chờ đợi suốt những năm qua là có thật.
Bi kịch nhất là những người khác còn đỡ, tình cảm còn chưa bắt đầu. Chỉ có Diệp Tiểu Trúc, từ đầu nguyên thiết đã yêu Sở Thiên Ca.
Thế là khổ đợi nhiều năm, mắt thấy tình lang "thay lòng đổi dạ" thì nỗi thương tâm khó nói nên lời.
Thu Vô Tế thấp giọng hỏi: "Lúc đó ngươi thấy hắn, sao không nhận nhau?"
"Lúc đó ta không dám." Diệp Tiểu Trúc lầu bầu nói: "Sư phụ muốn ta kế thừa vị trí Cổ Thần, mà điều đó không cho phép ta kết hôn với ai, càng không được là người Thần Châu. Ta ban đầu không chịu, sư phụ không biết tại sao, nếu lúc đó nhận nhau với Thiên ca ca, sư phụ sẽ giết hắn..."
"Cho nên ngươi thấy hắn thay lòng đổi dạ, nên mới đồng ý sư phụ truyền thừa?"
"Ban đầu không có... Ta đợi hắn nhiều năm, luôn quan sát hành động của hắn, cuối cùng phát hiện hắn thật sự không tìm ta, cùng lắm chỉ về quê hỏi một câu, không có đáp án thì không tìm nữa, ta rốt cục tuyệt vọng..." Diệp Tiểu Trúc nhỏ giọng nói: "Sư phụ đối với ta cũng rất tốt... Hắn thọ nguyên sắp hết, rất cần truyền thừa... Ta liền... Ta cảm thấy kế thừa vị trí Cổ Thần, ít nhất có thể trả thù kẻ phụ tình."
Thu Vô Tế nói: "Truyền thừa Cổ Thần không phải là truyền thừa Nguyên Thần, chỉ là truyền thừa tri thức và ký ức thôi mà? Nếu cho ngươi thời gian, ngươi tu hành còn nhanh hơn ai hết, rất nhanh sẽ là Cổ Thần thứ hai?"
"Cũng gần như thế..."
"Nhưng ngươi tiếp nhận truyền thừa Cổ Thần nhiều nhất cũng chỉ vài tháng, nên còn chưa hấp thụ được bao nhiêu tri thức... Nên mới ngây thơ như vậy..."
Diệp Tiểu Trúc: "..."
Thu Vô Tế nói: "Thời gian đại khái, có phải là lúc Viêm Thiên Liệt lấy được Xích Viêm long cốt không?"
"Đúng vậy, chính là lúc đó. Cổ Thần liên hệ với Viêm Thiên Liệt đã là ta, ta lúc ấy cảm thấy Viêm Thiên Liệt và ngươi là kẻ thù không đội trời chung, nên nguyện ý hợp tác với hắn, cho hắn long cốt, dạy hắn phục sinh chi thuật, đều là ta làm, ta chỉ muốn ngươi nghẹn khuất... Bao gồm cả việc sau này hợp lưu với bọn họ, đối đầu với Thần Châu, cũng là ta làm... Ta cũng không biết phải làm thế nào, chỉ biết làm vậy là đối nghịch với Vân Tế tông của các ngươi..."
Thu Vô Tế: "..."
Thảo nào luôn cảm thấy Cổ Thần này rất dễ nói chuyện, nhất là đối với Viêm Thiên Liệt đặc biệt ưu ái, cái thân phận kẻ thù của Thu Vô Tế này được tận dụng quá tốt...
Mà lúc đó là thời điểm nào? Là lúc đám người Thần Châu nhao nhao thức tỉnh, Tạ Cửu Tiêu khống chế khôi lỗi, Đại Bi phong ấn Phật Đà, Sở Thiên Ca tự nhận Tam Thi, nhân vật nhao nhao có hành động riêng, thế giới bắt đầu biến đổi lớn hầu như đều tập trung bộc phát vào lúc đó.
Biến cố của Cổ Thần rất có thể cũng thoát ly khỏi những gì viết trong sách vào thời điểm đó, Cổ Thần nguyên bản Sở Qua viết đã thọ chung — cũng có thể là thượng thiên hoặc có nguyên nhân khác, tóm lại Cổ Thần cũ không còn nữa, một Cổ Thần mới ra đời.
Sự thay đổi này quá lớn, Sở Qua giải quyết Tạ Cửu Tiêu và Đại Bi, nhưng không biết ở Thập Vạn đại sơn xa xôi còn có biến cố như vậy, đây chẳng phải là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến hắn mất đi khống chế thế giới sao?
Quả nhiên những chuyện liên quan đến nhân vật chính đều vô cùng quan trọng.
Mà những thay đổi mình gây ra cũng rất trọng yếu... Lúc đó, hẳn là lúc mình thao túng biến đổi tiểu quốc, có lẽ tất cả bắt đầu từ đây.
Cũng may Sở Qua linh tỉnh, cố ý nhớ kỹ hơi thở của Diệp Tiểu Trúc khi hồi tưởng quá khứ, có manh mối Thập Vạn đại sơn, mình lập tức tìm tới. Nếu không chú ý từ trước, lúc này muốn tìm được có phải là mò kim đáy biển không?
Thu Vô Tế mím chặt môi, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Sở Thiên Ca không tìm ngươi là có nguyên nhân khác... Ngươi nghĩ rằng hắn thay lòng đổi dạ, ngươi có biết hắn hiện tại đang làm gì không?"
Diệp Tiểu Trúc ngơ ngác nói: "Gì cơ?"
"Hắn đang đối nghịch với thiên đạo, sự căm hận, bất mãn, khiến thiên đạo và hắn rẽ sang một hướng rất lớn, mà nguyên nhân này... Là vì hắn phát hiện thiên đạo ngăn cách ngươi và hắn."
Diệp Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng bỗng nhiên cuộn trào.
Thu Vô Tế rất hiểu rõ sức sát thương của "lãng mạn" đối với phụ nữ.
Thế nào là lãng mạn?
Rời núi lên đường, hỏi khắp thiên hạ, đạp tận Tứ Hải, đầy mặt phong sương tìm đến nàng, đó là lãng mạn.
Rút kiếm đứng lên, giận chỉ trời cao, đối đầu với thiên tướng, chỉ vì ở bên nàng, đó còn lãng mạn hơn.
Nàng vẫn mong chờ kiểu lãng mạn trước kia, nhưng thay vào đó lại là kiểu lãng mạn sau.
Đây gọi là nén trước bung sau.
Thu Vô Tế lấy ra lệnh bài tông môn, phát ra tin nhắn tông chủ: "Sở Thiên Ca, đến Thập Vạn đại sơn, Thanh Mai của ngươi tìm được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận