Người Ở Tống Võ, Bắt Đầu Khởi Tử Hồi Sinh

Chương 520: Điền Quy Nông chết rồi, Miêu Nhược Lan chi mẫu

Chương 520: Điền Quy Nông c·hết, mẹ của Miêu Nhược Lan.
Lúc này, Bàng Ban cho rằng Thân Công Báo đã đi tìm La Duy để báo công, nhưng thực chất hắn đã sớm biến trở về bộ dạng ban đầu.
Hắn căn bản không hề đi tìm La Duy, bởi vì hắn chính là La Duy.
Bàng Ban cho rằng Thân Công Báo bị ma quỷ ám ảnh, nhưng không hề hay biết từ đầu đến cuối bản thân đã bị La Duy xỏ mũi mà không hề hay biết.
Sau khi rời khỏi Đại Nguyên, La Duy liền khôi phục lại diện mạo như trước, quay trở về Thanh Đình để tìm phân thân của mình.
Phân thân của hắn hiện đang mang theo Huyết Đao lão tổ, Phượng Nam Thiên cùng Canh Bái đi tìm Điền Quy Nông gây phiền phức. Tuy thực lực của phân thân rất bình thường, chỉ có sức chiến đấu cấp bậc Đại Tông Sư, nhưng đối phó với một Điền Quy Nông thì đã quá đủ.
Huống chi, bên cạnh La Duy còn có Huyết Đao lão tổ, Phượng Nam Thiên, cùng đám người Canh Bái.
Căn bản không cần hắn ra tay, Điền Quy Nông cũng đã phải quỳ.
Vì vậy, khi La Duy tìm được phân thân của mình, hắn kinh ngạc p·h·át hiện phân thân lại đang ôm một nữ nhân "bốn năm ba" ngủ say như c·hết.
Khá lắm.
La Duy không khỏi thấy đau đầu, người nữ nhân này là ai vậy?
Hắn tiến lên vài bước, thu hồi phân thân vào trong cơ thể, sau khi hấp thu toàn bộ ký ức của phân thân từ trước đến nay, cuối cùng đã làm rõ được thân phận của người nữ nhân này, nhưng chính vì vậy, La Duy càng thêm đau đầu.
Nguyên nhân là bởi vì nữ nhân này chính là Nam Lan.
Nhắc tới Nam Lan, đại đa số mọi người có thể không quá quen thuộc, dù sao người nữ nhân này trong Phi Hồ Ngoại Truyện số lần xuất hiện quá ít.
Bất quá một thân ph·ậ·n khác của nàng, mọi người có thể sẽ quen thuộc hơn.
Nàng chính là mẹ của Miêu Nhược Lan.
Nam Lan vốn là tiểu thư khuê các, phụ thân của nàng tên là Nam Nhân Thông, trong một lần nọ đã đoạt lại được thanh Lãnh Nguyệt bảo đao từ trong tay Giang Dương Đại Đạo.
Lưỡi đao này chỉ lộ ra nửa thước, vừa nhìn đã thấy một đạo thanh quang lạnh lẽo bắn ra, đợi khi lưỡi đao rút ra khỏi vỏ, hàn quang lấp lánh không ngừng, trên chuôi đao dùng chỉ vàng chỉ bạc khảm một hình móc câu lông mi trăng, tên cổ là Lãnh Nguyệt.
Nam Nhân Thông sau khi thu được thanh bảo đao này, dự định mang bảo đao vào kinh tiến hiến.
Nhưng tin tức này vừa truyền ra, đã thu hút năm kẻ thèm muốn, trong đó có cả người anh em kết nghĩa của Nam Nhân Thông là Tương Điều Hầu và Ngạc Bắc Quỷ Kiến Sầu Chung Thị cải trang thành thợ vá nồi cùng đám đồ đệ của hắn.
Năm người này đều muốn đoạt đao, nhưng ngại vì võ công của những kẻ cạnh tranh quá cao cường, không ai dám tùy tiện động thủ.
Đúng lúc này, Miêu Nhân Phượng từ Chiết Nam xa xôi chạy tới, hắn là muốn đến tế bái mộ của người bạn đã mất, kết quả lại gặp đám người muốn đoạt đao này, vì vậy khi bọn chúng động thủ đã ra tay cứu giúp.
Tuy kết quả sau cùng cũng không được lý tưởng, Nam Nhân Thông vẫn c·hết, nhưng Miêu Nhân Phượng đã cứu được Nam Lan, cũng vì vậy mà có hôn ước với Nam Lan.
Sau khi kết hôn, Miêu Nhân Phượng dắt Nam Lan đi cúng tế mộ của Hồ thị phu thê, cũng đem Lãnh Nguyệt bảo đao chôn cùng trước mộ phần, để tế điện vong linh của bạn hữu trên trời, nhưng cũng chính là lần tế mộ này, một câu nói của Miêu Nhân Phượng: "Nếu như trượng phu ở trong lửa, nàng nhất định cũng ở trong lửa, trượng phu ở trong nước, nàng cũng ở trong nước..."
Đã chôn xuống mầm mống bất an cho đoạn hôn nhân này.
Miêu Nhân Phượng là một võ nhân, hàng ngày ngoại trừ luyện võ thì cũng chỉ có luyện võ, hoàn toàn không cùng một đường với Nam Lan xuất thân là tiểu thư khuê các.
Tuy Miêu Nhân Phượng đã cứu Nam Lan, khiến Nam Lan thập phần cảm kích, đồng thời gả cho Miêu Nhân Phượng, thậm chí còn sinh cho Miêu Nhân Phượng một đứa con gái, nhưng lâu dần, Nam Lan bắt đầu ghét bỏ Miêu Nhân Phượng không hiểu phong tình.
Hoặc có lẽ, Miêu Nhân Phượng không biết quan tâm đến nữ nhân.
Vào năm thứ ba sau khi hai người kết hôn, Nam Lan đã gặp Điền Quy Nông.
Điền Quy Nông là một nam t·ử ăn nói phong nhã, tướng mạo đường hoàng, khí chất ung dung.
Hai mắt của hắn tinh quang lấp lánh, có thần, trong sắc mặt lại lộ ra ba phần quỷ bí, năng ngôn t·h·iện biện (ăn nói khéo léo), quan trọng hơn là hắn có biệt tài dùng lời ngon tiếng ngọt để làm nữ nhân vui vẻ.
Vì vậy, Nam Lan đã t·h·í·c·h Điền Quy Nông, cuối cùng từ bỏ Miêu Nhân Phượng và con gái Miêu Nhược Lan của mình, theo Điền Quy Nông bỏ trốn.
Nam Lan vốn cho rằng mình đang theo đuổi tình yêu đích thực, nhưng trên thực tế nàng không hề biết rằng mình đã bị lừa.
Điền Quy Nông sở dĩ không tiếc đắc tội với Miêu Nhân Phượng mà vẫn muốn mang theo Nam Lan bỏ trốn, không phải vì t·h·í·c·h Nam Lan, không phải yêu vẻ đẹp và sự nhu tình của nàng, mà là vì bản đồ bảo t·à·ng của Sấm Vương.
Tuy nhiên Nam Lan chung quy không phải kẻ ngốc, sau khi ở chung lâu ngày với hắn, cuối cùng cũng p·h·át hiện ra dã tâm của hắn.
Vì vậy lúc này Nam Lan cuối cùng đã hối hận, đồng thời c·hết trong sự hối hận.
Trước khi lâm chung nàng đã giao tấm bản đồ bảo t·à·ng cho Điền Quy Nông, bảo hắn trả lại cho Miêu Nhân Phượng để có thể giữ được tính mạng.
Nhưng Điền Quy Nông sau khi Nam Lan c·hết lại vô cùng sợ hãi việc Miêu Nhân Phượng tìm tới cửa để tính sổ với hắn, vì thế hắn không tiếc đem mật mã của bản đồ bảo t·à·ng hiến cho Phúc Khang An, hy vọng có thể mượn sức mạnh của triều đình để đối phó với Miêu Nhân Phượng.
Phúc Khang An p·h·ái Lưu Nguyên Hạc đến giúp đỡ Điền Quy Nông, Điền Quy Nông nhân cơ hội Miêu Nhân Phượng không phòng bị mà dùng kế bắt sống Miêu Nhân Phượng.
Miêu Nhân Phượng bị bắt, bị Điền Quy Nông đ·á·n·h trọng thương, giam vào ngục, ngày đêm chịu sự t·ra t·ấn của Điền Quy Nông, Điền Quy Nông dùng đủ loại cực hình để ép hỏi Miêu Nhân Phượng về tung tích của bản đồ bảo t·à·ng, cuối cùng Miêu Nhân Phượng đã giả c·hết để lừa ngục tốt và bỏ trốn...
Điền Quy Nông k·i·n·h hãi vạn phần, sau đó Miêu Nhân Phượng ban đêm tìm tới cửa, Điền Quy Nông tuy lợi dụng cây trâm của Nam Lan để giữ được mạng, nhưng khi Miêu Nhân Phượng ngay trước mặt hắn lấy ra tấm bản đồ bảo t·à·ng từ trong cây trâm mà hắn vẫn hằng mong muốn, Điền Quy Nông cảm thấy thất bại chưa từng có.
Điền Quy Nông biết tất cả những điều này, hắn mới p·h·át giác mình đã thất bại hoàn toàn, hắn muốn Miêu Nhân Phượng g·iết mình.
Miêu Nhân Phượng cười nói: "Ta hà tất phải g·iết ngươi, một người còn s·ố·n·g chưa chắc đã k·h·o·á·i hoạt hơn so với người đã c·hết. Tấm bản đồ này ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, ngươi thủy chung không biết, rồi lại tự tay giao cho ta. Ta hà tất phải g·iết ngươi? Để cho ngươi ảo não cả đời, đó không phải là tốt hơn nhiều sao?"
Miêu Nhân Phượng vừa đi, Điền Quy Nông thở dài một tiếng: "Lan ơi Lan, ngươi vì ta mà lầm đường lạc lối, ta vì ngươi mà lầm đường lạc lối!" Nói xong, liền tự vận.
Vốn dĩ toàn bộ những điều trên đều là tình tiết trong nguyên tác.
Có chút khác biệt to lớn so với thế giới Tống Võ.
Sự khác biệt này là do Phúc An Khang và những người khác đã sớm bị La Duy g·iết sạch, Điền Quy Nông và đám người của hắn đã sớm không còn chỗ dựa.
Bất quá nhắc tới Điền Quy Nông, La Duy luôn cảm thấy có điểm kỳ quái.
Trước kia khi La Duy ở Thanh Đình g·iả m·ạo hoàng đế, có không ít người tới á·m s·át hắn, trong đó bao gồm cả võ lâm p·h·án quan Trương Thiệu Trọng, Thạch Vạn Sân, Mã Trữ Nhi, còn có cả Điền Quy Nông.
21 La Duy nhớ kỹ mình ban đầu đã g·iết c·hết Điền Quy Nông.
Tuy nhiên không lâu trước đó Canh Bái lại nói mình đã từng thấy Điền Quy Nông còn s·ố·n·g, điều này đã khiến La Duy nảy sinh hứng thú, vì vậy đã ra lệnh cho Huyết Đao lão tổ, Phượng Nam Thiên cùng Canh Bái mấy người đến đây tìm kiếm Điền Quy Nông.
Đáng tiếc lúc đó có việc, vì vậy chỉ để lại một đạo phân thân.
Chuyện bây giờ xong xuôi, La Duy trở về, kết quả lại p·h·át hiện phân thân của mình lại cùng Nam Lan ngủ cùng một chỗ.
Chuyện này rốt cuộc là sao đây.
La Duy dở k·h·ó·c dở cười.
Bất quá sau khi hấp thu ký ức của phân thân, La Duy rất nhanh đã hiểu rõ toàn bộ.
Điền Quy Nông quả thật đã c·hết, trước đây khi á·m s·át La Duy, đã bị La Duy g·iết đi.
Bất quá sau khi Điền Quy Nông c·hết, liền có người g·iả m·ạo Điền Quy Nông.
Nhân loại này không ai khác, chính là Diêm Cơ, kẻ đã cấu kết làm việc x·ấ·u với Điền Quy Nông!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận