Người Ở Tống Võ, Bắt Đầu Khởi Tử Hồi Sinh

Chương 532: Sọ đều cho hắn vén lên

Chương 532: Sọ đều cho hắn vén lên
Đối với La Duy mà nói, cứu Đại Khỉ Ti thực sự chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Đại Khỉ Ti cũng biết điều này, bất quá vẫn hướng La Duy nói lời cảm ơn.
Có một số việc đối với người khác mà nói chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng đối với nàng mà nói lại là chuyện liên quan đến tính mạng, cho nên nàng nhất định phải cảm tạ La Duy.
Đây là phép lịch sự tối thiểu khi làm người.
"Không có chuyện gì ta đi trước đây." La Duy sau khi cứu Đại Khỉ Ti cũng không định cùng nàng chuyện trò, mà là dự định rời đi, hắn còn có rất nhiều việc phải làm.
Trong lúc bận rộn mà vẫn dành chút thời gian cứu Đại Khỉ Ti đã là nể mặt lắm rồi.
Thế nhưng...
"Công tử xin dừng bước." Đại Khỉ Ti vội vàng gọi La Duy lại, xem ra nàng dường như có điều muốn nói.
"Còn có chuyện gì sao?" La Duy dừng bước hỏi.
Đại Khỉ Ti nói: "Ta muốn nhờ công tử giúp một chuyện, không biết công tử có bằng lòng hay không?"
La Duy nghiêm túc quan sát Đại Khỉ Ti, chậm rãi nói: "Ta cứu ngươi đã rất nể mặt ngươi rồi, giờ ngươi lại muốn ta giúp đỡ, có thể, bất quá chuyện này ta sẽ không giúp không công."
Đại Khỉ Ti không khỏi sửng sốt, hỏi "Công tử muốn cái gì?"
"Ngươi." La Duy cũng không nói nhảm, lời ít mà ý nhiều.
Đại Khỉ Ti sửng sốt, tuy trong lòng nàng đã có suy đoán, nhưng không ngờ La Duy lại... thẳng thắn đến vậy.
Khá lắm, đây là không hề che giấu a.
Đại Khỉ Ti do dự, La Duy cũng không thúc giục, ngược lại nói: "Ngươi suy tính một chút đi."
Sau đó kéo Nam Lan, ở Linh Xà đảo đi dạo loanh quanh.
Linh Xà đảo là một hòn đảo xanh mướt cây cối, trên đảo có vài tòa Kỳ Phong cao ngất, cảnh sắc vô cùng đặc biệt.
Khi hắn cùng Nam Lan đi dạo, Huy Nguyệt liền đi theo phía sau hai người, giống như một nha hoàn.
Nam Lan tò mò hỏi: "Lang quân, Đại Khỉ Ti là ai?"
La Duy nói: "Nàng biết Minh Giáo chứ."
Nam Lan gật đầu nói: "Ngẫu nhiên có nghe nói qua..."
La Duy nói: "Nàng chính là Tử Sam Long Vương, đứng đầu trong tứ đại Long Vương của Minh Giáo."
Nam Lan rất đỗi kinh ngạc, cảm thấy khó tin, nhịn không được hỏi "Nếu là đứng đầu tứ đại Long Vương, sao lại ở nơi này, nơi đây cảnh sắc tuy đặc biệt, nhưng không khỏi quá hoang lạnh."
"Vấn đề này hỏi rất hay, ta sẽ giải thích cho nàng nghe."
La Duy cười tủm tỉm móc ra nhật ký, vừa giải thích cho Nam Lan, vừa cập nhật vào trong quyển nhật ký.
« Vừa rồi Nam Lan hỏi ta, vì sao Tử Sam Long Vương đứng đầu tứ đại Pháp Vương của Minh Giáo lại ở Linh Xà đảo, một nơi tuy cảnh sắc đặc biệt nhưng trên thực tế lại hẻo lánh, vắng lặng an cư lạc nghiệp »
« Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, đại khái phải ngược dòng về vài thập niên trước, từ khi giáo chủ Minh Giáo Dương Đỉnh Thiên còn sống »
« Dương Đỉnh Thiên khi còn trẻ, gặp một gã họ Hàn »
« Hai người lời qua tiếng lại liền động thủ, gã họ Hàn không phải đối thủ của hắn, bị Dương Đỉnh Thiên dùng một chiêu Đại Cửu Thiên Thủ đánh cho không bò dậy nổi »
« Chuyện như vậy trên giang hồ có thể nói là đâu đâu cũng có »
« Bất quá Dương Đỉnh Thiên người này lòng dạ rộng lớn, cũng không thống hạ sát thủ với gã họ Hàn »
« Ngược lại gã họ Hàn này đối với thất bại này không thể bỏ qua, nói với Dương Đỉnh Thiên sau này tất báo mối thù này »
« Chẳng qua trong lòng hắn tự biết mình, biết võ công của mình đã không còn cách nào tiến bộ, cho nên tương lai tìm Dương Đỉnh Thiên báo thù không phải gọi con trai tới, thì chính là gọi con gái tới »
« Có thể nói, thân là con cái của gã này, quả thực gặp đại bất hạnh, vừa sinh ra đã có một kẻ thù »
« Hơn nữa kẻ thù còn không phải người bình thường »
« Mà là giáo chủ Minh Giáo, ai đây chịu nổi, người bình thường chắc chắn là không chịu nổi »
« Đối với lời này của gã họ Hàn, Dương Đỉnh Thiên cũng không bỏ ngoài tai, mà nói: Bất luận là con trai hay con gái, hắn đều sẽ nhường cho ba chiêu »
« Gã họ Hàn nói: Chiêu thức không cần phải nhường, nhưng tỷ thí như thế nào, phải do con cái hắn quyết định »
« Rõ ràng đây chính là gài bẫy Dương Đỉnh Thiên, không biết xấu hổ đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy »
« Ngươi đánh nhau thua, còn có mặt mũi đưa ra điều kiện »
« Phàm là người biết liêm sỉ một chút sẽ không đưa ra loại điều kiện này »
« Bởi vậy có thể thấy, gã họ Hàn thật sự không cần thể diện »
« Bất quá khi đó Dương Đỉnh Thiên khí phách phi phàm, lúc đó liền đồng ý. Chuyện qua hơn mười năm, Dương giáo chủ sớm đã không để chuyện này trong lòng, vậy mà gã họ Hàn kia lại phái con của hắn đến »
« Mà con hắn, chính là trượng phu của Đại Khỉ Ti, Hàn Thiên Diệp »
« Hàn Thiên Diệp sau khi tới Minh Giáo, trước mặt mọi người nói rõ lời hẹn năm xưa, dùng lời lẽ chèn ép Dương giáo chủ, làm hắn không thể nào nuốt lời »
« Điều này kỳ thực không có gì, dù sao loại tiểu thông minh này, ai cũng có thể giở trò »
« Bất quá chuyện tiếp theo, lại có chút kỳ diệu »
« Hàn Thiên Diệp xem thường Dương Đỉnh Thiên, nói ra đề mục. Hóa ra hắn muốn cùng Dương giáo chủ cùng vào Bích Thủy Hàn Đàm trong Quang Minh Đỉnh để quyết thắng bại »
« Lời hắn vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sững sờ »
« Bích Thủy Hàn Đàm lạnh thấu xương, cho dù vào ngày nắng gắt, cũng chưa từng có ai dám xuống, huống hồ lúc đó lại đang giữa mùa đông. Dương giáo chủ võ công tuy cao, nhưng không biết bơi, lần này xuống Bích Thủy Hàn Đàm, không cần tỷ võ, đông lạnh cũng chết cóng, dìm cũng chết đuối »
« Bởi vậy có thể thấy, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Hàn Thiên Diệp »
« Hắn không biết từ đâu nghe được Dương Đỉnh Thiên không biết bơi, sau đó mới đưa ra điều kiện như vậy »
« Rõ ràng chính là muốn lợi dụng ép buộc Dương Đỉnh Thiên chịu thua »
« Không hổ là con trai của gã họ Hàn, cũng là một kẻ không biết xấu hổ »
« Chính diện đánh không lại Dương Đỉnh Thiên, liền giở trò bàng môn tà đạo, cùng gã họ Hàn quả thực giống nhau như đúc »
« Dương Đỉnh Thiên sau khi nghe điều kiện này, muốn nhận thua, bởi vì hắn cảm thấy trước đây cùng gã họ Hàn chỉ là một trận đánh nhau vì thể diện, chỉ cần mình nhận thua có thể hóa giải đoạn ân oán này »
« Nhưng lúc này Hàn Thiên Diệp lại giở trò »
« Hắn lấy ra một thanh dao găm sáng loáng, nhắm ngay tim mình, nói: Chuỷ thủ này là di vật của tiên phụ, tại hạ chỉ cầu Dương giáo chủ hướng chủy thủ này dập đầu ba cái »
« Dương Đỉnh Thiên ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ Hàn Thiên Diệp lại làm như vậy »
« Đường đường giáo chủ Minh Giáo, há có thể chịu nhục nhã như vậy? Nhưng Dương giáo chủ nếu nhận thua, theo quy củ giang hồ, không thể không nghe theo sự xử trí của đối phương »
« Tình thế trước mắt đã hết sức rõ ràng, Hàn Thiên Diệp lần này liều mạng mà đến, sau khi bị Dương giáo chủ dập đầu ba cái, hắn ắt sẽ lập tức lấy dao găm đâm vào ngực mình, để tránh khỏi chết bởi thủ hạ của quần hào Minh Giáo »
« Hành động này của Hàn Thiên Diệp, rõ ràng là muốn giết chết Dương giáo chủ, để rửa mối nhục năm xưa phụ thân bị thương nặng phải quỳ xuống, sau đó tự sát »
« Nói trắng ra, Hàn Thiên Diệp lúc này đã không muốn sống nữa »
« Hắn rất rõ ràng là ở bên ngoài không biết bị đả kích gì, cho nên dự định kéo Dương Đỉnh Thiên đồng quy vu tận »
« Nói thật, nếu là ta, ta sẽ vén sọ của Hàn Thiên Diệp lên »
« Ta muốn xem xem, Hàn Thiên Diệp rốt cuộc vô liêm sỉ đến mức nào, có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy ».
Bạn cần đăng nhập để bình luận