Người Ở Tống Võ, Bắt Đầu Khởi Tử Hồi Sinh

Chương 317: Kiếm khách ý niệm chi chiến

**Chương 317: Cuộc chiến ý niệm của kiếm khách**
Hoàng Dung nhìn Ân Tố Tố cưỡi khoái mã chạy tới Võ Đang Sơn, trong lòng có chút tiếc hận.
Chuyện tình yêu giữa Chính đạo Hiệp Sĩ và Ma Giáo Yêu Nữ vẫn rất có ý tứ, nếu Ân Tố Tố thật sự tách ra cùng Trương Thúy Sơn, thì không thể không nói đó là một điều đáng tiếc.
A Tử tò mò hỏi: "Tỷ phu à, ngươi cảm thấy Ân Tố Tố là loại thứ nhất hay loại thứ hai."
La Duy lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ lắm, bất quá khả năng thứ nhất rất lớn, nếu là loại thứ hai, Ân Tố Tố sẽ không đích thân tới chúc thọ Trương Tam Phong, mà sẽ phái một người khác đến."
"Ta đoán chừng, nàng ta trên danh nghĩa là chúc thọ, nhưng trên thực tế chẳng qua là muốn tìm một cái cớ để đoàn tụ cùng Trương Thúy Sơn và Trương Vô Kỵ mà thôi."
La Duy đối với loại thao tác này đã không còn xa lạ, chúng nữ cũng không khỏi hiểu rõ.
Sau khi Ân Tố Tố lên Võ Đang Sơn, ngay sau đó lại có mấy đợt người chạy tới, bọn họ cũng không dừng lại ở chân núi, mà giống như Thẩm Thiên Quân và Ân Tố Tố, trực tiếp lên Võ Đang Sơn.
Những người này đều là Đại Tông Sư có máu mặt trên giang hồ.
Mỗi lần xuất hiện, đều có thể gây nên oanh động.
Trong đó uy phong nhất, tự nhiên là trang chủ Hộ Long Sơn Trang, Thiết Đảm Thần Hầu Chu Vô Thị.
Trương Tam Phong là cường giả vô thượng duy nhất của Đại Minh, cho dù là hoàng thất Đại Minh cũng không dám xem thường, ngày lễ ngày tết đều sẽ điều phái mấy người đến tặng lễ cho Trương Tam Phong.
Nhất là lần sinh nhật 110 tuổi này của Trương Tam Phong.
Thiết Đảm Thần Hầu Chu Vô Thị tự mình áp trận, mang theo một nhóm nhân mã, cùng với đại lượng cao thủ chạy tới Võ Đang Sơn.
Trong đó bao gồm Thiên Địa Huyền Hoàng, không đúng, phải là Thiên Địa Huyền ba đại mật thám.
Dù sao bây giờ chữ "Hoàng" số một mật thám còn chưa có xuất hiện.
Hay nói cách khác, vẫn chưa có người nào đảm nhiệm chữ "Hoàng" số một mật thám.
Sau khi Cổ Tam Thông cùng Long Kiếm Phi mang theo Thiên Tàn đào tẩu khỏi thiên lao, Thành Thị Phi liền mất đi phần mềm hack lớn nhất của mình, hiện tại còn không biết đang làm lưu manh ở nơi nào.
Muốn trở thành chữ "Hoàng" số một mật thám, khó hơn lên trời.
Khi La Duy chứng kiến Thượng Quan Hải Đường, đối phương cũng nhìn thấy La Duy, nhưng hai bên chẳng qua chỉ là chạm mặt, đối phương liền theo Chu Vô Thị đi trước Võ Đang Sơn, cũng không ở lại hàn huyên.
Bên người La Duy mỹ nữ nhiều như mây, tự nhiên sẽ không để ý điểm này.
Sau khi Chu Vô Thị rời đi, đám người La Duy vẫn ở lại tại chỗ, xem những nhân sĩ giang hồ tiếp theo là ai.
Nhưng mà đám người không chờ được làn sóng nhân sĩ giang hồ tiếp theo, mà lại chờ được một tin tức chấn động.
Gần giữa trưa, một tin tức đột nhiên truyền khắp toàn bộ trấn nhỏ, làm cho trấn nhỏ lần nữa sôi trào.
Tạ Hiểu Phong muốn cùng Tây Môn Xuy Tuyết so kiếm.
Tin tức này vừa ra, ngay cả La Duy cũng kinh ngạc.
Hắn không khỏi quay đầu nhìn Mộ Dung Thu Địch một cái, nếu như hắn nhớ không lầm, lần trước nhìn thấy Tạ Hiểu Phong, hắn còn là A Cát vô dụng kia.
Mộ Dung Thu Địch rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì, làm cho A Cát vô dụng này lại biến thành Tam thiếu gia của Thần Kiếm Sơn Trang, Tạ Hiểu Phong danh tiếng lẫy lừng.
Mộ Dung Thu Địch đối với việc này chỉ mỉm cười, cũng không giải thích.
La Duy thấy thế, cũng không hỏi nhiều, theo chúng nữ rời khỏi trà lâu, đi thẳng đến hiện trường so kiếm của Tạ Hiểu Phong và Tây Môn Xuy Tuyết... quảng trường trấn nhỏ.
Khi La Duy đến nơi này, phát hiện xung quanh đã sớm đông nghìn nghịt người, trên nóc nhà phụ cận đều đứng đầy người.
Tất cả mọi người muốn xem phong thái của hai vị kiếm khách.
La Duy còn phát hiện trong đám người có Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu, Tư Không Trích Tinh.
Hắn không khách khí phóng ra một cỗ chân khí, đẩy đám đông ra, mang theo chúng nữ đi tới bên người Lục Tiểu Phụng.
"Tình huống gì?" La Duy tò mò hỏi: "Vì sao Tạ Hiểu Phong muốn cùng Tây Môn Xuy Tuyết so kiếm."
Lục Tiểu Phụng quay đầu nhìn La Duy một cái, sau đó thở dài nói: "Là Tây Môn, hắn nghe nói Tạ Hiểu Phong cũng tới, liền cầm kiếm chặn Tạ Hiểu Phong lại."
La Duy nghe vậy, không khỏi tặc lưỡi một tiếng, "Không hổ là Tây Môn Xuy Tuyết, hành động thật quyết đoán."
Lục Tiểu Phụng rất bất đắc dĩ, "Ai nói không phải chứ."
Trên thực tế hắn cũng không muốn Tây Môn Xuy Tuyết cùng Tạ Hiểu Phong so kiếm, nhưng vấn đề là hắn không cản được Tây Môn Xuy Tuyết a.
Hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Trên quảng trường, Tây Môn Xuy Tuyết và Tạ Hiểu Phong đứng đối diện nhau, hai người riêng phần mình cầm kiếm, lại không có động tác gì thêm.
Trong nháy mắt, thời gian một nén nhang trôi qua.
Hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Xung quanh đoàn người dần dần phát ra từng đợt sóng âm thanh nghị luận.
"Sao không có động tĩnh gì vậy?"
"Đúng vậy, hai người kia rốt cuộc có đánh hay không."
"Ta thế nào cảm giác hai người biểu tình rất nghiêm túc, hơn nữa có điểm không đúng."
"Không phải nói hai người đều là kiếm khách vô cùng lợi hại sao, làm sao không động thủ chứ?"
Đối với những bình luận này, Tây Môn Xuy Tuyết và Tạ Hiểu Phong cũng không hề để ý, vẫn đứng yên bất động tại chỗ.
A Tử cũng hơi kinh ngạc, hỏi "Tỷ phu, vì sao bọn họ không động thủ?"
Mộ Dung Thu Địch nói: "Trên thực tế bọn họ đã động thủ, chẳng qua là ngươi không nhìn ra mà thôi."
Hoàng Dung, A Chu mấy người cũng gật đầu.
Chỉ có A Tử liếc mắt mờ mịt.
Nàng là thật không có nhìn ra hai người đang động thủ.
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
La Duy cười cười, giơ tay lên, chỉ thấy trên cây to phía xa, một chiếc lá lảo đảo bay đến trong tay La Duy, sau đó La Duy lại ném chiếc lá ra ngoài.
Chỉ thấy chiếc lá này nhẹ nhàng bay về phía Tây Môn Xuy Tuyết và Tạ Hiểu Phong.
Sau đó, chuyện kỳ diệu đã xảy ra.
Khi chiếc lá nhỏ này tiến vào phạm vi ba trượng của hai người, trong nháy mắt bị một cỗ lực lượng vô hình xoắn thành nát bấy, sau đó cứ như vậy biến mất khỏi thế giới của mọi người.
Một màn này, không riêng gì làm A Tử sợ ngây người, mà ngay cả đám người xung quanh cũng kinh ngạc tột đỉnh.
A Tử: ???
"Tỷ... Tỷ phu, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
La Duy cười tủm tỉm nói: "Rất đơn giản, hai người đều là kiếm khách, hiện tại đang dùng ý niệm hung hiểm giao phong, chúng ta thấy bọn họ không hề động, nhưng trên thực tế ý niệm của bọn họ đang chiến đấu không ngừng."
"Loại chiến đấu này, không phải cao thủ Tiên Thiên, căn bản không nhìn ra."
"Phạm vi ba trượng xung quanh hai người bọn họ, đã bị kiếm khí vô hình bao trùm. Bất luận cái gì tiến vào trong phạm vi ba trượng này, đều sẽ chịu đến đả kích vô hình, giống như chiếc lá kia."
A Tử không khỏi bừng tỉnh hiểu ra, "Thì ra là như vậy."
Từ khi theo La Duy, nàng đã học được không ít võ công, tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn dừng lại ở Nhất Lưu Cao Thủ, không có đột phá Tiên Thiên, tự nhiên không nhìn thấy được sự giao phong ý niệm này.
Đám người xung quanh nghe được La Duy nói, từng người bị đả kích lớn.
Vậy ra không đến Tiên Thiên Cảnh Giới, thậm chí ngay cả giao phong của hai người kia cũng không hiểu được.
Mẹ kiếp, Tiên Thiên Cao Thủ liền trâu bò như vậy sao?
Không ít người nhất thời bị đả kích nản lòng thoái chí.
Nhưng cũng có một số người hưng phấn không thôi, đồng thời kiên định tín niệm của mình, vô luận như thế nào đều muốn trở thành cường giả.
A Tử xoay chuyển ánh mắt, thấp giọng dò hỏi: "Tỷ phu à, ngươi có biện pháp nào không để cho ta cũng chứng kiến bọn họ chiến đấu."
La Duy nói: "Có."
"Thật sự?"
"Thiên chân vạn xác." La Duy giơ tay lên đập đầu A Tử một cái, trong nháy mắt truyền vào một đạo pháp lực, tiến vào trong đại não A Tử.
Dưới sự gia trì của pháp lực này, ánh mắt A Tử chiếu lấp lánh, trong nháy mắt liền thấy được trận chiến đấu hung hiểm này.
Trong chớp nhoáng này, A Tử thấy rõ ràng giữa Tạ Hiểu Phong và Tây Môn Xuy Tuyết có từng đạo kiếm khí vô hình đan xen ngang dọc, không ngừng va chạm trong hư không.
"Thấy được, thấy được, cái này cũng quá lợi hại rồi."
A Tử hoan hô lên, rõ ràng chứng kiến những kiếm khí kia vây quanh hai người, ngươi tới ta đi, mỗi một chiêu đều dị thường hung hiểm.
Không ít người nhìn về phía La Duy đều cảm thấy thập phần ngoài ý muốn, bởi vì bọn họ không nghĩ tới lại có người thực sự có thể cho một tiểu nha đầu chưa đến Tiên Thiên, chứng kiến trận chiến đấu hung hiểm này.
Chuyện như vậy, Tiên Thiên Tông Sư bình thường cũng không làm được.
Chẳng lẽ vị này cũng là một Đại Tông Sư sao?
Đám người hiếu kỳ, nhưng cũng không có tiến lên hỏi, bởi vì đại đa số những người có thể chứng kiến chiến đấu, đều bị trận chiến đấu vô hình nhưng hung hiểm này hấp dẫn.
Trận chiến đấu này thật sự là quá tuyệt vời.
Phàm là những người có thể thấy, không ai nguyện ý bỏ qua.
Ngược lại, có một số người không nhìn thấy chiến đấu, muốn đi tới hỏi La Duy, xem có thể giúp bọn họ một tay hay không.
Nhưng mà mỗi khi đám người kia tới gần La Duy, đều sẽ bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ra.
Sau nhiều lần, đám người cũng biết La Duy không muốn bị người khác quấy rối.
Vì vậy thu đủ tâm tư, xoay người rời đi.
Nhưng lại có nhiều người hơn trừng lớn hai mắt, ý đồ chứng kiến cuộc chiến đấu này.
Cũng không lâu lắm, trên vai Tây Môn Xuy Tuyết bỗng nhiên thổi phù một tiếng, xuất hiện một đạo vết máu.
Lục Tiểu Phụng thoáng cái tim liền thót lên tới cổ họng.
Đây là lần đầu tiên Tây Môn Xuy Tuyết bị thương, điều này có nghĩa là trong cuộc chiến đấu này, Tây Môn Xuy Tuyết đã rơi vào thế hạ phong.
Hắn là bạn thân của Tây Môn Xuy Tuyết, há có thể không lo lắng.
Phốc phốc... Phốc phốc...
Nhưng vào lúc này, cánh tay và bên hông Tây Môn Xuy Tuyết lại xuất hiện thêm hai đạo vết máu.
Điều này khiến cho những người không nhìn thấy cuộc chiến đấu này, đều nhận thấy được Tây Môn Xuy Tuyết đang rơi vào thế hạ phong trong trận so kiếm.
Một đám người không nhịn được thảo luận.
"Tạ Hiểu Phong không hổ là Tạ Hiểu Phong, Tam thiếu gia của Thần Kiếm Sơn Trang quả nhiên danh bất hư truyền."
"Đúng vậy, ngay cả Tây Môn Xuy Tuyết đều không phải là đối thủ của hắn, thật sự là quá lợi hại."
Phốc phốc...
Nhưng vào đúng lúc này, trên cánh tay Tạ Hiểu Phong xuất hiện một đạo vết kiếm, tiên huyết vẩy ra, lại chặn miệng mọi người.
Mọi người đều biết, Tạ Hiểu Phong tuy là lợi hại, nhưng Tây Môn Xuy Tuyết cũng không phải là quả hồng mềm.
A Tử mở miệng hỏi: "Tỷ phu, ngươi nói hai người kia ai lợi hại hơn."
"Tạ Hiểu Phong." La Duy nói rằng, "Đừng xem Tạ Hiểu Phong cũng trúng một đạo kiếm khí, nhưng trên thực tế trong cuộc tranh tài này hắn vẫn chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, Tây Môn Xuy Tuyết thủy chung bị hắn áp chế."
"Đương nhiên, Tạ Hiểu Phong muốn thắng Tây Môn Xuy Tuyết cũng không dễ dàng như vậy, trận chiến đấu này muốn phân ra thắng bại, ít nhất cũng cần thời gian một nén nhang."
Mà trên thực tế, La Duy xác thực không có nói sai, sau một nén nhang, chiến đấu của hai người xác thực kết thúc.
Tây Môn Xuy Tuyết thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận