Người Ở Tống Võ, Bắt Đầu Khởi Tử Hồi Sinh

Chương 134: Không cẩn thận tiết lộ cái đại bí mật.

**Chương 134: Vô tình tiết lộ bí mật động trời**
La Duy nghe vậy, không khỏi liếc nhìn Hoa Mãn Lâu một cái, cười tủm tỉm nói: "Hoa huynh dường như rất am hiểu, chẳng lẽ là khách quen?"
Hoa Mãn Lâu biết mình bị hiểu lầm, vội vàng nói: "Các hạ hiểu lầm rồi, ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi, chưa từng đi qua. Được rồi, các hạ nhận ra ta?"
Hắn nghe La Duy gọi mình là Hoa huynh, rõ ràng cho thấy đã nhận ra thân phận của mình.
La Duy thản nhiên nói: "Thiên hạ người mù tuy nhiều, nhưng có thể có khí độ như vậy, ta cũng chỉ biết hai người."
Lục Tiểu Phụng tò mò hỏi: "Hai người nào?"
"Biên Bức công tử Nguyên Tùy Vân, Hoa gia thất đồng Hoa Mãn Lâu."
La Duy nói.
"Bên cạnh ngươi đi theo một người bốn hàng lông mày, tự nhiên không thể nào là Nguyên Tùy Vân."
Nhưng Lục Tiểu Phụng nghe xong lại hoảng sợ:
"Các hạ nói gì, Nguyên Tùy Vân chính là Biên Bức công tử?"
Hoa Mãn Lâu cũng kinh hãi:
"Vô Tranh sơn trang thiếu trang chủ chính là Biên Bức công tử? Các hạ, đây không phải chuyện đùa, nếu tin này truyền ra ngoài, Vô Tranh sơn trang tất sẽ tìm các hạ gây phiền phức."
La Duy nghe đến đó, mới nhận ra, dường như chính mình đã vô tình tiết lộ một bí mật lớn.
Đối với hắn, một kẻ xuyên việt mà nói, Biên Bức công tử Nguyên Tùy Vân tuyệt đối là một trong những người mù nổi danh nhất dưới ngòi bút Cổ Long.
Nhưng đối với người trên giang hồ, Nguyên Tùy Vân là thiếu trang chủ của võ lâm thế gia Vô Tranh sơn trang, là một công tử thế gia khí độ cao hoa, ôn nhu lễ độ.
Khó có thể tưởng tượng, vị thiếu trang chủ ngoài mặt khí độ cao hoa này lại chính là Biên Bức công tử, kẻ sáng lập Biên Bức đảo.
"Thôi được, những lời này ta chỉ nói vậy thôi, các ngươi cũng nghe vậy thôi, không nên quá lưu tâm. Còn lời này thật hay giả, các ngươi không cần quá mức để ý."
La Duy thản nhiên nói.
Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu cười khổ, La Duy có thể nói vậy, nhưng bọn hắn không thể nghe vậy.
Giả sử Nguyên Tùy Vân thực sự là Biên Bức công tử, kẻ đã thành lập Biên Bức đảo, chẳng phải là nói toàn bộ Đại Minh 063 người đều bị hắn lừa gạt? Dù sao, bọn họ cùng La Duy cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không dám tin tưởng La Duy hoàn toàn.
Vì vậy Lục Tiểu Phụng hỏi: "Xin hỏi đại danh của các hạ."
"La Duy, hạng vô danh tiểu tốt, ngươi khẳng định chưa nghe nói qua."
Lục Tiểu Phụng ngẩn ra, sau đó cười lớn nói: "Vậy ngươi nhất định sai rồi, La Duy, cái tên này cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt."
La Duy hơi kinh ngạc,
"Ngươi đã nghe qua tên của ta?"
Hắn dường như chưa làm chuyện gì oanh động giang hồ a.
Tuy có rất nhiều nữ nhân biết tên mình, nhưng không có mấy người chủ động tuyên dương danh tiếng của hắn.
Lục Tiểu Phụng nói: "Hằng Sơn phái Nghi Lâm tiểu sư phụ, là ngươi từ Khoái Hoạt Vương thủ hạ Giang Tả Tư Đồ trong tay cứu đi a."
La Duy quan sát Lục Tiểu Phụng từ trên xuống dưới,
"Ngươi ngay cả Nghi Lâm cũng biết?"
Lục Tiểu Phụng lắc đầu nói: "Ta tự nhiên không biết Nghi Lâm, bất quá Hằng Sơn phái đã đem chuyện của ngươi tuyên cáo giang hồ. Hiện tại, trên giang hồ ai không biết có một vị thiếu hiệp, đánh bại sắc sử Giang Tả Tư Đồ, thủ hạ của Khoái Hoạt Vương, cứu thoát một đám nữ tử bị Giang Tả Tư Đồ giam cầm."
"Ngươi bây giờ là thiếu hiệp danh tiếng đang lên."
La Duy chợt hiểu ra, thì ra là Hằng Sơn phái giúp mình dương danh, trách không được Lục Tiểu Phụng biết đến mình.
Nhưng một giây sau, La Duy chợt nghe Lục Tiểu Phụng nói: "Trên thực tế ta biết ngươi, không phải vì Nghi Lâm, cũng không phải vì Hằng Sơn phái, kỳ thật, trước khi ngươi dương danh ta đã nhận ra ngươi."
La Duy ồ một tiếng, kinh ngạc hỏi: "Vậy ngươi vì sao biết ta?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Bởi vì ngươi là bằng hữu của Tiết Băng."
La Duy không nhịn được, bật cười:
"Tiết Băng cư nhiên nhắc qua ta với ngươi?"
Có nhầm hay không, Tiết Băng tại sao lại nhắc đến mình trước mặt Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng cười tủm tỉm nói: "Không sai, Tiết Băng trước đó tới tìm ta, nói muốn kết hôn với ta, còn nói với ta, nàng không phải là không có ai thích. Tỷ như, có một người tên là La Duy đang theo đuổi nàng rất sát sao."
"Ta nếu không cưới nàng, nàng sẽ gả cho La Duy."
"Nói tiếp, chúng ta vẫn là tình địch."
La Duy dở khóc dở cười, không nghĩ tới Tiết Băng lại đem mình ra làm bia đỡ đạn, nước đi này cũng được đấy chứ. Hắn tò mò hỏi: "Vậy ngươi đáp ứng rồi?"
Lục Tiểu Phụng khổ cười nói: "Hôn nhân đại sự, há có thể xem như trò đùa."
La Duy hiểu rõ: "Ngươi cự tuyệt."
Lục Tiểu Phụng nhất thời ấp úng không nói nên lời.
Ngược lại, Hoa Mãn Lâu bên cạnh nói: "Hắn cũng không có cự tuyệt, chỉ là muốn suy nghĩ một chút, sở dĩ Tiết Băng cô nương cho hắn thời gian nửa năm."
"Nếu qua nửa năm vẫn không có kết quả, nàng sẽ cho Lục Tiểu Phụng biết tay."
La Duy nhất thời đầy vẻ khinh bỉ,
"Cho nên ngươi cứ treo nàng lơ lửng như vậy, đây là chuyện con người có thể làm sao?"
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói: "Ta vốn muốn đáp ứng, nhưng Tiết Băng lại muốn ta cắt đứt liên lạc với tất cả hồng nhan tri kỷ, đây không phải làm khó ta sao?"
La Duy nghe vậy, không khỏi trừng mắt nhìn Lục Tiểu Phụng,
"Đồ cặn bã."
Hoa Mãn Lâu gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, La Duy thở dài, lại nói: "Bất quá ta cũng không có tư cách nói ngươi, dù sao, nữ nhân bên cạnh ta cũng không ít."
Hoa Mãn Lâu nhất thời không nói nên lời.
"Không nghĩ tới La công tử cũng là một vị phong lưu phóng khoáng."
La Duy hiểu ý Hoa Mãn Lâu, "Phong lưu phóng khoáng không tính, ta chỉ muốn cho tất cả các cô nương một mái nhà mà thôi."
Hoa Mãn Lâu: ...
Ngược lại, Lục Tiểu Phụng vẻ mặt kích động nhìn La Duy, phảng phất như tìm được tri kỷ.
"La công tử nói rất đúng, người như chúng ta, chẳng qua là muốn cho tất cả các cô nương một mái nhà mà thôi. Tiết Băng, haiz, Tiết Băng sao lại không hiểu ta."
Hoa Mãn Lâu không muốn tiếp tục thảo luận về đề tài này nữa, hắn sợ tam quan của mình sẽ bị hai người kia bẻ cong, vì vậy liền kéo trọng tâm câu chuyện trở về.
"Vừa rồi nghe La công tử nói, có người một mồi lửa đốt Cực Lạc Lâu, không biết La công tử có nhìn thấy người phóng hỏa không."
"Thấy được."
Lục Tiểu Phụng hỏi: "Là ai?"
"Chính là tại hạ."
La Duy khiêm tốn nói.
Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu:...
Cái này... Chuyện này cũng quá bất ngờ.
Hai người đều không ngờ người phóng hỏa đốt Cực Lạc Lâu lại đứng ngay trước mặt mình, còn tỏ vẻ dương dương tự đắc, phảng phất như vừa làm một chuyện hết sức bình thường.
Đây rốt cuộc là hạng người gì?
Một lúc lâu sau, Lục Tiểu Phụng mới khổ cười nói: "Không biết La công tử tại sao lại một mồi lửa đốt Cực Lạc Lâu?"
La Duy cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói ra nguyên nhân:
"Bởi vì bọn chúng là sản nghiệp của Khoái Hoạt Vương, mà ta và Khoái Hoạt Vương có thù oán, sở dĩ ta dự định động thủ với Khoái Hoạt Vương, tự nhiên phải diệt trừ sản nghiệp của hắn trước, để hắn trắng tay."
Lục Tiểu Phụng kinh hãi, "La công tử muốn ra tay với Khoái Hoạt Vương?"
"Sao, ngươi ngạc nhiên lắm à?"
Hoa Mãn Lâu nói: "Giang hồ đồn đại, Khoái Hoạt Vương là Đại Tông Sư đỉnh tiêm, thậm chí, khoảng cách cường giả tuyệt thế chỉ còn một bước, là một trong số ít cao thủ trong thiên hạ."
"La công tử lấy sức một mình tùy tiện làm địch với Khoái Hoạt Vương, hình như có hơi không thích hợp."
Lục Tiểu Phụng cũng gật đầu,
"Khoái Hoạt Vương có thể có ngày hôm nay, thực lực, thế lực, mưu kế, võ công đều thâm bất khả trắc. Tùy tiện làm địch với hắn, không khác nào lấy trứng chọi đá, La công tử xin hãy thận trọng."
La Duy nói: "Ai nói với các ngươi ta chỉ có một mình, vị này bên cạnh ta không phải là người sao."
Trên thực tế, Lục Tiểu Phụng sớm đã thấy Vân Mộng tiên tử, dù sao, Vân Mộng tiên tử cũng là một nữ nhân xinh đẹp đến kỳ cục, hắn làm sao có thể không chú ý tới.
Chỉ bất quá hắn cho rằng cô nương này cùng La Duy đi chung, rất có thể là người của La Duy. Sở dĩ hắn cũng không có nhìn nhiều.
Tuy hắn, Lục Tiểu Phụng, phong lưu phóng khoáng, hồng nhan rất nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không thất lễ nhìn nữ nhân của bằng hữu. Lúc này, nghe La Duy nói, hắn mới nghiêm túc quan sát Vân Mộng tiên tử một chút.
Cũng chính cái nhìn này, đã làm cho Lục Tiểu Phụng, một cao thủ đã từng duyệt qua vô số nữ nhân, nhận ra Vân Mộng tiên tử là hạng người nào.
Đây là một nữ nhân quyến rũ đến cực điểm.
Chỉ cần mị ý trong ánh mắt cũng có thể làm cho nam nhân mềm nhũn chân.
Không thể nghi ngờ, đây là một cực phẩm, dù là lật khắp giang hồ Đại Minh, cũng không tìm được mấy mỹ nữ có thể so sánh với nữ nhân trước mắt.
Điều này khiến Lục Tiểu Phụng vừa bội phục vận khí của La Duy, vừa không nhịn được hỏi: "Không biết vị này là..."
La Duy nói: "Phu nhân của ta, Vương Vân Mộng."
Không sai, Vân Mộng tiên tử họ Vương, tên thật là Vương Vân Mộng.
Lục Tiểu Phụng giơ ngón tay cái lên nói: "Tên rất hay, Vương Vân Mộng, bất quá, cái tên này làm ta nhớ tới hơn 20 năm trước, có một vị Nữ Ma Đầu tiếng tăm lừng lẫy tung hoành thiên hạ."
Hoa Mãn Lâu nói: "Ngươi nói chắc là vị Vân Mộng tiên tử kia."
Lục Tiểu Phụng nói: "Không sai, chính là Vân Mộng tiên tử, trong truyền thuyết, Vân Mộng tiên tử không những tâm ngoan thủ lạt, mà còn là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, chỉ tiếc, sau đó không biết vì sao lại ẩn cư giang hồ."
"Thậm chí còn có lời đồn, vị Vân Mộng tiên tử này đắc tội quá nhiều người, bị người ta giết chết."
"Nếu thật như vậy, đúng là một tổn thất lớn của nhân gian."
Nhắc tới vị Vân Mộng tiên tử quốc sắc thiên hương này, Lục Tiểu Phụng tỏ vẻ tiếc hận.
La Duy cười tủm tỉm nói: "Có một khả năng hay không, kỳ thật, phu nhân Vương Vân Mộng của ta, biệt hiệu chính là Vân Mộng tiên tử."
Lục Tiểu Phụng nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả: "La công tử nói đùa rồi, nếu Tôn phu nhân là Vân Mộng tiên tử, vậy thì quá... quá... quá..."
Lục Tiểu Phụng nhìn nụ cười không đổi của La Duy, đột nhiên lắp bắp. Bởi vì hắn nhận ra một chuyện, La Duy nói, rất có thể là... sự thật.
"Ngươi nghiêm túc?"
"Đương nhiên."
La Duy gật đầu.
Lục Tiểu Phụng không khỏi lùi lại hai bước, không nhịn được hít sâu một hơi.
Phải biết, Vân Mộng tiên tử tung hoành giang hồ năm đó là một Nữ Ma Đầu thứ thiệt, giết người không đếm xuể. Mình mới vừa rồi trêu đùa Vân Mộng tiên tử như vậy, chẳng lẽ đã chọc giận nàng?
Trời mới biết, sau nhiều năm như vậy, thực lực của vị Vân Mộng tiên tử này đã tăng đến mức nào. Nếu như đã trở thành đại tông sư, vậy hắn và Hoa Mãn Lâu hôm nay, e rằng lành ít dữ nhiều.
Nhất thời, Lục Tiểu Phụng hận không thể cho mình một cái bạt tai. Tại sao cái miệng này lại không giữ cửa chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận