Người Ở Tống Võ, Bắt Đầu Khởi Tử Hồi Sinh

Chương 43: Có chuyện xưa liên thành

**Chương 43: Có chuyện xưa về Liên Thành**
La Duy nghe xong lời này có chút bất ngờ, bèn nói: "Hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi cũng không muốn lấy mạng hắn sao?"
Chủ nhân thở dài nói: "Nói cho cùng, ta theo tên đồ tú tài kia cũng không phải là thâm cừu đại hận gì, bất quá chỉ là do ta không muốn gả con gái mà thôi, bởi vì chuyện này mà xung đột vũ trang, liều mạng thật sự là quá ngu ngốc."
"Cho nên ta nguyện ý cùng đối phương hòa đàm."
Liên Hương nghe đến đó, nhịn không được mà chen vào một câu, "Không nghĩ tới ngươi cũng là người đàng hoàng."
La Duy khẽ cười một tiếng, cũng không nói cho Liên Hương biết, vị gia chủ giàu có này sở dĩ nguyện ý cùng hồ ly hòa đàm, không phải bởi vì đôi bên không có thâm cừu đại hận gì.
Dù trước đây không có, nhưng trải qua trận chiến này, cũng đã nảy sinh cừu hận.
Hắn sở dĩ muốn hòa đàm, là vì hắn cảm thấy đánh tiếp cũng chẳng có lợi ích gì.
Mà mặt khác, chủ nhân cũng đang hoài nghi thân phận của đám người La Duy, dù sao La Duy bây giờ xuất hiện thật quá trùng hợp.
Cho nên vị gia chủ giàu có này hoài nghi La Duy và đám người kia cũng là hồ ly, cố ý dùng phương thức uyển chuyển này để bày tỏ mong muốn hòa đàm của mình, mau chóng kết thúc cuộc chiến này.
La Duy nghĩ thầm chủ nhân đoán cũng không hẳn là sai, hắn tuy không phải là hồ ly, nhưng mười chín người vợ, ngoại trừ Lý nữ ra, toàn bộ đều là hồ ly.
Xét từ một phương diện nào đó, hắn xác thực đứng về phía hồ ly.
La Duy nói: "Ngươi đã muốn hòa đàm, ta đây sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi cứ ở đây chờ."
Nói xong, La Duy liền xoay người rời đi.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang, khi La Duy xuất hiện trở lại, trong tay còn mang theo một nam nhân, chính là tên đồ tú tài.
La Duy thuận tay ném đồ tú tài xuống đất, nói với chủ nhân gia: "Hai người các ngươi nói chuyện đi."
Chủ nhân gia chứng kiến La Duy đem đồ tú tài tìm đến, càng thêm khẳng định La Duy cùng đồ tú tài là một phe, nhưng hắn cũng không hề kinh hoảng, ngược lại nói với đồ tú tài: "Ta tự nhận là không có chỗ nào thất lễ với ngươi, vì sao năm lần bảy lượt hưng binh động chúng đến quấy rối ta?"
Điều này làm cho đồ tú tài rất là xấu hổ, không dám nhìn thẳng chủ nhân gia.
Ngược lại chủ nhân gia tiến lên nắm lấy hai tay đồ tú tài, ung dung nói: "Tiên sinh là người hiểu biết, nhất định có thể lý giải. Với tình hữu nghị giữa chúng ta, ta có thể nào không nguyện ý cùng ngươi kết thân?"
"Nhưng mà tiên sinh nhà cửa, xe cộ, đều không giống với nhân loại chúng ta, tiểu nữ gả qua đó, tiên sinh cũng sẽ thấy không thích hợp. Huống hồ tục ngữ có câu: Dưa hái xanh không ngọt. Tiên sinh xem như vậy có được không?"
Những lời này làm đồ tú tài càng thêm xấu hổ, ấp úng không nói nên lời.
Nói thật, hắn cũng hiểu được trận chiến này đánh có chút hồ đồ.
Trước đó hắn mời trưởng bối tới chỗ chủ nhân cầu thân, trưởng bối tại chỗ chủ nhân gia chịu chút thiệt thòi, liền kiên trì muốn đánh chủ nhân gia.
Hắn tuy phản đối, nhưng đối phương là trưởng bối, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến đấu hết lần này đến lần khác phát sinh.
Bây giờ thực sự không còn mặt mũi nào gặp chủ nhân gia.
Nhưng đúng lúc này, chủ nhân lại nói: "Không sao cả, giao tình của chúng ta vẫn còn. Nếu ngươi không chê chúng ta là hạng người trần tục, ta có một tiểu nhi tử, năm nay mười lăm tuổi, nguyện ý cùng các ngươi kết thân, không biết có hợp ý không?"
Đồ tú tài nghe xong những lời này, nhất thời mừng rỡ, liền vội vàng nói: "Ta có một tiểu muội muội, tuổi tác so với tiểu công tử nhỏ hơn một tuổi, dung mạo rất không tệ, nguyện ý gả cho tiểu công tử, không biết có đồng ý không?"
Chủ nhân thấy thế thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy bái tạ, đồ tú tài cũng đáp lễ.
Vì vậy cùng nhau uống rượu trò chuyện, những chuyện không vui trước kia nhất thời tiêu tan.
Liên Hương và mọi người thấy cảnh này cũng thở phào nhẹ nhõm, đồ tú tài nói: "Ta sẽ đem chuyện này nói cho đồng tộc của ta."
Nói xong, đứng dậy rời đi.
Đồ tú tài đi rồi, chủ nhân gia hướng về phía La Duy nói lời cảm tạ, cảm tạ La Duy hôm nay bắt được đồ tú tài, để cho bọn họ nói chuyện được với nhau.
La Duy thản nhiên nói: "Chỉ cần nhìn thái độ này của ngươi, hôm nay cho dù không có ta, ngày khác các ngươi cũng có thể bắt tay giảng hòa."
Nhưng dù vậy, chủ nhân gia vẫn muốn cảm tạ La Duy, đồng thời đưa tới một ít bạc.
La Duy cười nhận lấy số bạc này, mang theo Liên Hương, Đậu Yêu chúng nữ rời đi.
Còn những chuyện sau đó, La Duy không quá chú ý, bởi vì hắn phát hiện chủ nhân gia không có họa sát thân, điều này nói rõ chuyện này giải quyết thập phần hoàn mỹ.
Không chừng chủ nhân gia thực sự cùng hồ ly kết thành thông gia.
Bất quá điều này cũng làm La Duy cảm thán, không hổ là thế giới liêu trai, hồ ly quả thực nhiều vô kể, mặc kệ đi tới chỗ nào đều có thể đụng phải hồ ly.
Ngay cả thê tử của hắn cũng đa số đều là Hồ Nữ.
Ngược lại cùng hồ ly nổi danh, một đặc sắc lớn khác là nữ quỷ thì La Duy lại không thấy nhiều.
Ngoại trừ Niếp Tiểu Thiến, cũng chỉ có một mình Lý nữ.
Còn đám nữ quỷ ở Âm Dương quan thì không tính.
La Duy cảm thán như vậy làm cho Thải Tang, Liên Hương và các nàng hiếu kỳ, sau khi hiểu rõ La Duy vì sao cảm thán, chúng nữ không khỏi khẽ cười.
Hồ Tam tỷ nói: "Muốn gặp nữ quỷ còn không đơn giản sao, đến tối, ta sẽ tìm cho ngươi một nữ quỷ tới."
La Duy ban đầu cho rằng Hồ Tam tỷ đang nói đùa, kết quả đến tối, La Duy đang chuẩn bị nghỉ ngơi, chợt nghe cửa phòng bị người gõ.
Hắn mở cửa nhìn, bên ngoài là Hồ Tam tỷ, cùng với một nữ nhân mà hắn không hề quen biết.
Không, nói đúng ra, là một nữ quỷ.
Hồ Tam tỷ tùy tiện lôi kéo nữ quỷ vào phòng La Duy, cười tủm tỉm nói: "Thế nào, ta nói lời giữ lời, ngươi cảm thấy nữ quỷ này như thế nào?"
La Duy nhìn nữ quỷ vài lần, nói: "Dáng dấp quả nhiên xinh đẹp, không thua gì ngươi."
Hồ Tam tỷ cười đắc ý, đẩy nữ quỷ tới trước La Duy, nói: "Nếu ngươi thích, vậy để nàng ở lại cùng ngươi tối nay là được."
Nói xong liền 953 rời đi, trong phòng chỉ còn lại La Duy cùng nữ quỷ này.
La Duy nhìn về phía nữ quỷ, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Nữ quỷ do dự một chút, rồi nói ra tên của mình, "Tiểu nữ Liên Thành, ra mắt công tử."
"Liên Thành? Tên rất hay." La Duy đầu tiên là khen ngợi tên của đối phương, sau đó nói: "Ta thấy ngươi dường như không quá tình nguyện, nếu đã vậy, không bằng ta thả ngươi rời đi, ngươi thấy thế nào?"
Liên Thành sửng sốt, khó có thể tin nhìn La Duy, "Tiên sinh nguyện ý thả ta đi sao?"
La Duy nghe đến đó, liền biết Liên Thành này đúng như mình tưởng tượng, quả nhiên là bị Hồ Tam tỷ ép buộc tới, không khỏi bật cười, "Được rồi, ngươi đi đi."
Hắn còn chưa đến mức đê tiện đi ép buộc một nữ quỷ, như vậy quá không phải là người.
Liên Thành thấy La Duy không giống như đang nói đùa, bèn đi về phía cửa, La Duy cũng không ngăn cản.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là, Liên Thành không trực tiếp rời đi, mà lại quay trở lại, La Duy hỏi nàng vì sao không đi, Liên Thành thở dài nói: "Coi như là rời đi, ta có thể đi đâu đây?"
La Duy hỏi "Xin chỉ giáo."
Liên Thành do dự mãi, rồi nói ra suy nghĩ trong lòng, nàng nhẹ nhàng nói: "Kỳ thực, ta có một người yêu thích."
La Duy "a" lên một tiếng, được lắm, đây là một nữ quỷ có chuyện xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận