Người Ở Tống Võ, Bắt Đầu Khởi Tử Hồi Sinh

Chương 03: Âm dương lộ, Âm Dương Pháp Vương

Chương 03: Âm Dương Lộ, Âm Dương Pháp Vương
Lan Nhược Tự tuy đã lâu không có người quét dọn, nhưng cảnh sắc nơi này vẫn rất đẹp, chắc hẳn trước đây đã từng có một thời vàng son.
Bởi vậy có thể thấy được khi Lan Nhược Tự còn hương hỏa cường thịnh thì dáng vẻ huy hoàng kinh người đến thế nào.
La Duy nhìn quanh một vòng, cũng không p·h·át hiện bên trong Lan Nhược Tự có yêu khí, phụ cận cũng không có cây cổ thụ ngàn năm nào, xem ra Thụ Yêu bà bà chưởng quản nơi này chắc hẳn đã bị chính mình g·iết c·hết khi xâm lấn Tống Võ thế giới.
Những kẻ khác xâm lấn Tống Võ thế giới đều để lại một đường lui, không là phân thân thì cũng là thế thân.
Duy chỉ có Thụ Yêu bà bà lại ngu ngốc sử dụng bản thể, ả không c·hết thì ai c·hết.
Đáng đời bị La Duy dùng Ngũ Lôi Oanh Đỉnh đ·á·n·h cho hồn phi p·h·ách tán, trọn đời không được siêu sinh. Nếu như ả ta thông minh một chút, nên học theo Hắc Sơn Lão Yêu cùng Phổ Độ Từ Hàng.
Hai người kia đều lợi dụng phân thân tiến vào Tống Võ thế giới, coi như có tổn thất cũng không đáng kể, chỉ có Thụ Yêu bà bà...
Ai, không nhắc tới nữa, đây chính là một kẻ ngốc.
Bất quá may mắn là, sau khi không còn kẻ ngốc này, Lan Nhược Tự liền thanh tịnh hơn rất nhiều.
Vào đêm 0 3 La Duy vừa mới chuẩn bị đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên cửa phòng bị người gõ, hắn phất tay mở cửa phòng ra, chỉ thấy một nữ t·ử áo trắng từ bên ngoài đi vào, hướng La Duy nhẹ nhàng t·h·i lễ.
"Ta ra mắt c·ô·ng t·ử."
La Duy hỏi "Ngươi là ai?"
Bạch y nữ t·ử nói: "Ta là Niếp Tiểu t·h·iến."
Nàng chính là Niếp Tiểu t·h·iến?
La Duy nghiêm túc quan s·á·t nữ t·ử tự xưng Niếp Tiểu t·h·iến vài lần, mặc dù là một Quỷ Hồn, nhưng quả nhiên sở hữu một gương mặt quốc sắc t·h·i·ê·n hương, xinh đẹp khiến người ta hoa mắt thần mê.
La Duy hỏi: "Đã trễ thế này, ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
Niếp Tiểu t·h·iến nói: "Đêm dài đằng đẵng, không thể nào ngủ được."
La Duy khẽ cười một tiếng, không ngờ Thụ Yêu bà bà đã không còn, Niếp Tiểu t·h·iến lại còn dừng lại ở bên trong Lan Nhược Tự, nàng không phải nên rời khỏi nơi này sao?
La Duy rất là hiếu kỳ, vì vậy bất động thanh sắc nói: "Qua đây rồi nói."
Niếp Tiểu t·h·iến lần nữa t·h·i lễ, hướng phía La Duy đi tới, La Duy vẫn đứng yên không nhúc nhích, cứ nhìn nàng như vậy.
Đợi Niếp Tiểu t·h·iến đi tới trước mặt mình, La Duy không hề k·h·á·c·h khí, k·é·o qua một cái ghế nói: "Mời ngồi."
Niếp Tiểu t·h·iến gật đầu, ngồi xuống.
Trong quá trình trao đổi, Niếp Tiểu t·h·iến rất nhanh p·h·át hiện La Duy không phải người bình thường.
Điều này làm cho nàng không khỏi thất kinh, lúc này mới biết chính mình dường như đã chọc phải một nhân vật không nên dây vào.
"Vậy, vậy ngươi là Tu Hành Giả?"
Hiện tại hắn có thể coi như là Quỷ Tu, gặp phải một vài Tu Hành Giả bình thường thì liếc mắt cũng có thể thấy được, thế nhưng nàng vừa rồi lại không hề p·h·át hiện La Duy lại là một Tu Hành Giả.
Điều này nói rõ La Duy thực lực rất mạnh, lợi h·ạ·i hơn mình rất nhiều, có thể dễ dàng giấu diếm được mình.
La Duy đưa tay phải ra qua lại khoa tay múa chân ở tr·ê·n cổ Niếp Tiểu t·h·iến, nhẹ giọng cười nói: "Không sai, ta đúng là một Tu Hành Giả, Niếp Tiểu t·h·iến, ngươi muốn c·hết, hay là muốn s·ố·n·g?"
Niếp Tiểu t·h·iến cầu khẩn nói: "Xin các hạ giơ cao đ·á·n·h khẽ, tha cho ta một m·ạ·n·g."
La Duy nói: "Có thể thì có thể, bất quá ngươi phải t·r·ả lời ta mấy vấn đề."
Niếp Tiểu t·h·iến liền vội vàng nói: "Ta chắc chắn sẽ biết gì nói nấy, không hề giấu diếm."
La Duy hỏi: "Th·e·o ta được biết, Thụ Yêu bà bà chiếm giữ Lan Nhược Tự này đã c·hết, vì sao các ngươi, những nữ quỷ này, còn phải ở lại chỗ này làm loại chuyện h·ạ·i người này?"
Niếp Tiểu t·h·iến có chút k·i·n·h hãi: "Các hạ cũng biết Thụ Yêu bà bà."
La Duy hừ một tiếng nói: "Đừng nói nhảm, t·r·ả lời vấn đề của ta."
Niếp Tiểu t·h·iến thấy La Duy sắc mặt không đổi, không còn dám k·é·o dài, nhẹ giọng nói: "Các hạ chỉ biết một mà không biết hai, sau khi Thụ Yêu bà bà ở Lan Nhược Tự c·hết, chúng ta, những nữ quỷ này, vốn cho rằng đời này sẽ không còn bị áp bách, liền dự định sớm một chút đi đến Âm Tào Địa Phủ đầu thai, kiếp sau làm người. Thế nhưng..."
Niếp Tiểu t·h·iến nói đến đây, thần sắc trở nên th·ố·n·g khổ.
"Thế nhưng cái gì?" La Duy liền vội vàng hỏi.
Niếp Tiểu t·h·iến thu lại tâm tình, nói: "Nhưng ai có thể ngờ tới, tr·ê·n con đường âm dương dẫn đến Âm Tào Địa Phủ, lại có một Lệ Quỷ tu hành thành c·ô·ng chiếm giữ, Lệ Quỷ này tự xưng là Âm Dương Pháp Vương, chuyên bắt chúng ta, những tiểu quỷ không có hậu thuẫn."
"Ta và những đồng bạn nhất thời vô ý, bị Âm Dương Pháp Vương này bắt tới, ở dưới sự cưỡng b·ứ·c của hắn trở thành nanh vuốt của Âm Dương Pháp Vương."
"Âm Dương Pháp Vương ra lệnh cho chúng ta mỗi tháng đều phải tiến cống cho hắn mười sinh hồn."
"Nếu là có người không phục, liền bảo nàng hồn phi p·h·ách tán, trọn đời không được siêu sinh."
"Ta nguyên bản tình nguyện hồn phi p·h·ách tán cũng không muốn làm loại chuyện h·ạ·i người này, liền muốn mau mau c·hết đi, nhưng Âm Dương Pháp Vương lại hạ c·ấ·m chế bên trong cơ thể của ta, c·ấ·m chế này cực kỳ ác đ·ộ·c, một khi p·h·át tác, liền làm cho ta sống không bằng c·hết."
"Dưới loại h·ành h·ạ này, cuối cùng ta vẫn khuất phục Âm Dương Pháp Vương."
"Các hạ nếu như cảm thấy ta làm sai, liền g·iết ta đi, cho ta được giải thoát."
La Duy nghe đến đó, không nhịn được tặc lưỡi.
Âm Dương Pháp Vương, cái tên này có thể nói là quen thuộc, chí ít La Duy là đã từng nghe qua, hắn t·h·i triển thần niệm đi sâu vào bên trong cơ thể Niếp Tiểu t·h·iến, quả nhiên thấy được bên trong cơ thể Niếp Tiểu t·h·iến có một c·ấ·m chế.
Thứ này được tạo ra có chút xảo diệu, nhưng th·e·o La Duy thấy không có gì ghê gớm.
La Duy điểm vài cái tr·ê·n người Niếp Tiểu t·h·iến, thâu nhập một đạo thần lực, liền giải khai c·ấ·m chế bên trong Niếp Tiểu t·h·iến.
Niếp Tiểu t·h·iến cả người buông lỏng, cảm giác được c·ấ·m chế bên trong cơ thể biến mất, không khỏi mở to hai mắt khó có thể tin nhìn La Duy.
Nàng lại một lần nữa ý thức được chính mình dường như đã đ·á·n·h giá thấp La Duy, không ngờ La Duy thậm chí ngay cả c·ấ·m chế Âm Dương Pháp Vương lưu lại đều có thể giải trừ, thực lực của người này có lẽ không thua kém gì Âm Dương Pháp Vương.
Niếp 133 Tiểu t·h·iến ý thức được điểm này, vội vã muốn đứng dậy q·u·ỳ xuống, t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g nói: "Xin các hạ cứu ta."
La Duy nhíu mày, hỏi: "Cứu ngươi, có thể, bất quá ngươi chuẩn bị t·r·ả giá cái gì."
Niếp Tiểu t·h·iến trầm mặc không nói, nàng chẳng qua chỉ là một Quỷ Tu bình thường, tr·ê·n người không có tiền cũng không có p·h·áp bảo, thật không biết phải t·r·ả giá cái gì.
Trong lúc nhất thời, Niếp Tiểu t·h·iến cảm thấy tuyệt vọng.
Chẳng lẽ mình thật sự phải cả đời làm nô lệ cho Âm Dương Pháp Vương, giúp hắn h·ạ·i người sao?
La Duy thấy bộ dáng của nàng, sâu kín thở dài nói: "Thôi được rồi, không cần nói nhảm nhiều lời nữa, ta biết ngươi muốn nói điều gì, ta đáp ứng ngươi, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường đi tìm Âm Dương Pháp Vương, sau khi ta giải quyết Âm Dương Pháp Vương, liền tiễn ngươi đi Âm Tào Địa Phủ đầu thai."
"Đợi ngươi rửa sạch tội nghiệt, kiếp sau hãy làm một người tốt."
Niếp Tiểu t·h·iến nghe vậy, nhất thời k·í·c·h động không thể kiềm chế, hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
"Đa tạ các hạ."
"Không cần k·h·á·c·h khí." La Duy cười tủm tỉm nói: "Xem như hôm nay ngươi đã bỏ ra nhiều c·ô·ng sức như vậy, đây là thứ ngươi đáng được."
Niếp Tiểu t·h·iến: ...
Thật rồi, vị Tu Hành Giả này quả nhiên là một sắc tr·u·ng Ngạ Quỷ (quỷ đói háo sắc).
Niếp Tiểu t·h·iến không nhịn được nghĩ đến: "Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là phong phạm của cao nhân?"
La Duy liếc mắt một cái nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ đơn thuần là h·á·o· ·s·ắ·c mà thôi."
Niếp Tiểu t·h·iến: À?.
Bạn cần đăng nhập để bình luận