Người Ở Tống Võ, Bắt Đầu Khởi Tử Hồi Sinh

Chương 528: Tây Môn Đại Phu

**Chương 528: Tây Môn Đại Phu**
Trong "Vân Hải Ngọc Cung Duyên", có một đoạn miêu tả rất cặn kẽ về các loại ám khí.
"Độc Vụ Kim Châm hỏa diễm đạn" là loại ám khí chứa vô số "Mai Hoa Châm" nhỏ như lông trâu, bên trong còn giấu cả hỏa dược. Sau khi phóng ra, ám khí sẽ tự nổ tung, không chỉ phun ra độc hỏa đả thương người, mà còn có một bó lớn "Mai Hoa Châm" lẫn trong khói mù.
Thứ này có vài phần tương tự với "thiên tuyệt địa diệt thấu cốt châm" trong tiểu thuyết của Cổ Long.
Tuy nhiên, uy lực dường như lại kém xa "thiên tuyệt địa diệt thấu cốt châm", giống như một phiên bản yếu hơn.
Đương nhiên, La Duy cũng chưa từng thấy qua "bách độc chân kinh", nên không rõ uy lực của "Độc Vụ Kim Châm hỏa diễm đạn" so với "thiên tuyệt địa diệt thấu cốt châm" rốt cuộc thế nào.
Trải qua mấy ngày hành trình, La Duy rất nhanh đã tìm được Tây Môn Mục Dã.
Người này ẩn cư tại một y quán trong kinh thành, làm một đại phu.
Điều này thực sự khiến người ta có chút bất ngờ.
Khi La Duy mấy người tìm tới cửa, Tây Môn Mục Dã đang xem bệnh cho người, vẻ mặt tường hòa, thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng, gã này lại là ma đầu nổi danh trong chốn võ lâm.
Nếu không phải La Duy lợi dụng "hồi thiên phản nhật" xem nhìn một chút quá khứ, thật đúng là không nhất định có thể tìm được Tây Môn Mục Dã đang ẩn cư.
Tây Môn Mục Dã lúc này được gọi là Tây Môn Đại Phu, chứng kiến La Duy mấy người đến cửa bái phỏng, cười tủm tỉm tiến lên đón, hỏi: "Không biết mấy vị khách quan, muốn bốc thuốc gì?"
La Duy nói: "Ta muốn bốc loại thuốc có tên là Tây Môn Mục Dã."
Tây Môn Đại Phu vẻ mặt kinh ngạc, "Tây Môn Mục Dã, nghe giống như là một cái tên người, không giống như là một vị thuốc, mấy vị là tới tìm người a."
La Duy gật đầu nói: "Không sai."
Tây Môn Đại Phu nói: "Lão phu tuy cũng gọi là Tây Môn, nhưng không biết cái người gọi là Tây Môn Mục Dã này, trong số thân thích của ta dường như cũng không có ai tên là Tây Môn Mục Dã, mấy vị có thể hay không đã tìm lầm."
La Duy chứng kiến biểu tình của Tây Môn Đại Phu, không kiềm hãm được giơ ngón tay cái lên, nói: "Diễn xuất tốt lắm, nếu không phải ta biết thân phận chân thật của ngươi, thật đúng là đã bị ngươi lừa rồi."
Tây Môn Đại Phu chứng kiến đối phương một mực chắc chắn mình chính là Tây Môn Mục Dã, có chút bất đắc dĩ, nói: "Lão phu đã ở đây mấy chục năm, hàng xóm đều có thể làm chứng cho ta, ta thật sự không phải là cái gì Tây Môn Mục Dã."
Trong tiệm thuốc có mấy tiểu nhị dồn dập gật đầu, "Đúng vậy, mấy vị khách quan, chưởng quỹ của chúng ta chính là người kinh thành chính gốc, từ nhỏ đã không hề rời khỏi kinh thành, mấy người các ngươi có phải hay không đã hiểu lầm rồi."
La Duy cười cười, ý vị thâm trường nhìn Tây Môn Đại Phu một cái nói: "Tây Môn Đại Phu xác thực không hề rời khỏi kinh thành, nhưng Tây Môn Mục Dã thì có thể không nhất định."
Tây Môn Đại Phu vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Khách quan, đây là ý gì?"
La Duy nói: "Trên thế giới này có một thứ gọi là dịch dung thuật, dịch dung thuật tinh thâm, sau đó muốn mạo danh thay thế một người, cũng không phải là việc khó, ta nói đúng không, Tây Môn Mục Dã?"
Tây Môn Đại Phu cười khổ không ngừng, lắc đầu nói: "Lão phu thực sự không biết khách quan ngươi đang nói cái gì."
Huyết Đao lão tổ cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên vung đao chém xuống.
Một đao này vừa nhanh vừa mạnh, chém thẳng vào trán Tây Môn Đại Phu, lưỡi đao sắc bén còn chưa chém tới người Tây Môn Đại Phu, đao phong sắc bén cũng đã xé toạc tóc của Tây Môn Đại Phu.
Mắt thấy Tây Môn Đại Phu sắp bị Huyết Đao lão tổ chém làm đôi, ở vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Tây Môn Đại Phu bỗng nhiên duỗi hai ngón tay ra, nhẹ nhàng kẹp lấy đao của Huyết Đao lão tổ.
Huyết Đao lão tổ lạnh lùng lên tiếng, "Quả nhiên là ngươi."
Vẻ mặt ôn hòa ban đầu của Tây Môn Đại Phu dần dần lạnh xuống, hỏi: "Huyết Đao lão tổ, ta với ngươi không oán không cừu, ngươi tại sao muốn mang theo đám người kia tới gây sự với ta?"
Hắn vốn dĩ ẩn cư ở chỗ này rất tốt, kết quả bây giờ bị người nhìn thấu, lại phải thay đổi thân phận, công việc ghê tởm.
Vì vậy, đối với Huyết Đao lão tổ hắn không có nửa điểm sắc mặt tốt.
Nếu không phải vũ lực của Huyết Đao lão tổ không thua kém hắn, hắn hiện tại cũng định giáo huấn đối phương một chút.
Mấy tiểu nhị thấy một màn như vậy, từng người sắc mặt trắng bệch.
Không ai từng nghĩ tới Tây Môn Đại Phu lại thật sự là Tây Môn Mục Dã, điều này cũng quá khó tin a.
La Duy hướng về phía mấy người cười cười, phất phất tay nói: "Các ngươi rời đi trước a."
Mấy tiểu nhị cảm kích nhìn La Duy một cái, chen lấn chạy ra khỏi tiệm thuốc, Canh Bái và Diêm Cơ hai người nhanh chóng đóng cửa tiệm thuốc, tạm dừng kinh doanh.
Tây Môn Mục Dã nhìn quanh mấy người một vòng, vấn đạo; "Các ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Lúc nói chuyện, hai chân hắn gồng chặt, cơ bắp rung rung, vận chuyển chân khí, vận sức chờ phát động, một khi phát hiện có gì không ổn, liền lập tức xông ra ngoài.
La Duy nói: "Tây Môn Mục Dã, chúng ta tìm ngươi không phải vì cái gì cùng lắm chuyện tình, trên thực tế chúng ta có một việc muốn nhờ ngươi."
"Chuyện gì?"
La Duy nói: "Ngươi có thể hay không làm chó của ta."
"Cái gì?" Tây Môn Mục Dã hét lớn một tiếng, gần như cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.
La Duy nói: "Ý của ta là, ngươi có thể hay không làm cẩu của ta."
Tây Môn Mục Dã lần này nghe rõ ràng, giận quá mà cười, "Hay cho, hay cho, không ngờ rằng ta Tây Môn Mục Dã lại có một ngày bị một tiểu hài tử hôi sữa chưa cạn trêu chọc, muốn ta làm cẩu, chết đi cho ta!"
Vừa dứt lời, Tây Môn Mục Dã liền một cái tát phách về phía La Duy.
Một chưởng này nén giận mà phát, chân khí thôi động, chưởng phong xao động, mơ hồ có tiếng sấm nổ mạnh vang vọng, có thể thấy được một chưởng này Tây Môn Mục Dã đã sử dụng toàn lực, lực đạo kinh người.
Nhưng mà bất kể là Huyết Đao lão tổ, Phượng Nam Thiên, vẫn là Canh Bái hay Diêm Cơ, đều mang bộ dáng thương hại.
Bởi vì bọn họ quá hiểu sự cường đại của La Duy.
Chỉ là một Tây Môn Mục Dã mà muốn đả thương La Duy, quả thực là mơ mộng hão huyền.
Hơn nữa Tây Môn Mục Dã làm như vậy, hiển nhiên đã đắc tội La Duy, dằn vặt sau này có hắn chịu.
Nghĩ tới đây, mấy người không hẹn mà cùng lộ ra một vệt cười nhạt.
Đụng!
Trong sát na, một tiếng trầm đục vang lên, biểu tình tức giận của Tây Môn Mục Dã trở nên cứng đờ, một chưởng này của hắn thành thành thật thật đánh vào ngực La Duy, nhưng La Duy lại mặt không đổi sắc, dường như đánh vào bộ ngực mình không phải chưởng pháp có thể khai bi liệt thạch.
Mà là một hơi gió mát.
Tây Môn Mục Dã thất thanh nói: "Kim Cương Bất Phôi Chi Thân."
Một chưởng này của hắn tuy là đánh xuống một cách chính xác, nhưng lại như đánh vào sắt thép, chẳng những không đả thương được đối phương, ngược lại còn bị chấn động khiến tay phải tê dại, nhất thời nửa khắc không thể nhấc lên nổi.
La Duy cười tủm tỉm nói: "Đến mà không trả lễ thì không hay, ngươi cho ta một chưởng, ta cũng cho ngươi một chưởng."
Tiếp đó, hắn vỗ một chưởng trúng ngực Tây Môn Mục Dã, đánh bay hắn ra ngoài, thuận tiện cấy "Sinh Tử Phù" vào trong cơ thể Tây Môn Mục Dã.
"Bịch" một tiếng trầm đục, Tây Môn Mục Dã va chạm vào vách tường phía sau rồi ngã xuống, chỉ cảm thấy cả người vừa đau vừa ngứa, nhịn không được lăn lộn đầy đất, kêu rên lên.
Bất quá La Duy đã bố trí kết giới xung quanh, ngoại trừ mấy người đang ngồi, không có bất luận kẻ nào nghe được tiếng kêu rên của Tây Môn Mục Dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận