Người Ở Tống Võ, Bắt Đầu Khởi Tử Hồi Sinh

Chương 138: Địa cung phân biệt.

Chương 138: Địa cung phân biệt.
Trên thực tế, không riêng gì Tôn Tú Thanh tự mình cảm thấy bất khả tư nghị.
Những nữ nhân khác cũng cảm thấy bất khả tư nghị, nhất là những người sinh sống tại Đại Minh. Các nàng so với bất kỳ ai đều rõ ràng, danh xưng tây môn phu nhân này có hàm kim lượng lớn đến mức nào.
Trang chủ Vạn Mai Sơn Trang, Tây Môn Xuy Tuyết, là một ngọn núi mà tất cả các kiếm khách trên giang hồ không thể vượt qua, một nam tử nổi danh cùng thời với Tam thiếu gia Tạ Hiểu Phong, Kiếm Ma Yến Thập Tam, Kiếm Thánh Diệp Cô Thành.
Một vị thứ thiệt Tiên Thiên Tông Sư, kiếm đạo cao thủ.
Người như vậy trên giang hồ tự nhiên là tiếng tăm lừng lẫy, không biết bao nhiêu nữ tử giang hồ mộng tưởng có thể gả cho Tây Môn Xuy Tuyết, trở thành tây môn phu nhân.
Mà bây giờ, tây môn phu nhân rốt cuộc đã xuất hiện, lại là một vị nữ đệ tử của Nga Mi phái.
Nga Mi tứ tú tuy có chút danh khí, nhưng so với Tây Môn Xuy Tuyết thì chẳng là cái thá gì, căn bản không cùng một đẳng cấp. Bất kể là thân phận hay địa vị, hai người có sự khác biệt một trời một vực.
Hơn nữa, các nàng cũng đã nhìn bức ảnh do La Duy đăng tải.
Tôn Tú Thanh tuy dáng dấp không tệ, nhưng thật sự không phải là mỹ nhân tuyệt thế.
Vậy mà, một người như vậy lại trở thành tây môn phu nhân, thật sự là bất khả tư nghị, khó có thể tin. Tôn Tú Thanh không kìm được hỏi: "Cái này... cái này là giả đúng không?"
La Duy nói: "Thật đáng tiếc, đây là thật."
Tôn Tú Thanh vẻ mặt khó có thể tin.
Nhưng đúng lúc này, một nữ hài thoạt nhìn có vẻ dịu dàng, ít nói bước tới,
"Giả thật cái gì, rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì vậy, nhị tỷ, tỷ biết nhân loại này sao?"
La Duy hỏi: "Vị này chính là...?"
Tôn Tú Thanh giới thiệu: "Vị này chính là tiểu sư muội của ta, Thạch Tú Tuyết."
La Duy nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn hai nữ tử khác, nói: "Trong Nga Mi tứ tú có Thạch Tú Tuyết? Vậy hai vị lẽ nào cũng là Nga Mi tứ tú?"
Một thiếu nữ có đôi mắt phượng chắp tay nói: "Nga Mi tứ tú Mã Tú Chân, bái kiến La công tử."
Thiếu nữ cuối cùng nói: "Nga Mi tứ tú Diệp Tú Châu, bái kiến La công tử."
Tuy nàng không biết Tôn Tú Thanh rốt cuộc quen biết La Duy từ đâu, nhưng xem cách hai người nói chuyện và ở chung, vị La công tử này hẳn không phải là địch nhân.
Thật đúng là Nga Mi tứ tú.
La Duy không khỏi liếc nhìn Tiêu Mị Mị, nhịn không được nói: "Ngươi lợi hại, cư nhiên ở địa giới của Nga Mi phái, lại có thể bắt gọn Nga Mi tứ tú."
Tiêu Mễ Mễ thần sắc đờ đẫn, không trả lời.
Ngược lại, Nga Mi tứ tú hơi đỏ mặt, dường như có chút ngượng ngùng, cảm giác rất là mất mặt.
Tôn Tú Thanh bất đắc dĩ thở dài, giải thích: "Mấy người chúng ta mới bước chân ra giang hồ, trên đường xuống núi gặp nữ nhân này, nàng ta nói đến Nga Mi thăm người thân, chúng ta cũng không nghi ngờ."
"Ai có thể ngờ nàng ta lại là 'mê chết người không đền mạng' Tiêu Mị Mị, cô gái này ngụy trang rất giỏi, lấy được sự tín nhiệm của chúng ta, sau đó thừa dịp chúng ta lơi lỏng cảnh giác, hạ độc chúng ta, bắt chúng ta đến đây."
"Nếu không phải công tử đến đây, mấy người chúng ta sợ rằng đã gặp bất trắc."
Mã Tú Chân gật đầu nói: "Không sai, nếu không phải La công tử, mấy người chúng ta có lẽ sẽ sống không bằng chết, ân cứu mạng của La công tử, tiểu nữ tử ghi nhớ trong lòng, tương lai nhất định sẽ báo đáp."
Diệp Tú Châu và Thạch Tú Tuyết cũng dồn dập gật đầu.
Mấy ngày nay Tiêu Mễ Mễ đối với các nàng vừa đe dọa vừa uy hiếp, làm cho các nàng tâm thần không yên.
Nếu không phải Tôn Tú Thanh nói chắc chắn sẽ có người tới cứu các nàng, mấy người các nàng nói không chừng đã tự sát. Cho nên nói La Duy đối với các nàng có ân cứu mạng, cũng không hề quá đáng.
La Duy đối với chuyện này không hề để ý, bình tĩnh nói: "Chẳng qua chỉ là nhấc tay, mấy vị nữ hiệp không cần khách khí."
Nhưng Mã Tú Chân đám người đã có chủ ý, kiên quyết muốn báo ơn.
La Duy tranh cãi không lại, đành theo ý các nàng.
Sau đó, La Duy lại hỏi Tiêu Mị Mị một vài vấn đề khác.
Ví dụ như Tiêu Mị Mị sẽ đưa Nga Mi tứ tú đến địa phương nào vào ba ngày sau, thủ hạ của Khoái Hoạt Vương còn bao nhiêu người, "Tửu sắc tài vận" bên trong "tửu sử dụng" và "khí sử dụng" ở nơi nào.
Có những vấn đề Tiêu Mị Mị không biết, nhưng những gì biết được đều nói hết. La Duy rất nhanh làm rõ những điều mình muốn biết.
Tiêu Mị Mị đối với hắn cũng không còn tác dụng.
Hắn nói với Mã Tú Chân và Tôn Tú Thanh đám người: "Mấy người các ngươi có cừu báo cừu, có oán báo oán, ta không ngăn cản."
Mã Tú Chân tiến lên hỏi: "Giải dược ở đâu?"
Tiêu Mị Mị không trả lời, La Duy lại tò mò hỏi: "Giải dược gì?"
Tôn Tú Thanh nói: "Mấy người chúng ta trúng tán công phấn của Tiêu Mị Mị, đến nay vẫn chưa có biện pháp vận dụng nội lực, cần giải dược."
La Duy "ồ" một tiếng, hỏi Tiêu Mị Mị,
"Giải dược của tán công phấn ở đâu?"
Tiêu Mễ Mễ từ trong ngực lấy ra một cái bình, ném cho La Duy. La Duy ném cái bình cho Tôn Tú Thanh, hỏi: "Dùng như thế nào?"
Tiêu Mị Mị nói: "Mỗi người một viên, sau một nén nhang sẽ khôi phục công lực."
Tôn Tú Thanh thở phào nhẹ nhõm, từ trong bình đổ ra bốn viên giải dược, đưa cho ba tỷ muội, sau đó tự mình uống một viên. Một nén nhang sau, tứ nữ quả nhiên khôi phục công lực.
Bất quá cũng chỉ là trình độ Nhị Lưu, còn chưa tính là Nhất Lưu Cao Thủ, nhưng như vậy là đủ để các nàng dấn thân vào giang hồ. Cho dù là ở Tống Võ thế giới, cũng không tồn tại cái gì Tiên Thiên nhan nhản, Tông Sư đầy đường. Đại bộ phận người trong giang hồ không phải Tam Lưu thì chính là Nhị Lưu.
Chỉ có những người có nền tảng vững chắc mới được coi là Nhất Lưu.
Còn như Tiên Thiên Tông Sư, vậy càng là định hải thần châm của môn phái thế gia, tuyệt đối không dễ dàng xuất động.
Trừ phi là phát hiện đại sự chấn động thiên hạ, mới có tình huống Tiên Thiên tụ tập, bằng không phần lớn thời gian, trên giang hồ không có nhiều Tiên Thiên tùy tiện di chuyển như vậy.
Đương nhiên, người của trò chơi phong trần thì ngoại lệ.
Còn như Đại Tông Sư, lại càng hiếm như phượng mao lân giác, rất ít khi xuất hiện.
Mà cường giả tuyệt thế càng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, trên giang hồ cơ bản chỉ nghe thấy tên, chứ không thấy bóng dáng. Còn về vô thượng cường giả, toàn bộ Đại Minh giang hồ chỉ có một.
Đó chính là Trương Tam Phong của Võ Đang Sơn.
Người như vậy chính là truyền thuyết, cho dù là đệ tử trên núi Võ Đang cũng không có mấy người được gặp vị truyền thuyết còn sống này. Chứ đừng nói là những người khác.
Cho nên, Nhị Lưu Cao Thủ mới bước vào giang hồ, nhất là bốn Nhị Lưu Cao Thủ kết bạn đồng hành, chỉ cần không tự tìm đường chết, không tham gia chuyện nguy hiểm gì, cơ bản là không có nguy hiểm đến tính mạng.
Chứ đừng nói các nàng là người của Nga Mi phái.
Mà Nga Mi phái trên giang hồ có thể nói là danh tiếng lẫy lừng, cho dù thực sự chọc phải người nào, nể mặt Nga Mi phái, cũng sẽ không quá khó xử các nàng, nhiều lắm là cho một bài học.
Đây chính là uy nghiêm của đại phái, cũng là lý do Nga Mi phái yên tâm để Nga Mi tứ tú mới bước chân vào giang hồ. Nhưng ai ngờ, mấy người này vừa xuống núi đã gặp Tiêu Mễ Mễ, sau đó bị bắt đến đây. Nếu không có La Duy, Nga Mi tứ tú có lẽ đã gặp nguy hiểm.
Dù sao bản thân Khoái Hoạt Vương là một Đại Tông Sư, hơn nữa còn là người trong tà đạo, có lẽ sẽ không để ý tới Nga Mi phái. Đây cũng là lý do tứ nữ cảm kích La Duy đến vậy.
Sau khi khôi phục thực lực, người đầu tiên tứ nữ muốn giết chính là Tiêu Mễ Mễ. La Duy không ngăn cản.
Tiêu Mễ Mễ tuy dung mạo xinh đẹp, có thể nói là tuyệt sắc, nhưng lại là người ai cũng có thể làm chồng, bạn trai cũ có thể tập hợp thành một đội ngũ khổng lồ, La Duy đối với nàng ta không có bất kỳ hứng thú nào.
Thêm vào đó, giá trị lợi dụng của nàng ta đã bị La Duy ép khô, La Duy tự nhiên sẽ không cầu tình cho nàng ta.
Mã Tú Chân, Tôn Tú Thanh, Diệp Tú Châu, Thạch Tú Tuyết, mỗi người cho Tiêu Mễ Mễ một kiếm, tiễn nàng ta đi.
Tiêu Mễ Mễ từng có diễm danh trên giang hồ cứ như vậy chết trong tòa địa cung này, ra đi thật sự có chút qua loa. Bất quá so với cái chết ban đầu của Tiêu Mễ Mễ, cách chết này dường như cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Sau khi Nga Mi tứ tú xử lý Tiêu Mị Mị, lại muốn xử lý mấy nam sủng của Tiêu Mị Mị. Nguyên nhân rất đơn giản.
Khi các nàng bị Tiêu Mị Mị giam giữ ở đây, mấy nam sủng không ít lần có ý đồ với các nàng, nếu không phải Tiêu Mị Mị không muốn phá hỏng trinh tiết của các nàng, có lẽ bây giờ tứ nữ đã sớm bị những nam sủng kia chà đạp.
Bởi vậy tứ nữ đã sớm ghi hận mấy tên nam sủng này. Hôm nay thoát khốn, tự nhiên không muốn buông tha cho chúng.
La Duy đối với việc này vẫn không ngăn cản, tùy ý tứ nữ phát tiết, đem đám nam sủng của Tiêu Mị Mị giết không còn một mảnh. Sau khi giải quyết đám nam sủng của Tiêu Mị Mị, tứ nữ lần nữa hướng La Duy nói lời cảm tạ.
Nếu không phải La Duy, các nàng làm sao có thể chạy thoát, giết ngược Tiêu Mị Mị và đám nam sủng của nàng ta.
La Duy nghe đến phiền cả tai, khoát tay nói: "Được rồi được rồi, lời khách sáo dừng ở đây, các ngươi hiện tại định làm gì?"
Mã Tú Chân nói: "Chúng ta quyết định theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục xông pha giang hồ."
Tôn Tú Thanh, Diệp Tú Châu, Thạch Tú Tuyết gật đầu, tỏ vẻ ủng hộ kế hoạch của sư tỷ. La Duy không khỏi nhìn Nga Mi tứ tú bằng ánh mắt khác xưa.
Các nàng vừa mới bước chân vào giang hồ đã gặp phải người như Tiêu Mị Mị, suýt chút nữa thân hãm ngục tù, đã biết giang hồ hiểm ác đáng sợ, giờ đây vừa mới thoát khốn, chẳng những không sợ hãi, ngược lại quyết định tiếp tục dấn thân giang hồ.
Quyết tâm này, người thường khó có thể sánh bằng. Nga Mi bồi dưỡng đệ tử quả nhiên không phải dạng vừa.
Trong lúc La Duy kinh ngạc, bèn nhắc nhở vài câu,
"Nếu đã quyết định tiếp tục xông pha, vậy thì đề cao cảnh giác, gặp người lạ tuyệt đối đừng lơ là, càng không nên tin vào bất cứ điều gì người khác nói, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, nếu không làm được, các ngươi khó tránh khỏi giẫm lên vết xe đổ."
Các nàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
La Duy nói: "Được rồi, chúng ta lại lần nữa phân biệt thôi."
Thạch Tú Tuyết sửng sốt một chút, hỏi: "La công tử không định cùng chúng ta đi ra ngoài sao?"
La Duy nói: "Ta đối với toà địa cung này rất có hứng thú, dự định ở lại đây vài ngày."
Mã Tú Chân nhìn thấu La Duy nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng không vạch trần, ngược lại hỏi: "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, La công tử, sau này chúng ta còn gặp lại."
( *Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài: Ý chỉ non sông vẫn còn, thời gian còn dài.)
La Duy ừ một tiếng,
"Sau này còn gặp lại."
Ngay sau đó, Tôn Tú Thanh, Diệp Tú Châu, Thạch Tú Tuyết đám người lần lượt cáo biệt La Duy. Sau đó, cả đám người dọc theo thông đạo rời khỏi địa cung.
Chỉ còn lại La Duy và Vân Mộng tiên tử.
La Duy cầm lấy nhật ký, bắt đầu phun tào.
« Ta thật không ngờ, Tiêu Mễ Mễ gan lại to lớn như thế. »
Bạn cần đăng nhập để bình luận