Người Ở Tống Võ, Bắt Đầu Khởi Tử Hồi Sinh

Chương 30. Ta là cái loại này đem mỹ nhân làm trâu ngựa người sao

**Chương 30: Ta là loại người đem mỹ nhân làm trâu ngựa sao**
A Chu suy nghĩ một lát, nhịn không được hỏi: "Công tử, người mới vừa nói mấy người kia, đều là tình... tình phụ của cha ta sao?"
La Duy gật đầu: "Không sai, đều là tình phụ của cha ngươi."
"Vậy mấy người các nàng trong lúc đó, có ai đã từng vì cha ta sinh con dưỡng cái không?" A Chu tò mò hỏi, nàng muốn biết chính mình có huynh đệ tỷ muội hay không.
Đối với điểm này, La Duy đương nhiên sẽ không giấu giếm: "Có, Cam Bảo Bảo sinh một đứa con gái gọi là Chung Linh."
"Tần Hồng Miên sinh một đứa con gái gọi là Mộc Uyển Thanh."
"Vương phu nhân sinh một đứa con gái gọi là Vương Ngữ Yên."
A Chu nghe thế, nhịn không được hỏi: "Sao đều là con gái?"
"Có con trai." La Duy nói: "Khang Mẫn sinh một đứa con trai, bất quá khi xưa Đoàn Chính Thuần chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt không cưới, sau khi Khang Mẫn sinh con liền rời đi, cho nên Khang Mẫn liền g·iết đứa bé trai kia."
"Cái gì?" A Chu k·h·i·ế·p sợ không thôi, kinh ngạc trước sự quyết tuyệt của Khang Mẫn: "Nàng ta cư nhiên g·iết c·hết con của mình."
La Duy nhún vai nói: "Ngươi phải hiểu rõ một chuyện, ở thời đại này, chưa kết hôn mà có con là một chuyện phi thường kinh khủng, nếu Khang Mẫn nuôi nấng đứa bé này."
"Vậy làm sao nàng ta có thể gả cho một người tốt, lại có ai sẽ muốn một người phụ nữ chưa lập gia đình đã mang thai, còn sinh con."
A Chu biết La Duy nói không sai, nhưng vẫn là không cách nào lý giải: "Đó chính là cốt nhục thân sinh của nàng ta mà."
"Cho nên ta mới nói Khang Mẫn là một cô gái biến thái, vặn vẹo, đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g."
"Đổi lại là nữ nhân bình thường, tỷ như mẹ của ngươi, chỉ sẽ đem con mình cho người khác nuôi mà không phải g·iết c·hết."
La Duy thổn thức không thôi, Khang Mẫn cô gái này từ khi bị Đoàn Chính Thuần vứt bỏ, đúng là có chút biến thái.
A Chu từ trong lời nói của La Duy nghe được ý tứ của hắn, gương mặt xinh đẹp trở nên cô đơn: "Nguyên lai ta là bị mẹ của mình đưa cho người khác nuôi."
La Duy gật đầu nói: "Không sai, mẹ ngươi Nguyễn Tinh Trúc hẳn là một nữ nhân có giáo dục tốt, nếu để cho người nhà biết nàng chưa kết hôn sinh con, rất có thể sẽ không chấp nhận đứa con gái này."
"Lại thêm mẹ ngươi không có thủ đoạn k·i·ế·m tiền, nếu m·ấ·t đi sự che chở của gia đình, đừng nói là các ngươi, ngay cả bản thân cô ta cũng không đủ sức nuôi sống, cho nên chỉ có thể đem các ngươi tặng người."
A Chu nghe vậy, đôi lông mày lá liễu cong cong không khỏi dựng ngược lên: "Dù sao cha ta cũng là một vị Vương gia, chẳng lẽ không để lại chút tiền tài nào cho mẹ ta sao?"
La Duy lắc đầu nói: "Ta đây cũng không biết, bất quá nghĩ đến là không có, nếu như có, mẹ ngươi cũng sẽ không vì không đủ sức nuôi nấng mà đem các ngươi tặng người."
"Nói thật, đối với loại người như Đoàn Chính Thuần, ta rất khinh thường."
"Chứng kiến nữ nhân xinh đẹp liền muốn tán tỉnh một phen, có được thân thể người ta rồi, liền lập tức m·ấ·t đi hứng thú, phủi mông rời đi."
"Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo, bao gồm cả mẹ ngươi ở bên trong đều không ngoại lệ."
"Có lẽ ngươi không biết, những năm gần đây, hắn thậm chí ngay cả sự tồn tại của các ngươi cũng không biết."
"Ngoại trừ đứa con trai bảo bối Đoàn Dự, hắn thậm chí không biết Tần Hồng Miên và những người khác đã sinh cho hắn mấy đứa con gái."
A Chu lần này là thực sự không thể kìm nén được nữa, lâm vào trầm tư.
Khi còn bé, nàng đã từng vô số lần huyễn tưởng cha mẹ mình là người như thế nào.
Có lẽ là đại anh hùng, nhưng càng có khả năng là người bình thường.
Nhưng không ngờ rằng, cha mẹ của mình dĩ nhiên lại là loại người này.
Ngoài ý muốn, thực sự là quá ngoài ý muốn.
La Duy biết tâm tình A Chu bây giờ không được tốt cho lắm, liền vỗ vỗ vai A Chu, thấp giọng an ủi vài câu, ý bảo nàng lãnh tĩnh, không cần quá để ý đến cha mẹ của mình.
Cũng may A Chu mấy năm nay trưởng thành một cách độc lập, phụ mẫu chỉ xuất hiện trong ảo tưởng của nàng, mặc dù hôm nay biết phụ mẫu là hạng người gì, cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Trong chớp mắt liền khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh, hướng về phía La Duy nói lời cảm tạ: "Đa tạ công tử đã nói cho A Chu biết về thân thế, A Chu vô cùng cảm kích."
"Không cần khách khí." La Duy khoát tay nói, "Chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi."
A Chu lắc đầu nói: "Có lẽ đối với công tử mà nói chỉ là một cái nhấc tay, nhưng đối với ta thì không phải vậy, mà là giải khai một nỗi nghi hoặc đã theo ta nhiều năm qua."
"Công tử đại ân đại đức, A Chu nguyện ý làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành, báo đáp công tử."
La Duy mỉm cười: "Làm trâu làm ngựa thì không cần, ta còn không có xa xỉ đến mức đem một mỹ nhân ra làm trâu ngựa, vậy thì quá lãng phí, ngươi cứ ở bên cạnh ta, làm tỳ nữ thân cận là được."
A Chu nghe vậy, mỉm cười nói: "Công tử nói gì vậy, nô tỳ đã sớm bị đại tiểu thư đưa cho công tử, tự nhiên là tỳ nữ thân cận của công tử."
La Duy cười ha hả: "Đúng là như vậy."
Dù sao A Chu cũng là một mỹ nhân hiếm có, làm thị nữ của hắn tự nhiên là dư dả.
Hai người trải qua cuộc nói chuyện lần này, nhất thời cảm thấy khoảng cách được kéo gần hơn rất nhiều, dọc đường vừa đi vừa trò chuyện đủ thứ chuyện.
Mà chuyện được nói nhiều nhất, vẫn là những chuyện trên giang hồ.
Ai bảo La Duy đối với giang hồ lại cảm thấy hứng thú như vậy.
A Chu với tư cách là một thành viên của tổ chức t·h·i·ê·n Tôn, thị nữ bên người Mộ Dung Thu, đối với những động tĩnh trên giang hồ tự nhiên là nắm rõ trong lòng bàn tay.
La Duy thông qua A Chu, biết được rất nhiều bí mật trên giang hồ.
Tỷ như Trầm Bích Quân hiện nay còn chưa lập gia đình.
Liên Thành Bích xác thực đã từng đến Kim Châm Thẩm gia cầu thân, muốn cưới Trầm Bích Quân, bất quá chuyện này đã bị một người ngăn cản.
Đó chính là thúc thúc của Trầm Bích Quân, cha ruột của Thẩm Lãng.
Cửu Châu vương Thẩm t·h·i·ê·n Quân.
Ở trong thế giới Tống Võ này, Thẩm t·h·i·ê·n Quân trở thành người của Kim Châm Thẩm gia.
Không những là con của Thẩm lão Thái Quân, mà còn là thúc thúc ruột của Trầm Bích Quân.
Cũng là gia chủ Thẩm gia.
Trầm Bích Quân dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, muốn cầu thân nhiều người như "sang sông chi khanh", Liên Thành Bích chẳng qua chỉ là một trong số đó, không phải là người đầu tiên cũng không phải người cuối cùng.
Trong tình tiết "Tiêu Thập Nhất Lang", Liên Thành Bích là trang chủ Vô Cấu sơn trang, k·i·ế·m p·h·áp như gió xuân ấm áp, kiếm thế nhu hòa đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, xuất kiếm còn nhanh hơn cả chớp, là đệ nhất kiếm pháp đương đại.
Chính vì vậy, hắn mới có thể cưới được Trầm Bích Quân.
Mà ở thế giới Tống Võ này, Liên Thành Bích tuy là xuất sắc, nhưng cũng không phải là người xuất sắc nhất.
So với Liên Thành Bích, có rất nhiều t·h·iếu niên hiệp sĩ xuất sắc hơn.
Cho nên Liên Thành Bích trong số đám người cầu thân, không phải là người xuất chúng nhất.
Mà giang hồ công nhận, Cửu Châu vương Thẩm t·h·i·ê·n Quân là Đại Tông Sư đứng đầu, chỉ còn cách cường giả tuyệt thế một bước ngắn.
Vì vậy, Liên Thành Bích còn chưa có tư cách cưới cháu gái của hắn.
La Duy tò mò hỏi: "Vậy trong lòng Thẩm t·h·i·ê·n Quân, người như thế nào mới có thể cưới được vị chất nữ này của hắn."
A Chu lắc đầu nói: "Cái này không ai biết, Thẩm t·h·i·ê·n Quân cũng không nói rõ, bất quá mọi người đều đang suy đoán, có lẽ chỉ có người mà Trầm Bích Quân thật lòng yêu thích, mới có thể cưới được nàng."
"Nếu như Trầm Bích Quân không muốn, coi như là t·h·i·ê·n Vương lão t·ử tới, Thẩm t·h·i·ê·n Quân cũng sẽ không đồng ý."
Câu trả lời này có chút ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Thẩm t·h·i·ê·n Quân dường như thật sự có bản lĩnh như vậy.
Dù sao với thực lực của Thẩm t·h·i·ê·n Quân, trên giang hồ số người có thể khiến Thẩm t·h·i·ê·n Quân cúi đầu chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Chưa kể Thẩm t·h·i·ê·n Quân còn giao du rộng rãi, có rất nhiều bạn thân.
La Duy nghĩ tới đây, không khỏi cảm thán một tiếng: "Chẳng lẽ Trầm Bích Quân này, thật sự sẽ ở bên cạnh Tiêu Thập Nhất Lang?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận