Người Ở Tống Võ, Bắt Đầu Khởi Tử Hồi Sinh

Chương 372: Quanh quẩn ba ngày , dư âm không dứt

Chương 372: Vấn vương ba ngày, dư âm không dứt
La Duy lấy ra quyển nhật ký, không nhịn được viết:
"Chư vị, buổi sáng tốt lành, không ngờ ta lại bắt đầu viết nhật ký sớm như vậy, chủ yếu là ta gặp phải một chuyện nhỏ."
"Có người thông qua quyển nhật ký này nhờ ta giúp đỡ."
"Đây cũng là công năng mới sau khi quyển nhật ký được đổi mới, từ khi ta g·iết c·hết Vực Ngoại t·h·i·ê·n Ma."
"Nếu như nữ tử cầm trong tay bản phụ của nhật ký gặp phải trắc trở hoặc nguy cơ, có thể cầu cứu ta, chủ nhân của quyển nhật ký này."
"Trước mắt, ta đã nhận được ba lần xin giúp đỡ."
"Lần đầu tiên là Bạch Phát Ma Nữ Luyện Nghê Thường, lần thứ hai là Thạch Thanh Tuyền, lần thứ ba chính là lúc này, người cầu cứu là Tử Nữ."
"Trong ấn tượng của ta, thế giới võ hiệp không có nhiều người được gọi là Tử Nữ, trong đó nổi tiếng nhất chính là một nhân vật trong bộ phim "t·h·i·ê·n Hành Cửu Ca", là lão bản của Tử Lan Hiên ở Hàn Quốc... Tử Nữ."
"Cô gái này t·h·i·ê·n kiều bá mị, xinh đẹp vô phương, võ nghệ cao cường, lại cực kỳ thiện nghệ về thuật sách lược, có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người. Khinh công trác việt, tinh thông điều hương, dịch dung, dược lý, thuật luyện kim, chế độc, dụng độc, độc bộ thiên hạ."
"Đây là một nữ tử như mộng ảo, sở hữu quá khứ thần bí và nguy hiểm, nổi danh với sự yêu nhiên vô song và thủ đoạn cường đại chốn Hàn Quốc triều đình, bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi duyên dáng yêu kiều, phong thái thướt tha, không ai biết tên họ thật, chỉ vì nàng thường mặc y phục tử sắc, sở dĩ mọi người gọi nàng là Tử Nữ, từ đó, nàng ẩn mình trong tầng sương mù tử sắc dày đặc."
"Tử Lan Hiên do nàng sáng lập, chỉ trong một thời gian ngắn đã quật khởi như kỳ tích, gần như bằng sức lực của một mình nàng. Đồng thời, nơi đây còn được ngụy trang thành chốn phong nguyệt, thu thập tin tức trọng yếu của Hàn Quốc, thậm chí là Lục Quốc, đồng thời âm thầm nuôi dưỡng một đám nữ thích khách mang tuyệt kỹ."
"Về sau, nàng còn cùng Hàn Phi, Vệ Trang, Trương Lương liên minh thành lập tổ chức Lưu Sa lừng danh thiên hạ sau này."
"Cô gái này xinh đẹp và trí tuệ song hành, kiều mị và trượng nghĩa cùng tồn tại."
"Trong giang hồ tình cừu và ân ân oán oán, Tử Nữ càng giống như một đóa hoa nở rộ trong tuyệt cảnh, không còn yếu đuối dễ vỡ, ngược lại là gặp tuyết càng xanh, trải sương thêm đẹp, khiến người ta say đắm."
"Nhu trung mang cương, cương trung mang sát, mị nhãn liêu nhân, mỹ sắc như dao. Tử Nữ hội tụ vẻ đẹp gợi cảm, mị hoặc, lạnh diễm, lý trí, thông tuệ. Khi thì là ngự tỷ cao ngạo, khi thì biến thân thành nữ thần gợi cảm, hoàn mỹ thể hiện một thiếu nữ đẹp lưỡng diện, có thể gợi cảm, có thể khí phách."
"Mà tất cả những điều này đều là đánh giá của quan phương đối với nàng."
"Còn tính cách của nàng thì bình tĩnh, lạnh tĩnh, thông tuệ. Cực kỳ lý trí, giỏi về giao tế, thủ đoạn và tâm cơ cao siêu, đồng thời có diễn xuất xuất sắc, có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm người khác."
"Thường ngày quyến rũ ôn nhu, không dễ dàng nổi giận, gặp chuyện trầm ổn bình tĩnh, lâm nguy không đổi."
"Bất quá lại cực kỳ quan tâm đến nữ tính, đối với những người yếu thế khác cũng mang theo một phần chiếu cố và bảo hộ."
"Sở dĩ ta rất ngạc nhiên, gia hỏa này gặp phải chuyện gì mà lại hướng ta xin giúp đỡ."
"Nói đến đây, từ khi xuyên việt đến thế giới này, ta vẫn luôn ở các quốc gia Tùy Đường Nguyên Minh Thanh đảo quanh, còn chưa từng đi quốc gia khác, nếu lần này có cơ hội, vậy thì đi Hàn Quốc một chuyến xem sao."
La Duy viết đến đây, lại gửi một tin tức cho Hoàng Dung chúng nữ, cất kỹ nhật ký, điểm nút đồng ý.
Giây tiếp theo, La Duy đã bị quyển nhật ký truyền tống đi, vượt qua thiên sơn vạn thủy, đi tới bên cạnh Tử Nữ.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, đứng trước mặt là một nữ nhân phong thái diêm dúa lòe loẹt.
Toàn thân được trang sức bằng màu tử sắc thần bí, mê người, chiếc váy dài màu tím bó sát tôn lên tư thái mê người của nàng, mái tóc tím được búi cao, cài mấy chiếc trâm bạc, tựa như một đóa Mân Côi nở rộ dưới ánh mặt trời.
Cặp mắt câu hồn của nàng cũng mang theo sắc tím nhàn nhạt, như đôi trân châu giấu sâu dưới đáy biển, u ám mà lộng lẫy.
Dưới khóe mắt trái của nàng vẽ một đường hoa văn hình cánh bướm, vì tư thái mị hoặc của nàng mà tăng thêm một phần khí chất cao quý khác thường, nếu cô gái này đứng giữa hoa thơm cỏ lạ, ắt sẽ vô cùng bắt mắt.
Trang điểm phấn mỏng, duyên dáng yêu kiều, khí chất như lan, bất luận nhìn thế nào, cũng không quá hai mươi tuổi.
"Ngươi chính là Tử Nữ?" La Duy mở miệng hỏi.
Tử Nữ gật đầu, nhu mì nói: "Tử Nữ gặp qua La công tử."
La Duy nhìn quanh bốn phía, là một căn phòng sáng sủa và rộng rãi, cổ hương cổ sắc, bên cửa sổ còn bày một đài trang điểm, xem ra đây chính là khuê phòng của cô gái.
"Nơi này là Tử Lan Hiên?"
"Không sai." Tử Nữ gật đầu, sau đó mời La Duy nhập tọa, nàng đã chuẩn bị một bàn hảo tửu thức ăn ngon để tiếp đón La Duy.
La Duy cũng không khách khí, ngồi xuống, cầm đũa lên, gắp một hạt đậu phộng, ném vào trong miệng nhai, đừng hỏi tại sao Hàn Quốc lại có đậu phộng, ở thế giới "thần hành cửu ca", đến cả giày cao gót và tất chân còn có, huống chi là hai hạt đậu phộng đã tách vỏ.
Huống chi, đây cũng không phải là thế giới t·h·i·ê·n Hành Cửu Ca thuần túy, mà là Tống Võ thế giới.
Có đậu phộng chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
"Ngươi tìm ta có chuyện gì không?" La Duy vừa ăn hạt đậu phộng, vừa hứng thú hỏi.
Tử Nữ gật đầu, "Ta muốn nhờ ngươi tìm giúp ta một người."
"Ai?"
"Mẫu thân của Lộng Ngọc."
La Duy nhướng mày, hỏi: "Sở dĩ ngươi tìm ta, là để ta giúp Lộng Ngọc tìm được mẹ ruột?"
"Không sai."
"Chẳng lẽ ngươi không biết mẹ của nàng là ai chăng?" La Duy nghi ngờ nhìn Tử Nữ.
"Ta nên biết sao?" Tử Nữ hỏi ngược lại.
"Thú vị." La Duy cười cười, buông đũa xuống, nói: "Ta có thể giúp Lộng Ngọc tìm được mẹ đẻ của mình, đây đối với ta mà nói cũng không phải là chuyện khó, nhưng ta dựa vào cái gì mà phải giúp ngươi?"
Tử Nữ nghe vậy, mỉm cười, sau đó nâng bàn tay thon thả lên, vỗ tay một cái, tiếng vỗ tay thanh thúy vang vọng trong phòng.
Cùng lúc đó, cửa phòng đang đóng chặt bị người đẩy ra.
Một nữ nhân xinh đẹp có ngũ quan tinh xảo ôm một cây đàn đi tới.
Cô gái này đầu đội trang sức bằng ngọc bích và bạch châu, phía sau hai bên có băng tóc màu trắng dùng để cố định các hạt châu trắng nối liền nhau. Cây trâm có màu xanh tươi, được khắc hoa và khảm châu, mái tóc dài màu đỏ rượu vang xõa xuống thắt lưng.
Ánh mắt của nàng lúc bình tĩnh như mặt nước hồ thu, làm người khác chú ý, cổ đeo một dây chuyền hình lá liễu màu xanh biếc khảm bạch ngọc châu, vai có giáp lưới kéo màu vàng kim.
Bên ngoài mặc áo dài nửa tay màu xanh nhạt, có thêu hoa văn tinh xảo; bên trong mặc quần dài màu da cam, tay áo và vạt váy có hoa văn màu vàng, trước ngực là màu xanh biếc, có hoa văn màu vàng kim.
Vạt váy trước có hoa văn hình sóng màu vàng, phía dưới xẻ tà. Rủ xuống có dải gối màu nâu vàng, dưới gối có hoa văn màu vàng kim, phía sau vạt váy có chút xẻ tà, nơi ranh giới có sọc màu cam.
Thắt lưng màu vàng kim, hai bên sườn trước có treo dải ruy băng màu xanh lục, phía sau rủ xuống có dải ngắn màu xanh lục.
Đối với người nữ nhân này, La Duy chỉ có thể dùng hai chữ "tinh xảo" để hình dung.
"Tiểu nữ tử Lộng Ngọc gặp qua La công tử." Lộng Ngọc đứng trước mặt La Duy, nhẹ nhàng thi lễ, đem khí chất ôn nhu của mình hoàn toàn thể hiện ra.
La Duy nói: "Ta đương nhiên biết ngươi là Lộng Ngọc, bất quá ta muốn biết, ngươi muốn làm gì?"
Lộng Ngọc nhẹ giọng nói: "Tiểu nữ tử ở chỗ này thề với trời, nếu như công tử có thể giúp tiểu nữ tử tìm lại mẫu thân, tiểu nữ tử nguyện ý làm nô tỳ..."
"Đình chỉ." La Duy không đợi nàng nói hết lời, liền mở miệng ngắt lời: "Con người của ta kỳ thực rất chán ghét câu nói 'làm nô tỳ' này, nói thật giống như ta là kẻ buôn bán phụ nữ vậy."
Lộng Ngọc nhất thời có chút không biết làm sao, bất quá nàng rất nhanh liền tĩnh táo lại, tiếp tục nói: "Nếu như công tử có thể giúp ta tìm lại mẫu thân, tiểu nữ tử nguyện ý đi theo làm tùy tùng của công tử."
"Ngươi chắc chắn chứ?" La Duy chăm chú nhìn Lộng Ngọc.
Lộng Ngọc gật đầu, "Ta xác định."
Tử Nữ cũng ở bên cạnh nói: "La công tử, ngươi trước từng nói, muốn Thạch Thanh Tuyền thổi tiêu, Thượng Tú Phương múa phụ họa, nhưng công tử không phải cảm thấy mình còn thiếu một nha đầu đánh đàn sao, ta có thể cam đoan với ngươi, cầm kỹ của Lộng Ngọc tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thất vọng."
"Điểm này còn cần ngươi nói sao, cứ như ta chưa từng xem qua kịch bản, Lộng Ngọc đánh đàn có thể khiến Chidori tụ tập, cũng có thể diễn tấu tiếng lòng, có thể nói là bậc thầy về cầm kỹ."
La Duy nhắc tới cầm kỹ của Lộng Ngọc, tự nhiên là khen không dứt miệng.
Tử Nữ nhu mì nói: "Lộng Ngọc, còn không mau dâng lên một khúc cho công tử."
Lộng Ngọc gật đầu, êm ái nói: "Lộng Ngọc xin mạn phép."
Nói xong, nàng liền đặt cây đàn trong tay lên bàn, 827 nín hơi ngưng thần, bắt đầu nhẹ nhàng gảy đàn.
Tiếng đàn du dương quanh quẩn trong phòng, trong suốt như nước chảy, khiến La Duy không kiềm được nghĩ tới tiếng tiêu của Thạch Thanh Tuyền, tiếng đàn của Lộng Ngọc tuyệt đối không thua kém gì tiếng tiêu của Thạch Thanh Tuyền.
Bất quá rất nhanh, La Duy liền say mê, tỉ mỉ lắng nghe tiếng đàn của Lộng Ngọc, không hề so sánh với bất kỳ ai.
Một lúc lâu sau, khúc nhạc kết thúc, Lộng Ngọc đứng dậy, hướng về phía La Duy lần nữa hành lễ.
La Duy thở dài một tiếng, nói: "Cổ nhân thường nói dư âm còn văng vẳng bên tai. Ba ngày không dứt, ta hiện tại cuối cùng đã hiểu ý tứ trong đó, xem ra ngươi đã tấu một khúc cho ta nghe, ta sẽ nói cho ngươi biết một tin tốt."
"Mặc dù không có ta nhúng tay, ngươi cũng sẽ gặp mặt mẫu thân mình, bất quá phải đợi một thời gian mà thôi."
Lộng Ngọc nghe được câu này, vừa mừng vừa sợ, khóe mắt ươn ướt, "Đa tạ công tử cho biết."
Tử Nữ cũng không hề bị tin tức tốt này làm cho mê muội, nàng vẫn như cũ lãnh tĩnh, ánh mắt lấp lóe mấy lần, hỏi: "Vậy không biết Lộng Ngọc tương lai có thể cùng mẫu thân mình sinh sống cùng nhau không?"
"Cái đó ngược lại không có." La Duy lắc đầu, nói với Lộng Ngọc: "Bởi vì ngươi c·hết rồi."
Lộng Ngọc trong lòng giật mình.
Tử Nữ nói: "Lộng Ngọc là c·hết như thế nào, công tử có thể nói cho ta biết không?"
La Duy không hề giấu diếm, nói: "Về sau, nàng đã đi chấp hành kế hoạch của Hồng Liên công chúa, ám sát Đại tướng quân Hàn Quốc, Bách Lý Bất Di, sau khi thất bại, uống thuốc độc t·ự s·át."
Tử Nữ lẩm bẩm nói: "Hồng Liên công chúa, nguyên lai là nàng."
Lộng Ngọc dần dần tỉnh táo lại, nói với La Duy: "Đa tạ công tử đã báo cho biết."
La Duy khoát tay nói: "Đây là điều ngươi đáng được nhận."
Tử Nữ nói: "Công tử có thể thu nhận Lộng Ngọc làm một thị nữ không, cầm kỹ của Lộng Ngọc công tử cũng đã thấy, lúc rảnh rỗi gảy một khúc cho công tử nghe, cũng là một chuyện tốt đẹp, không phải sao?"
La Duy nở nụ cười, "Ngươi làm như vậy là dự định thay đổi số mệnh của Lộng Ngọc."
Tử Nữ không trả lời.
La Duy quay đầu nhìn về phía Lộng Ngọc, "Chuyện này nàng nói không tính, ý của ngươi thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận