Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài

Chương 511: Phật quốc đại loạn

Chương 511: Phật Quốc Đại Loạn
Đáng thương đứa bé này sắp bị nghẹn phát điên rồi.
Sở Thiên Ca thầm nghĩ, không phải ta không muốn nói nhảm rồi thả ngươi ra ngoài, có điều trước cứ thả ra đã. Có thể thao tác được hay không, chủ yếu phải xem vị gia bên cạnh đây này.
Nếu Địa Tạng không muốn làm lớn chuyện, hắn thậm chí còn ngăn cản ta phóng thích Bạch Hổ. Dù cho có phải trải qua ngàn vạn khó khăn để thả nó ra, việc mình bị hãm sâu vào Phật quốc là chắc chắn rồi, Bạch Hổ cũng không chạy thoát được, không ổn chút nào.
Nhân vật chính tuy gan lớn, nhưng không phải hạng người lỗ mãng, độc giả sẽ mắng là vô não.
Cho nên Sở Thiên Ca một đường đều đang "xúi giục" Địa Tạng.
Địa Tạng quả thực không cùng lòng với Phật Tổ, chỉ có điều người ta nguyện ý ra sức đến mức nào thì khó mà nói.
Nếu Địa Tạng nguyện ý toàn lực hỗ trợ, không chỉ có thể thả Bạch Hổ, thậm chí những chuyện về sau đều có thể giải quyết hơn phân nửa. Bởi vì Địa Tạng không chỉ đại diện cho một mình hắn, mà còn đại diện cho một hệ thế lực. Không giống như Phật Tổ sau khi vặn vẹo, nguyên hệ thống Phật gia thế lực đang ẩn mình chịu đựng.
Chỉ khi hai bên thế lực đại xung đột, hắn mới có thể thừa dịp loạn cứu Bạch Hổ đi.
Nhưng người ta Địa Tạng cũng đâu phải kẻ ngốc, hắn còn phải có trách nhiệm với bản thân, với cả một hệ thế lực. Lén lút giúp ngươi cứu Bạch Hổ còn được, chứ muốn người ta xung đột đổ m·á·u thì ngươi là ai chứ?
Dựa vào tài ăn nói, dựa vào đại nghĩa thì hiển nhiên là vô ích. Đại nghĩa chỉ có hiệu quả khi ngươi cho người ta thấy được hi vọng, dù là mong manh nhất.
Bạch Hổ điên cuồng tả xung hữu đột trong quan tài, nhưng ngay cả tiếng va đập cũng không truyền ra được.
Sở Thiên Ca khẽ mở miệng, quay đầu nhìn về phía Địa Tạng.
Địa Tạng đang quay đầu nhìn đông nhìn tây, trong mắt rõ ràng có ánh sáng khác lạ, giống như có chút sợ hãi lẫn thán phục.
Sở Thiên Ca tu vi không bằng Địa Tạng, thật sự không nhìn thấy được xa xôi như vậy, trong lòng cũng tò mò, thiên đạo đại lão an bài cái gì vậy nhỉ?
Địa Tạng thấy được, đương nhiên là chuyện Chu Tước thức tỉnh, Phật Tổ bắt người, Đạo Tôn xuất thủ, Viêm Thiên Liệt mang theo vợ biến mất toàn bộ quá trình.
Trên thực tế thì vẫn chưa nhìn thấy Viêm Thiên Liệt mang theo vợ biến mất.
Khoảnh khắc Đạo Tôn xuất thủ, Địa Tạng đơn giản toàn thân run lên một cái.
Giả Già Ma bên cạnh mình là Thiên Đế phái tới, phía sau lại là Đạo Tôn bên thiên đạo đang cùng Phật Tổ tranh đoạt Chu Tước. Có thể nói tất cả thế lực mạnh nhất của hai giới Tiên - Nhân đang cùng lúc nhắm vào Phật Tổ trong một cái lưới nghiêm mật được giăng ra từ lúc nào không hay!
Đây không phải là thời cơ thượng giai thì còn có cái gì là thượng giai thời cơ chứ? Cơ hội tốt như vậy sợ là đời này không thể chờ được nữa!
Không phải thời cơ tốt để giải cứu Bạch Hổ… mà là thời cơ tốt để bình định lập lại trật tự!
Tuy rằng không hề bàn bạc trước với mọi người, có chút đột ngột, nhưng nếu không thừa dịp hiện tại, thì sẽ không còn cơ hội nào nữa!
Địa Tạng khẽ nhắm mắt, nói nhỏ với Sở Thiên Ca: "Ngươi ra tay đi, phương pháp mở phong ấn ở trên người ngươi, những cái khác có ta."
Vừa nói đã bộc phát thần niệm cuồng trương, đối với nhóm Phật đà Bồ Tát thuộc hệ thống Phật môn từ lâu tiến hành liên lạc khẩn cấp.
Bên kia Sở Thiên Ca mừng rỡ, trực tiếp vung kiếm bổ vào trên quan tài.
Phật quang nhàn nhạt nổi lên, một kiếm này chẳng có tác dụng gì.
Sở Thiên Ca sững sờ, cấm chế này gỡ thế nào? Địa Tạng nói ở trên người mình?
Trên người ta có gì đặc biệt sao?
Chẳng lẽ là cái ấn ký hình dạng kỳ dị kia, cái đó thì có ích gì?
Đúng rồi! Sở Thiên Ca bừng tỉnh. Mình bề ngoài thế nhưng là Phụng Thiên Đế chi mệnh tới, Thiên Đế sẽ không tính đến chuyện mình giải không được phong ấn của Phật Tổ sao? Vậy thứ hắn cho mình, chính là giải pháp!
Sở Thiên Ca nhanh chóng lấy lệnh bài "Khâm Thiên sứ" kia ra từ trong giới chỉ, hung tợn đập vào Phật quang trên quan tài.
Khoảnh khắc lệnh bài tiếp xúc với Phật quang, bỗng nhiên bắn ra thần quang vô cùng khủng bố.
Đó là Thiên Đế chi lực, từ đầu đến cuối được giấu trong lệnh bài, có thể nói là giám thị nhất cử nhất động của hắn.
Sở Thiên Ca toát mồ hôi lạnh đầy người. Trách không được đường dây này của mình luôn có cảm giác giống như đi một mình, không hề gặp gỡ gì với Thu Vô Tế hay Viêm Thiên Liệt. Hóa ra thiên đạo đại lão sớm đã đánh giá những tình huống này vào bên trong rồi…
Thần quang của Thiên Đế và phong ấn của Phật Tổ ầm ầm đụng vào nhau, toàn bộ Đế Lăng bắt đầu đất rung núi chuyển.
Những La Hán thủ vệ bên ngoài quá sợ hãi, đang muốn tiến vào xem tình hình thì nghe một tiếng nổ lớn, lệ mang bộc phát giữa lòng núi, oanh phá Linh Sơn, sát phạt chi khí xông lên trời cao, hình Bạch Hổ bao phủ toàn bộ chân trời phương tây.
Bạch Hổ chân linh đã đào thoát!
"Sưu sưu sưu!" Vô số Phật đà Bồ Tát La Hán thuộc Ấn Độ Phật giáo kinh hãi, nhao nhao giáng lâm, ý đồ bắt Bạch Hổ suy yếu vừa mới thoát khốn trở lại.
"A Di Đà Phật..." Tường vân chu vi lan rộng, nhóm Phật đà Bồ Tát thuộc hệ thống Phật giáo Trung Thổ im lặng không lên tiếng ngăn ở phía trước.
Phật quốc nội loạn!
Vốn có Phật Tổ trấn áp, qua nhiều năm bồi dưỡng, dòng chính của hắn đã áp đảo tuyệt đối nguyên hệ thống Phật môn, căn bản không thể loạn lên được. Nhưng bây giờ thì sao?
Bản thân Phật Tổ không có ở đây, còn mang đi năm trăm Phật đà! Chỉ xét so sánh lực lượng đơn thuần lúc này thì ngược lại, nguyên hệ thống Phật môn lại mạnh hơn một chút!
Nếu thêm cả Bạch Hổ điên cuồng trả thù, còn có Sở Thiên Ca thừa dịp làm loạn?
Phật Tổ đâu ngờ được, chỉ mang ít người ra ngoài đón người phi thăng, trước sau đi đi về về còn chưa đến nửa canh giờ, trong nhà đã có thể xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất như vậy! Hắn còn không đuổi về được, luận điệu "tranh giành" của Đạo Tôn, lý luận vớ vẩn g·iết c·hết khổ chủ, khiến hắn bị kéo chân tại chỗ, không thể trợ giúp.
Càng vớ vẩn hơn là còn có một sợi phân hồn bị hai cái lỗ hổng thiên đạo dắt díu ở Bà La miếu Indonesia không về được.
Đúng là sứt đầu mẻ trán!
Năm trăm Phật đà dưới trướng khẩn cấp quay về, có kịp không?
Ngay lúc Phật Tổ nóng như lửa đốt thì một đạo Kinh Hồng xẹt qua phương đông, thẳng đến Tây Thiên mà đi.
Đó là Thiên Đế tự mình xuất thủ, tiếp ứng Sở Thiên Ca.
Sở Thiên Ca lúc này đã từ trong lỗ thủng ở lòng núi đi ra, lơ lửng bảo vệ trước mặt Bạch Hổ. Hắn nhìn thấy Kinh Hồng độn tới từ phương xa, khẽ nhíu mày.
Thiên Đế đến đây, có khi chưa chắc đã là tiếp ứng.
Dù là Thiên Đế mới cũng vậy... Niệm Đế Vương, vốn không phải giảng "người tốt người x·ấ·u".
Một là trấn áp Phật môn, hai là tranh đoạt Bạch Hổ, gần như là việc tất yếu.
Nhưng Sở Thiên Ca lại không quá thích để Thiên Đế thật sự trấn áp Phật môn... Thiên Đế sẽ không quản biến chất hay nguyên hệ thống Phật môn, với hắn mà nói thì đều là càng suy yếu càng tốt, thật sự không phân biệt mà công kích, vậy chẳng phải là mình hố Địa Tạng sao?
Huống chi nếu Bạch Hổ thật sự bị Thiên Đế c·ướp đi thì sao? Bất kể Thiên Đế này là tốt hay x·ấ·u, chuyện đó đều không phải chuyện tốt đẹp gì…
Đang do dự thì Thiên Đế đã đến gần, từ rất xa đã đột nhiên xuất thủ, chộp lấy chân linh Bạch Hổ.
Sau một khắc Sở Thiên Ca thở phào một hơi.
Vẫn là nằm trong dự tính của thiên đạo đại lão.
Thiên Đế từ đông sang tây, không thể thuấn di được, tốc độ có nhanh thì trên đường vẫn phải mất chút thời gian. Trong quá trình đó, tượng Phật hiện thế bị đ·á·n·h nát, Phật Tổ liều m·ạ·n·g chịu một đòn của Đạo Tôn, cấp tốc trở về, Phật chưởng hiểm hiểm ngăn ở trước mặt Thiên Đế.
"Các ngươi khinh người quá đáng!" Khí độ từ bi trước đây của Phật Tổ cũng đã mất, trở nên tức giận: "Làm loạn như vậy, chỉ khiến cho thiên đạo có lợi!"
Thiên Đế thở dài: "Vậy nên, nếu ngươi không trở về, há chẳng phải chỉ có ta được lợi?"
Phật Tổ: "? ? ?"
Đây mẹ nó là cái logic hỗn trướng gì vậy!
"Trong miệng xưng lấy đại nghĩa, vì cái gì còn không phải là chính mình?" Thiên Đế thản nhiên nói: "Hắn đã bố cục đủ kiểu, thập phần kinh diễm. Nếu như có thể tam giáo nhất thống như ngày xưa, mới có khả năng khu trục thiên đạo. Nếu vẫn cứ chia rẽ, chúng ta sớm muộn cũng không phải đối thủ. Năm đó là ta làm chủ, bây giờ làm lại một lần cũng được."
"Ngươi bây giờ thần hồn bất ổn, như hai người, còn tưởng rằng mình là ngươi năm đó?" Phật Tổ giận tím mặt: "Tại Linh Sơn của ta, duy ngã độc tôn!"
"Ầm ầm!" Hai bên đ·á·n·h nhau.
Phật Tổ nói không sai, Thiên Đế bây giờ, căn bản không phải toàn thịnh! Chẳng những bị thiên đạo cố ý nhằm vào, thần hồn phân l·i·ệ·t, đồng thời ở Chân Võ chi lăng và Bắc Cực trụ trời chi chiến, đều bị Thu Vô Tế gây thương tích.
Bản thân Phật Tổ lúc này trạng thái cũng rối tinh rối mù, thần hồn cũng t·h·i·ế·u một khối, trận đ·á·n·h nhau này ai thắng ai thua đây?
Phật quốc thật sự loạn thành một mớ hỗn độn.
Thiên Đế đại chiến Phật Tổ, Phật môn Trung Thổ đại chiến Phật môn Ấn Độ, đằng xa còn có Đạo Tôn nhíu mày rình mò, dường như chờ đợi thời cơ.
Sở Thiên Ca dò dẫm đưa tay ra, ôm Bạch Hổ chi linh đang dần nhỏ lại vào trong n·g·ự·c, tính toán rút lui khỏi chiến trường Kim Tiên.
Có vẻ như không có chuyện của mình thì phải, chẳng lẽ ta không phải là nhân vật chính sao?
Trong tửu điếm Nhật Nhạ, Sở Qua tựa vào đầu g·i·ư·ờ·n·g, đôi mắt tĩnh mịch, quan s·á·t toàn bộ chiến cuộc.
Hắn cũng đang chờ một thời điểm tốt nhất để ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận