Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài

Chương 751: Ngươi chưa ăn cơm à

Thực tế là ngay khi vừa bước vào nhà và đóng cửa lại, Thu Vô Tế đã lộ nguyên hình.
Vừa nói là trốn thời gian đến để viết bản thảo vẽ tranh, ai ngờ vừa đóng cửa, Sở Qua đã bị túm cổ áo đè lên tường:
"Vui đến quên trời đất rồi hả! Cùng tiểu hồ ly tinh vui vẻ lắm đúng không!"
Sở Qua dở khóc dở cười:
"Sao lại là tiểu hồ ly tinh, nàng vừa mới được ngươi cho phép sáp nhập trở về mà..."
"Vì không đồng ý cho ngươi đến tìm ta, còn cưỡi cả ngựa, cái dáng vẻ lắc lư đó nhìn muốn buồn nôn! Mất mặt bản tọa!"
"Đây chẳng phải là câu thoại của ngươi..."
"Không phải, tuyệt đối không phải!"
"Được được được, không phải."
Sở Qua sờ lên tay đang nắm cổ áo mình, cười nói:
"Vậy bây giờ ta đến tìm sư phụ, sư phụ sẽ dạy ta cái gì?"
"Trước tiên đem mùi hồ ly trên người ngươi tẩy sạch sẽ!"
Thu Vô Tế kéo hắn đi thẳng ra sau viện, lôi đến cái hồ nước sau núi rồi ném xuống.
Quá đã!
Cảm giác xấu hổ, tức giận muốn chết khi rời giường buổi sáng đều được lừa mình dối người che đậy hết. Cái chiêu vung nồi này quả nhiên là biện pháp tốt, ngươi tưởng ta ghen à, ta đang vung nồi đấy! Thu Thu thông minh nhất!
Thu Vô Tế vỗ tay, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Nhưng đi không được nữa rồi.
Chết tiệt thiên đạo khống chế thân thể của mình.
Sở Qua ló đầu khỏi mặt nước, lại lần nữa hỏi câu nói khắc sâu nhất trong lòng hai người:
"Khiến nàng không khống chế được?"
Thu Vô Tế căng thẳng người, môi run run nửa ngày, mới ủy khuất nhỏ giọng nói:
"Ừm."
"Bùm" một tiếng, Thu tông chủ ngưu bức hồng hồng đã chìm xuống nước, pháp y cởi dở dang, tay bám vào thành ao, u oán quay đầu lại:
"Đã nói đến là để gõ chữ vẽ tranh mà..."
"Thời gian là trộm được, lãng phí một chút cũng không sao..."
"Chết dâm tặc."
Tiếng nước rào rào vang lên.
Nói là nói dâm tặc, nhưng thật ra Thu Vô Tế vẫn rất thích cái bộ dạng hắn quấn quýt si mê.
Vợ chồng, người ta vẫn nói như tay trái nắm tay phải, nhưng giữa hai người vẫn tràn đầy kích tình, phảng phất vĩnh viễn không chán.
Bên ngoài, Tần Phỉ Nhi sắc mặt như tro tàn ngồi bệt ở đó. Cái sự thật bị một diễn viên quần chúng mười sáu tuổi cho đo ván khiến nàng cực kỳ mất mặt. Thảm hại hơn là tiếp theo cô diễn viên quần chúng này còn phải làm thầy dạy vỡ lòng kiếm thuật của nàng, không biết sẽ bị tra tấn thế nào nữa.
Quả nhiên trong sách Thu Vô Tế cao lãnh, ngay cả đối với Sở Qua cũng lạnh băng băng, thuyết minh của ta quả nhiên không sai mà...
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện hai quả trái cây.
Tần Phỉ Nhi ngẩng đầu lên, Tuyền Cơ một tay cầm trái cây ngồi xổm trước mặt nàng:
"Trái cây trên núi nhà Vân Tế tông chúng ta trồng đấy, ngon lắm, đến tông chủ cũng thích."
Tần Phỉ Nhi nghiêm mặt nói:
"Không mắng ta mặc quần áo giống ngươi à nha?"
"Ngươi cũng là đệ tử trên ngọn núi này..."
Tuyền Cơ gãi gãi đầu:
"Là ta lỗ mãng, hấp tấp... Kỳ thật, kỳ thật ta chỉ sợ bị người khác chen chân vào thôi..."
Tần Phỉ Nhi liếc xéo nàng:
"Bây giờ không sợ? Vì được đề bạt làm Phó đường chủ rồi à?"
"Đâu phải."
Tuyền Cơ thấp giọng nói:
"Vì ta cảm thấy tông chủ sắp phi thăng, ở đây cũng không còn mấy ngày nữa..."
Tần Phỉ Nhi ngẩn người.
Theo góc độ độc giả, nàng đương nhiên biết Thu Vô Tế sắp phi thăng, khai thiên lập địa chứ sao.
Không ngờ con bé trong sách cũng nhìn ra được, không ngốc nghếch nha.
Tuyền Cơ nói:
"Tiếc tông chủ quá, không biết sau khi phi thăng có còn thường xuyên xuống hạ giới không nữa..."
Tần Phỉ Nhi chộp lấy cơ hội, hỏi:
"Ngươi kính yêu sư phụ lắm à?"
"Đương nhiên rồi!"
Tuyền Cơ nhảy dựng lên:
"Tông chủ là tông chủ tốt nhất trên thế giới!"
Tần Phỉ Nhi cố ý nói:
"Không phải nàng rất lạnh lùng, rất hung dữ sao? Ở trước mặt ngươi không giống vậy à?"
Tuyền Cơ nói:
"Tông chủ chỉ lạnh lùng trước mặt người ngoài thôi... Nhưng cũng không hung dữ, nàng cũng không cần phải hung dữ, chỉ cần bình tĩnh nhìn người ta một cái, người ta đã toàn thân toát mồ hôi lạnh rồi. Trừ khi thật sự tức giận mới có lúc hung dữ thôi..."
Tần Phỉ Nhi như có điều suy nghĩ.
Xem ra không nên cố gắng thể hiện uy nghiêm quá mức, cái gọi là không nộ mà uy.
"Nói về trước mặt ta ấy à..."
Tuyền Cơ chống cằm suy nghĩ:
"Bình thường cũng khá lãnh đạm, tính tình của tông chủ vốn dĩ đã nhạt nhẽo rồi, một mình đứng bên vách đá ngắm trời cao cũng có thể ngắm ba ngày ba đêm, không thèm nói chuyện với ai. Ở một mình bên cạnh nàng áp lực lắm, trước kia ta nhìn nàng thở mạnh cũng không dám."
Tần Phỉ Nhi thầm nghĩ rất tốt, chính là thế này, lời cô bé này nói vẫn có thể dung hợp với những gì mình lý giải được...
"Cho nên sư phụ tương đối cô độc, đạm mạc, nhưng thật ra không giống như những gì người ngoài tưởng tượng, một kiếm khách lăng lệ đúng không?"
"Đúng vậy..."
Tuyền Cơ chống cằm nói:
"Tông chủ có cảm giác cô độc rất đậm, rõ ràng trong tông môn nhiều người như vậy, khắp nơi ồn ào náo nhiệt, nhưng nhìn nàng cứ như đang ở trên đỉnh mây vậy. Cũng khó trách, so với tông chủ, bọn ta chỉ là những người tầm thường, không có mấy ai có thể làm bạn đạo hữu với nàng, trong lòng tông chủ chỉ có thiên đạo thôi... Ách..."
Tần Phỉ Nhi không để ý đến ngữ khí quái dị của Tuyền Cơ chuyển hướng, trong lòng thầm nghĩ đúng rồi.
Một vị lãnh tụ được mọi người vây quanh, nhưng thực tế trong lòng cô độc, không có người đàn ông nào lọt vào mắt xanh, trong lòng chỉ có truy cầu đại đạo, tìm tòi vĩnh hằng.
Sau núi, ao nước rào rào, trong tiếng nước chảy mơ hồ có tiếng người rên rỉ:
"Lão công..."
Liền nghe Tuyền Cơ nói:
"Nhưng đó là Tiểu sư thúc tổ không có ở đây, một khi Tiểu sư thúc tổ ở đây ấy à, vậy là thành người hoàn toàn khác ngay, dù sao ngươi rất nhanh sẽ biết thôi..."
Trong lòng Tần Phỉ Nhi hẫng một nhịp:
"Thay đổi thế nào?"
Tuyền Cơ cười tít mắt:
"Dù sao là đuôi lông mày khóe mắt đều cười, nói chuyện cũng ôn nhu hơn ba phần, nếu như sẽ mắng ngươi, nhất định là bởi vì ngươi ở gần bọn họ quá, nàng đang ngạo kiều đấy. Tông chủ thật ra rất đáng yêu, như đứa trẻ con vậy..."
Tần Phỉ Nhi im lặng.
Xong. Thần mẹ nó đáng yêu, đây chẳng phải là giống hệt cái kia ở hiện thế sao, mặc dù biểu hiện không giống nhau, cái kia ở hiện thế thì là cô vợ nhỏ, cái này thì có thể ngạo kiều, nhưng cái này chẳng phải là yêu đương não sao!
Ta đến đây là để diễn Thu Vô Tế uy lăng thiên hạ trong sách, không phải đến diễn phim tình cảm... Ta không nghe ta không nghe, ta muốn hỏi về Thu Vô Tế khi không có Sở Qua!
Tần Phỉ Nhi dò hỏi:
"Có thể dẫn ta làm quen với Chu trưởng lão được không?"
"Đương nhiên có thể, ngươi là đệ tử ký danh của sư phụ, vốn dĩ nên cáo tri chư phong, làm quen mặt, chỉ là không biết làm thẻ thân phận như thế nào, còn phải hỏi sư phụ một chút..."
Tuyền Cơ khổ khuôn mặt nhỏ:
"Tông chủ cái gì cũng không giao phó, nàng còn muốn ta dạy kiếm thuật cho ngươi nữa, các loại hai ngày sau nàng xuất quan phát hiện ngươi kiếm pháp chưa học được, ta phải chịu phạt đấy..."
Tần Phỉ Nhi cực kỳ giật mình:
"Nàng nói hai ngày chẳng lẽ không phải chỉ là nói suông thôi sao? Chẳng lẽ thật sự ở lì trong phòng hai ngày?"
Tuyền Cơ nói:
"Có gì kỳ lạ, ta vừa nói nàng ngắm mây cũng có thể ngắm ba ngày mà."
"Nhưng bây giờ Sở Qua đang ở trong phòng với nàng mà..."
"Vậy thì đúng rồi, cộng thêm ba ngày nữa."
Tần Phỉ Nhi:
"Vậy hay là trước dẫn ta đi làm quen đi, ta cảm thấy cái gọi là dạy ta kiếm pháp cũng chỉ là nói cho có thôi..."
Tuyền Cơ chần chừ:
"Hay là... Chờ một lát?"
Hai người phụ nữ đều đang chống cằm, đôi kia có làm hết chuyện không vậy... Mới vừa trở về, thật sự không có chuyện gì làm sao...
Thật ra Thu Vô Tế rất oan ức, Sở Qua còn oan ức hơn.
Ít nhất lần này ngâm nước vốn dĩ sẽ không lâu, tối hôm qua mới cưỡi ngựa xong, hôm nay nào có đói đến vậy, đơn giản là vào trong sách trông thấy cái bộ dạng trang bức của Thu Thu, muốn giáo huấn nàng một trận mà thôi.
Đương nhiên thân là thiên đạo trong sách, Sở Qua giáo huấn người cực kỳ dũng mãnh, đường đường Chân Tiên bị làm đến mức có trút giận không có vào khí, so với ở hiện thế còn thảm hại hơn.
Trước kia còn cảm thấy hắn tu hành khác biệt quá lớn, không động được chân thân đây, anh anh anh...
Không được, phải để hắn yên tĩnh lại, bên ngoài còn có Phỉ Nhi mới đến, hai người cứ trốn trong phòng không xong như vậy là thế nào, không bị Phỉ Nhi nói thầm đến chết thì thôi, đoán chừng còn có thể não bổ ra một bản danh tác nữa chứ...
Làm sao để hắn dừng lại đây... Thu Vô Tế nghĩ nửa ngày, lại nhớ tới đồ ăn ngoài còn chưa gọi, hai người đều chưa ăn cơm, liền buột miệng thốt ra:
"Ngươi chưa ăn cơm à..."
Sở Qua và Thu Vô Tế nghe xong đều bối rối.
Mưa to gió lớn bỗng nhiên giáng lâm.
Long đàm kinh sợ, phong vân gào thét, không ngớt trống trận lại lần nữa vang vọng trong mây sau núi, liên miên bất tuyệt.
Thiên đạo thanh âm quanh quẩn trong Vân Cốc:
"Để ngươi xem ta đã ăn cơm hay chưa!"
Lúc này Tần Phỉ Nhi là thật không đợi được sư phụ ra dạy học nữa rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận