Người Ở Tống Võ, Bắt Đầu Khởi Tử Hồi Sinh

Chương 413: Bạch y nữ tử, Bạch Đà Sơn Trang

**Chương 413: Bạch y nữ tử, Bạch Đà Sơn Trang**
Sau khi chứng kiến tiệm ăn Ân Đức Nguyên của lão bản Mã Hồi Hồi ở trong thành phố này, với việc buôn bán phát đạt, khách khứa ra vào nườm nượp, đủ hạng người từ nam chí bắc.
Trong số đó, dĩ nhiên không thiếu những nữ nhân xinh đẹp.
Nhưng thực lòng mà nói, hiếm khi Mã Hồi Hồi thấy nữ nhân nào xinh đẹp như hôm nay, đặc biệt là một đám đông nữ nhân xinh đẹp thì lại càng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ngay cả bản thân hắn cũng ngây ngẩn cả người.
Mãi một lúc lâu sau, đến khi La Duy gọi mấy tiếng, Mã Hồi Hồi mới hoàn hồn, vội vàng tiến lên nói: "Xin lỗi xin lỗi, tại hạ thất lễ, chủ yếu là chưa từng gặp qua tiên nữ xinh đẹp như vậy, nhất thời bất cẩn ngây ngẩn cả người, cũng xin mấy vị lượng thứ."
La Duy mỉm cười, không hổ là chủ quán cơm, ăn nói thật khéo léo.
Hắn khoát tay nói: "Không sao, ngược lại ngươi cũng chỉ có thể đứng nhìn, nhìn thêm vài lần cũng chẳng hề gì."
Mã Hồi Hồi:...
Ngươi nói vậy mà nghe được sao?
Hắn nhịn không được thầm mắng một câu trong lòng, ngoài mặt gắng gượng nặn ra nụ cười, hỏi: "Mấy vị khách nhân, không biết chư vị muốn dùng món gì?"
La Duy đáp: "Ta nghe nói ngươi có thể chế biến một con trâu thành 108 món khác nhau, hôm nay muốn nếm thử món này."
Mã Hồi Hồi không khỏi ngẩn ra một chút, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
La Duy hỏi: "Sao, không được sao?"
Mã Hồi Hồi đáp: "Cũng không phải là không được. Chỉ có điều làm như vậy có chút lãng phí, các vị khách nhân chỉ có chín người, trong đó có đến tám vị là nữ nhân, 108 món ăn này e là không dùng hết."
La Duy cười ha hả nói: "Chuyện này ngươi không cần lo, cứ nhanh chóng mang thức ăn lên là được."
Đừng thấy Hoàng Dung, A Chu bọn họ đều là nữ, nhưng trên thực tế mỗi người đều ăn rất khỏe.
Càng không cần nói đến La Duy, với thân thể có cương cân thiết cốt, khả năng tiêu hóa cực kỳ mạnh mẽ, nếu thật sự ăn thả ga, một mình hắn có thể ăn sạch 108 món ăn này.
Mã Hồi Hồi thấy La Duy không nghe khuyên, cũng không buồn khuyên nhủ thêm, ừ một tiếng rồi lui xuống chuẩn bị.
Chỉ trong chốc lát, mười hai món ăn đã được mang lên.
Nào là thịt bò xào, khoai tây hầm thịt bò, thịt bò kho tàu, thịt bò kho tương, thịt bò non sốt tiêu, thịt bò xào lá bạc hà, canh chua thịt bò, thịt bò cay, thịt bò ánh đèn...
Mỗi một món đều được bày biện tinh xảo và ngon miệng.
La Duy không thể không thừa nhận, tay nghề của Mã Hồi Hồi quả thực rất tốt.
Các nàng dĩ nhiên ăn uống say sưa, tốc độ ăn thật là nhanh, rất mau đã ăn không còn một miếng, bất quá trong thời gian một lát, mười hai món đã bị các nàng ăn sạch.
Mã Hồi Hồi ở phía sau bếp nghe được chuyện này, mắt sáng lên, hóa ra là gặp phải đối thủ.
Vì vậy hắn càng thêm ra sức, lại mang lên mười hai món ăn nữa.
Nhưng không lâu sau, mười hai món ăn lại được ăn sạch, Mã Hồi Hồi lập tức tìm thêm mấy đầu bếp cùng hắn chung tay, chế biến 24 món thịt bò khác nhau, mang lên.
La Duy cùng chúng nữ đang vừa cười vừa nói, đã quét sạch.
Một màn này không chỉ dọa Mã Hồi Hồi, mà ngay cả đám thực khách của Ân Đức Nguyên cũng bị kinh ngạc, bọn họ chưa từng thấy qua nữ hài tử nào vừa xinh đẹp lại vừa ăn khỏe như vậy.
Trong lúc La Duy và mấy người đang ăn uống no say, Ân Đức Nguyên lại có thêm mấy vị khách nhân.
Đó là tám nữ tử mặc áo trắng, các nàng đều ăn vận như nam trang, nhưng La Duy liếc mắt một cái liền nhận ra tám người này toàn bộ đều là nữ nhân.
Tám nữ tử khi nhìn thấy La Duy và Hoàng Dung các nàng cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt ẩn chứa thâm ý đảo qua đám người Hoàng Dung, rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Vốn dĩ La Duy định không để ý tới mấy người này, tuy rằng đối phương có ngoại hình không tệ, nhưng so với Dung Nhi, A Chu các nàng thì kém xa.
Nhưng ai ngờ mấy người này lại để ý tới La Duy các nàng.
Nói đúng hơn, là để ý tới đám người Hoàng Dung.
Tám nữ tử sau khi ngồi xuống, liền xì xào bàn tán.
Chỉ nghe một người nói: "Mấy người kia dáng dấp xinh đẹp như vậy, có muốn bắt lại dâng cho thiếu chủ không?"
Người còn lại nói: "Thiếu chủ nhìn thấy mấy người này, chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Một người khác lại nói: "Chúng ta mang mấy người này dâng cho thiếu chủ, các ngươi đoán xem hắn sẽ thưởng gì?" Người còn lại cười nói: "Còn muốn ngươi cùng hắn qua đêm vài hôm đó!" Người trước làm nũng không chịu, đứng dậy làm bộ đánh, tám người khúc khích cười vang.
Mấy người này tuy nói khẽ, như tiếng muỗi kêu, nhưng La Duy lại nghe rõ mồn một.
Trên thực tế không chỉ La Duy nghe rõ ràng, mà ngay cả Hoàng Dung, A Chu cũng đều nghe được, người duy nhất không nghe rõ, có lẽ chỉ có Thủy Linh Quang.
Dù sao võ công của nàng trong đám người ở đây là yếu nhất, thậm chí ngay cả nhất lưu cao thủ cũng không tính, tự nhiên không nghe được mấy người này đối thoại.
Hoàng Dung nghe được tám bạch y nữ tử để mắt tới mình, cũng không tức giận, ngược lại quay đầu nhìn La Duy, khẽ hỏi: "Duy ca ca, huynh đoán xem, thiếu chủ trong miệng bọn họ rốt cuộc là ai?"
La Duy nói: "Trong ấn tượng của ta, người ra ngoài mang theo mấy thị nữ áo trắng, hình như chỉ có Âu Dương Khắc."
A Tử nói: "Chính là thiếu trang chủ Bạch Đà Sơn Trang, Âu Dương Khắc?"
La Duy gật đầu.
A Tử khẽ cười nói: "Có chút thú vị, tỷ phu, hay là giao mấy người này cho ta, ta xử lý bọn họ."
La Duy hiểu rất rõ sự tàn nhẫn của A Tử, nếu giao tám thị nữ áo trắng này cho A Tử, tỷ lệ sống sót của họ rất nhỏ, không chừng còn có thể chịu đủ dằn vặt trước khi chết.
Về điểm này, Khang Mẫn trong nguyên tác chính là một ví dụ.
Vì vậy hắn lắc đầu, "Không được, chuyện này giao cho A Chu xử lý."
Hắn tin tưởng A Chu sẽ xử lý tốt chuyện này.
A Chu gật đầu, "Vâng, công tử."
Sau đó, mấy người liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, tiếp tục thưởng thức món ăn của Mã Hồi Hồi.
108 món ăn này phải mất mấy giờ đồng hồ mới kết thúc, Mã Hồi Hồi chứng kiến La Duy và đám người ăn sạch tất cả các món, ngay cả một khúc xương cũng không còn, nhịn không được giơ ngón tay cái lên với La Duy.
"Ta mở tiệm ở đây nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy chín người ăn hết 108 món, mà trong chín người này, có tám người là nữ nhân, các ngươi thật lợi hại."
Hoàng Dung cười tủm tỉm nói: "Tay nghề của lão bản cũng rất lợi hại, không biết ngài có thể viết lại 108 món này không, ta nguyện ý bỏ ra vạn lượng hoàng kim để mua."
Mã Hồi Hồi kinh ngạc, vạn lượng hoàng kim tương đương với mười vạn lượng bạc trắng, đây không phải là con số nhỏ.
Ân Đức Nguyên của hắn tuy kiếm được tiền, nhưng một năm cũng không kiếm được mười vạn lượng bạc.
Mã Hồi Hồi suy tính một hồi, dứt khoát đồng ý.
"Được, tối nay ta sẽ viết lại thực đơn 108 món này, ngày mai các ngươi đến lấy."
"Lão bản thật sảng khoái." Hoàng Dung mừng rỡ, móc ra mấy tấm ngân phiếu nhét vào tay Mã Hồi Hồi, không nhiều không ít vừa đúng mười vạn lượng.
Mấy người lại khách sáo vài câu, La Duy mang theo chúng nữ rời đi.
Dự định tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm, đến ngày mai lại xuất quan đi tới Đại Mạc.
Nhưng mà lại phát hiện khách sạn trong thị trấn đã kín chỗ, vì vậy chúng nữ liền nghỉ ngơi trong xe ngựa.
Thời gian thoáng chốc đã đến tối.
La Duy đang cùng chúng nữ đánh bài, chợt nghe bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện tám nữ tử giả nam trang mặc áo trắng mà ban ngày gặp ở Ân Đức Nguyên đang tiến lại gần xe ngựa, từ bốn phương tám hướng Đông, Nam, Tây, Bắc bao vây xe ngựa.
La Duy thở dài, không ngờ đám người kia lại thật sự đến, đúng là muốn tìm đường chết.
"A Chu, xử lý một chút đi."
A Chu gật đầu, đưa bài trong tay cho A Tử, bảo A Tử đánh thay, đứng dậy khỏi ghế, thong thả bước ra khỏi xe ngựa.
Xuống xe ngựa, A Chu lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn xung quanh, dịu dàng nói: "Tất cả ra đây đi."
Tám bạch y nữ tử liếc nhau, từ trong bóng tối bước ra, bao vây A Chu và xe ngựa.
A Chu không giống A Tử lòng dạ độc ác, cho đến bây giờ vẫn không muốn ra tay làm người khác bị thương, nàng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nếu các ngươi rời đi ngay bây giờ, ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Tám bạch y nữ tử liếc nhau, một người trong số đó nói: "Bắt lấy nàng."
Vừa dứt lời, tám nữ tử đồng thời tiến lên một bước, tạo thành một Bát Quái Trận đơn giản, vây quanh A Chu, đồng loạt ra tay.
Đám người kia phối hợp ăn ý, ra tay nhịp nhàng, như cùng một người.
A Chu nhất thời cảm nhận được bốn phương tám hướng đều là công kích của địch nhân, bất quá nàng không hề nao núng, giơ tay phải lên, đánh ra một đạo Chân Khí.
Hồn Thiên Bảo Giám tầng thứ tám.
Kim Thần Hi: mặt trời mới mọc diệu thiên.
Chỉ thấy Chân Khí của A Chu hóa thành một đoàn kim quang bùng nổ, từng đạo kim quang bắn ra bốn phương tám hướng, trong khoảnh khắc xuyên qua thân thể tám bạch y nữ tử.
Hồn Thiên Bảo Giám tu luyện tới tầng Kim Thần Hi, khí mang như Kim Điểu xòe cánh, chói mắt đả thương người, kim quang hộ thể phòng thân, đao thương bất nhập.
A Chu chẳng qua chỉ dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, liền đả thương tám bạch y nữ tử.
Điều này rất bình thường, dù sao A Chu là cường giả tuyệt thế, mà tám bạch y nữ tử chẳng qua chỉ là nhị lưu cao thủ mà thôi, giữa hai người có khoảng cách khó có thể tưởng tượng được, nếu không phải A Chu không muốn sát nhân.
Thì kim quang kia sẽ không chỉ đơn giản xuyên qua thân thể của tám nữ tử, mà là trực tiếp xuyên qua đầu của các nàng.
Tám nữ tử sau khi bị thương, kinh hãi thất sắc, vội vàng che miệng vết thương tháo chạy.
Chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm.
A Chu mỉm cười, quay trở lại xe ngựa, "Công tử, giải quyết xong rồi."
A Tử cũng nhìn thấy chuyện xảy ra bên ngoài, không cho là đúng nói: "Tỷ tỷ, tỷ quá hiền lành, các nàng muốn bắt chúng ta dâng cho Âu Dương Khắc gì đó, tỷ nên giết chết các nàng, sau đó tìm được Âu Dương Khắc giết hắn đi."
La Duy tức giận lườm A Tử, nói: "Có phải hay không khi tìm được Âu Dương Phong, lại giết hắn đi, cuối cùng san bằng toàn bộ Bạch Đà Sơn Trang?"
A Tử hùng hồn nói: "Nếu Âu Dương Phong dám đến tìm chúng ta gây phiền phức, đương nhiên chúng ta có thể làm như vậy, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tỷ phu."
La Duy cười cười, tam quan của A Tử đã định hình, muốn thay đổi cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hắn thở dài, nói với A Chu: "Muội muội của ngươi, tự mình giáo dục đi."
A Tử biến sắc, đặt bài trong tay xuống, vội vàng bỏ chạy. .
Bạn cần đăng nhập để bình luận