Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài

Chương 520: Mào gà

"Bản thiết kế vừa mới hoàn thành, là do các tỷ muội nhỏ của ta làm, khá dụng tâm đấy. Ngươi cũng đã tự làm một bản phác thảo, nên việc bổ sung chi tiết sẽ tương đối nhanh thôi."
Trong công ty truyện tranh, Chu Manh Manh ném cho Thu Vô Tế một chồng bản thiết kế.
Nhân lúc Thu Vô Tế đang xem bản vẽ, cô liền ôm chầm lấy con mèo nhỏ rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Thu Vô Tế vừa bực mình vừa buồn cười: "Ngươi chạy đi đâu vậy, định trộm mèo à? Chạy hòa thượng cũng chạy không khỏi miếu."
Chu Manh Manh đứng sát ở cửa ra vào, ngượng ngùng quay đầu lại: "Đây là giống mèo gì vậy, màu lông thuần khiết quá, đôi mắt lại đặc biệt có linh tính như thể biết nói chuyện với ta vậy. Nó, nó đang khinh bỉ ta, giống như đang nói 'Từ đâu ra một phàm nhân' vô tình! Lạnh lùng!"
"Sao, bị khinh bỉ mà còn vui vẻ hả?"
"Ta thích bị khinh bỉ không được sao? Ta cũng am hiểu mấy cái này đấy, chưa từng thấy giống mèo nào tốt như vậy, anh anh anh..."
Nhìn dáng vẻ cô nàng ôm chặt mèo như sợ bị cướp đi bảo vật, Thu Vô Tế cười không ngớt: "Được thôi, đây là giống mèo chỉ có trong sách thôi, trong hiện thực, Kế Chân gần như không tồn tại đâu."
Chu Manh Manh ra sức ôm mèo, không nỡ rời tay: "Hay là bảo Sở Qua móc cho ta một con đi, được không?"
"...", Thu Vô Tế chỉ vào con Chu Tước đang ngồi xổm trên vai mình nhìn bản vẽ: "Chỗ này còn có con chim nè, muốn hắn móc cho ngươi không?"
"Hả?", Chu Manh Manh vô cùng kinh ngạc: "Ối chao, ngươi nói vậy thì thôi đi, đằng này trước kia ngươi không phải rất thích ghen tuông sao, bây giờ cũng giở cả trò này ra à?"
Thu Vô Tế lười biếng dựa vào ghế sofa xem bản vẽ: "Từ lúc khẩn trương như vậy đến lúc lão phu lão thê, chẳng phải đều như thế sao, chỉ cần trong lòng tin tưởng hắn thì việc gì phải ghen tuông. Kỳ thật thật ra trước kia lấy cớ ghen tuông để đánh hắn, đều chỉ là đang đùa thôi mà..."
Nhìn bộ dáng "vị trí số 1" vững chắc của cô, Chu Manh Manh liền khó chịu: "Chỉ có ngươi là được thôi à, phải có hai em nhỏ đến đốt nhà, câu dẫn hắn đi thì hay biết, xem ngươi ngưu bức không. A, chờ đã, con mèo này sao lại tức giận nhìn ta vậy, đến cả chim của ngươi cũng đang nhìn ta kìa."
Thu Vô Tế cũng không ngẩng đầu lên: "Bởi vì hắn bây giờ thật sự có hai em nhỏ đang đốt nhà."
Chu Manh Manh: "?"
"Nói đi nói lại, vì sao ngươi lại thích con mèo kia, ta thấy con chim này cũng rất đáng yêu mà." Thu Vô Tế xoa xoa Chu Tước: "Ngươi gặp qua con chim non nào có màu lông đẹp mắt như vậy, linh tính như vậy chưa?"
"Chưa, đẹp thì đẹp thật, phấn điêu ngọc trác như một con hổ phách ấy, nhìn qua rất hợp mắt, rất thích... Bất quá bây giờ không thịnh hành nuôi chim cho lắm, người có cùng sở thích khó tìm, cho nên hứng thú cũng không lớn lắm, xin cáo từ nha Thu Thu."
"...Sinh không gặp thời a kẹo mạch nha." Thu Vô Tế xoa xoa Chu Tước, thở dài.
Chu Tước tức giận rời khỏi vai Thu Vô Tế, "Tấn" một tiếng nhảy lên đầu Chu Manh Manh.
Chu Manh Manh: "?"
Thu Vô Tế nói: "Kỳ thật nó quan trọng với ngươi hơn con mèo nhỏ đấy Manh Manh, dị năng của ngươi đều dựa vào nó mà ra cả, bao gồm việc hiện tại ngươi học Nam Cực Trường Sinh Đế kinh thiên thứ nhất, cái gì không hiểu thì hỏi nó là được rồi. À đúng rồi, ngươi học có cảm giác gì?"
"Tối nghĩa thì rất tối nghĩa, khó hiểu, vốn đang định đợi ngươi trở về thường xuyên thỉnh giáo ngươi đây, hỏi cái con chim này có ích không..."
"Có, hỏi nó còn có ích hơn hỏi ta nhiều." Thu Vế cười mỉm: "Với cả ta thấy nó cũng sẽ rất tình nguyện dạy ngươi."
Chu Tước truyền niệm: "Ta vì sao lại vui lòng dạy cái người ngực lớn óc nhỏ này chứ?"
"Bởi vì ngươi căn bản không muốn để Viêm Thiên Liệt làm người thừa kế của ngươi, bị Sở Qua chỉ định nên không còn cách nào khác, chẳng lẽ không muốn tự mình dạy một người sao?" Thu Vô Tế từng bước dẫn dụ: "Chuyện trong sách thì hắn không lay chuyển được, đương nhiên phải tìm cô nương ở hiện thế rồi, Manh Manh tốt như vậy cơ mà, dị năng ban đầu còn từ chỗ ngươi mà ra, lại còn tự mình phát triển, vượt ra khỏi phạm trù của ngươi, ta thấy ngươi có thể cùng cô ấy ấn chứng với nhau, sẽ có thu hoạch khác..."
Chu Tước cảm thấy rất có đạo lý, đang định nói gì đó thì Chu Manh Manh đã chộp lấy nó từ trên đầu xuống, mừng rỡ: "Ý của Thu Thu là sẽ đem nó tặng cho ta sao?"
Con mèo trong lòng lập tức không còn đáng yêu như vậy nữa!
Thu Vô Tế nghĩ nghĩ, cười nói: "Tặng thì không được, nói thật, bọn chúng thậm chí không thuộc về ta, tương lai đều phải trở về trong sách, chỉ là đang ở tạm ở đây thôi. Bất quá nó xác thực có thể cho ngươi nuôi tạm một thời gian... Ta nuôi hai con nuôi không nổi..."
"...Sao lại thành hiệp sĩ đổ vỏ thế này, nhận lấy nuôi lớn, cuối cùng tìm được cha ruột nhận về."
"?", Thu Vô Tế: "Sao ngươi quen thuộc vậy?"
"Hừ hừ."
"Vậy ngươi có nhận lấy cái vỏ này không?"
"Nhận!", Chu Manh Manh mừng rỡ bưng lấy con chim nhỏ: "Ta cũng cảm thấy có duyên phận với nó."
Đương nhiên là có duyên phận rồi, ta còn từng đoán ngươi là chuyển thế của nó đấy. Thu Vô Tế ung dung đặt bản thiết kế xuống: "Bản thiết kế được đấy, cứ theo cái này mà làm thôi, công ty thi công thì sao rồi?"
Chu Manh Manh nói: "Cái đó cứ tìm cha ta, người quen một đống, vật liệu ngươi muốn khoán toàn bộ hay là tự mình mua sắm?"
Thu Vô Tế chống nạnh: "Liên hệ với đội thi công, từng hạng từng hạng làm cho rõ ràng, ta tự mua, một đồng cũng không để người ta lừa!"
Chu Manh Manh ngạc nhiên nói: "Ngươi không chê phiền phức sao, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy?"
Thu Vô Tế mỉm cười: "Thời gian sau này của ta, chính là để dùng vào những việc như thế này mà..."
Chu Manh Manh nghiêng đầu nhìn Thu Vô Tế, cảm thấy Thu Vô Tế bây giờ hình như có điểm gì đó không giống, giống như nhu hòa hơn? Càng... Hàng xóm hơn? Nói không rõ.
Tựa như một vài cái bóng mơ hồ cứ mãi phủ lên người cô, chậm rãi phai màu vậy.
"Cứ nhìn ta làm gì vậy?" Thu Vô Tế duỗi lưng một cái, khoe rõ dáng vóc tinh tế mỹ hảo: "Nên làm gì thì làm đi, ta phải vẽ tranh đây."
Chu Manh Manh bĩu môi, thầm nghĩ nên vẽ lại cái động tác vừa rồi của ngươi để làm bìa tập mới đúng!
...
Bắc Mỹ.
Chung Dật đứng tại một quảng trường cũ, nhìn một người đàn ông mặc trang phục thổ dân da đỏ đang thổi bản nhạc "Người Mào Gà Cuối Cùng".
Thứ âm thanh tang thương, xa xăm kia dường như đang thổ lộ hết những bi ca và nước mắt của thời viễn cổ, từng gây sốt trên mạng, tính là một ca khúc hot trên mạng, chỉ có điều người biểu diễn không phải là người thường hay thấy.
Trong chiếc mũ đặt trước mặt người thổi sáo, thỉnh thoảng có người ném tiền xu vào, Chung Dật cũng ném một đồng, đứng ở bên cạnh xem.
Cách ăn mặc của bộ lạc, lông vũ và đường vân, mặt dây chuyền xương răng, luôn khiến người ta nhìn thấy nhiều điểm chung, truyền thuyết viễn cổ, các loại đồ đằng, vu thuật và cổ thuật, chim và hổ.
Có người xông tới, giật lấy số tiền trong mũ rồi bỏ chạy.
Người thổi sáo thậm chí còn không thèm liếc mắt, cứ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thổi.
Chung Dật lại lặng lẽ thả một đồng tiền mới, tiếp tục đứng bên cạnh nghe.
Người thổi sáo cuối cùng cũng có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Chung Dật đáp lại bằng một nụ cười, nụ cười ấm áp.
Cho đến khi khúc nhạc kết thúc, người thổi sáo mới thu hồi nhạc cụ, chậm rãi dùng tiếng Anh nói: "Có việc?"
Chung Dật cười nói: "Người khác cướp đồ của ông, sao ông không ngăn cản, hoặc là báo cảnh sát?"
"Chỉ là cho chó ăn thôi mà, cho ăn con nào thì có gì quan trọng." Người thổi sáo chậm rãi nói: "Theo lý thuyết, ngươi còn phải nhìn thấu đáo hơn ta mới đúng chứ, người Trường Sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận