Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 930: Chuẩn bị thí luyện

Chương 930: Chuẩn bị thí luyện
Kỷ Nguyên điện.
Mọi người trong điện thấy Phương Trần đi ra, định hành lễ với bọn họ, nhất thời giật mình trong lòng.
Đừng quỳ, tiểu tổ tông...
Bọn họ đều là người bị hại lúc Phương Trần bái kiến tiên tổ, bây giờ thấy Phương Trần định quỳ liền thấy đau đầu.
Khích Lăng lập tức kín đáo ngăn Phương Trần lại, nói: "Phương thánh tử, không cần đa lễ, việc cấp bách là tiến hành thí luyện Tạo Hóa Hồng Lô."
Lôi Vĩnh Nhạc gật gật đầu: "Đúng vậy."
Diêm Chính Đức thì không nói lời nào, ra vẻ cao thủ.
Phương Trần thấy vậy, không khỏi ho khan một tiếng, nói: "Được rồi, Khích Lăng tổ sư, Vĩnh Nhạc tổ sư."
"Vãn bối chuẩn bị một chút ngay đây!"
Khích Lăng gật đầu: "Ừm, vậy ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta đi mời Tạo Hóa Hồng Lô ra."
Phương Trần vội vàng cung kính nói: "Làm phiền Khích Lăng tổ sư!"
Khích Lăng: "Không sao, không cần khách khí."
Vừa nói chuyện, Khích Lăng vừa nghĩ thầm— Chỉ cần ngươi đừng gây ra chuyện lớn gì nữa là tốt nhất rồi.
Vừa nghĩ, nàng vẫn không quên đánh một đạo tin tức ra bên ngoài, truyền cho tông chủ Chúc Đại Thanh.
Giờ phút này, ánh nắng chiều đỏ rực khắp trời bên ngoài đã tiêu tan không còn, trời quang mây tạnh, từng đám mây trắng lững lờ, không hề có dáng vẻ bị Thần Tướng Đạo Cốt của Phương Trần làm cho phát hồng lúc nãy.
Nàng vốn định nói Phương Trần đã đột phá xong, Đan Đỉnh thiên có thể không cần căng thẳng như sắp đánh trận nữa.
Nhưng nhớ lại chuyện mình nghe được ở Duy Kiếm sơn trang, nàng liền lập tức bỏ đi ý nghĩ này, ngược lại còn lệnh cho Đan Đỉnh thiên nghiêm túc phòng ngự...
Bởi vì...
Duy Kiếm sơn trang đã nói rõ ràng, Phương Trần là sau khi tham gia xong thí luyện mới gây ra động tĩnh lớn...
Chỉ là, Khích Lăng rất khó hiểu...
Hiện tại ở Tiên Tổ Giới Đỉnh bái kiến tiên tổ đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, lát nữa ở bên trong Tạo Hóa Hồng Lô ngươi còn định gây ra chuyện gì nữa?
Chẳng lẽ lại định mở cả cái hồng lô vận mệnh của ta ra sao?
Sau đó, Phương Trần đi đến bên cạnh Dực Hung, có chút cảnh giác nhìn xung quanh...
Giờ phút này, Phương Trần cũng là tiêu điểm chú ý nhất trong Kỷ Nguyên điện.
Mà mọi người thấy hắn bộ dạng căng thẳng như vậy, không khỏi nghĩ thầm— "Hắn đang lo lắng cái gì?"
"Lo lắng sự tồn tại thần bí kia sẽ ra tay tập kích sao?"
Phương Trần thật ra là đang đợi Tạo Hóa Hồng Lô đến.
Dựa theo kinh nghiệm ở Dung Thần thiên và Duy Kiếm sơn trang, hễ khí vận vừa tới tay, nơi thí luyện sẽ lập tức xuất hiện, sau đó hung hăng hút mình vào trong.
Nhưng nhìn tới nhìn lui một hồi, Tạo Hóa Hồng Lô vẫn không có ý định xuất hiện, Phương Trần không khỏi giật mình— "Chẳng lẽ tình huống ở mỗi nơi đều khác nhau sao?"
Dù sao lúc ở Đạm Nhiên tông, hắn đã vào Xích Tôn thiên thê trước, sau đó mới nhận được khí vận...
Sau đó, Phương Trần nghĩ thầm vì nó còn chưa xuất hiện, vậy mình cứ nghỉ ngơi một lát trước đã.
Tiếp theo, hắn đi tới bên cạnh Lăng Tu Nguyên.
Hắn ôm quyền hành lễ, cung kính nói: "Lăng tổ sư!"
Nói xong, Phương Trần không truyền âm mà nheo mắt, cố gắng dùng ánh mắt truyền đi một câu: "Ngài bây giờ vẫn đang ở trong tiên lộ xô cửa sao?"
Hắn cố gắng bồi dưỡng một chút giao lưu kiểu tâm hữu linh tê với đối phương.
Nhưng rất đáng tiếc, Lăng Tu Nguyên chỉ cau mày nói: "Ngươi muốn thức tỉnh nhãn thuật gì sao?"
Phương Trần gãi đầu: "..."
Hắn thành thật truyền âm nói: "Không có, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngài vẫn còn đang xô cửa sao?"
Lăng Tu Nguyên gật đầu truyền âm: "Uyên Vân Sách vẫn còn ở đó."
"Ờ..."
Phương Trần giật mình, đoạn chỉ vào Nhất Thiên Tam màu đỏ không nhúc nhích, cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai người bỗng chuyển thành công khai: "Vừa nãy là nó động thủ sao?"
Bọn người Đại Thừa ở một bên lập tức chuyển sự chú ý tới.
Liên quan đến cành cây có tốc độ kinh thiên động địa này, bọn họ vẫn rất tò mò.
Mà sau khi Phương Trần nói xong, Lăng Tu Nguyên còn chưa kịp mở miệng, Dực Hung đã lập tức ôm đầu nói: "Đúng vậy."
Thấy vậy, Phương Trần không khỏi kinh ngạc nói: "Ngươi còn đau à?"
Dực Hung giơ hổ chưởng lên, dùng một móng vuốt hổ chỉ vào một chỗ: "Hết đau rồi, ta chỉ là cho ngươi xem ta bị đánh chỗ nào thôi."
"Ồ!"
Phương Trần giật mình, đoạn cầm Nhất Thiên Tam màu đỏ trong tay lên, dùng Nhất Thiên Tam màu đỏ chỉ vào đầu Dực Hung.
Dực Hung thấy vậy, không khỏi lộ vẻ cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"
Phương Trần thuận miệng nói: "Ngoan, xoa đầu nhé, được không?"
Dực Hung: "?"
Đối mặt với thái độ này của Phương Trần, hắn không khỏi sợ hãi lùi lại mấy bước...
"Không đùa ngươi đâu."
Phương Trần lắc đầu, đoạn quay sang nhìn Diêm Chính Đức, lén lén lút lút đến gần.
Không thể không nói, có lẽ vì tính cách của Diêm Chính Đức, Phương Trần cảm thấy thân cận với hắn hơn một chút.
Diêm Chính Đức mặt đầy cảnh giác lùi lại hai bước: "Ngươi làm gì vậy?"
Hắn không phải sợ Phương Trần.
Hắn sợ Nhất Thiên Tam màu đỏ trong tay Phương Trần.
Hắn lo lắng thứ này cũng nhảy dựng lên đấm cho mình một cái thì phải làm sao?
Đồng thời, trong lòng hắn không nhịn được nghĩ thầm— "Phương Trần này có vấn đề gì không vậy, tìm mình nói chuyện thì cứ nói, sao không đặt cái cành cây này sang một bên trước đi, cứ cầm trên tay làm gì..."
Phương Trần ngượng ngùng vác Nhất Thiên Tam màu đỏ ra sau lưng, rồi nghiêm túc nói: "Chính Đức tổ sư, thật không dám giấu giếm, tin rằng ngài vừa rồi cũng thấy rồi, vãn bối đã thu hoạch rất nhiều ở bên trong Tiên Tổ Giới Đỉnh, đúng không?"
Diêm Chính Đức nghe vậy, nhất thời vẻ mặt không tốt nói: "Rồi sao nữa?"
"Là thế này..."
Phương Trần ho khan một tiếng, nói: "Vãn bối vừa rồi có rất nhiều lĩnh ngộ, cho nên, ta muốn nhờ ngài xem xung quanh đây có xuất hiện cực phẩm linh thạch nào không?"
Lời này vừa nói ra, Diêm Chính Đức lập tức sững sờ.
Lôi Vĩnh Nhạc cũng sững sờ ngay tức khắc.
Ngay sau đó, lúc hai người phản ứng lại thì mừng như điên...
Bởi vì chuyện Phương Trần gây ra hết chuyện này đến chuyện khác ngày càng lớn, bọn họ suýt nữa đã quên mất động cơ ban đầu chào đón Phương Trần đến Đan Đỉnh thiên tham gia thí luyện.
Giờ phút này, sau khi nghe Phương Trần nhắc nhở, hai người mới lập tức phản ứng lại— "Kiếm lời rồi!"
"Lần này kiếm bộn rồi!"
"Khối Thần Tướng Đạo Cốt thứ hai này của Phương Trần, lĩnh ngộ ẩn chứa bên trong chắc chắn lớn hơn nhiều so với bên Duy Kiếm sơn trang kia rồi?!"
Ha ha ha ha!
Giờ khắc này, không chỉ hai người vui mừng trong lòng, mà ngay cả Khích Lăng cũng không tự chủ được mà nở nụ cười...
Cảm giác khó chịu do việc tiên tổ quỳ xuống mang lại lúc này đã bị quét sạch không còn chút nào.
Bởi vì!
Tiên tổ quỳ xuống, tông nào cũng có thể gặp.
Cực phẩm linh thạch lớn như vậy, không phải tông nào cũng có được...
Cứ nhìn cái tông gọi là Dung Thần thiên kia thì biết...
Diêm Chính Đức lập tức vui mừng nhướng mày, vỗ vai Phương Trần rồi nói: "Có chút việc, ta đi trước đây."
Lôi Vĩnh Nhạc: "Ta cũng có việc."
Nói xong, hai huynh đệ như bị lửa đốt mông, trong nháy mắt biến mất khỏi Kỷ Nguyên điện.
Lý do không đào sâu ba thước ngay trong Kỷ Nguyên điện là vì bọn họ hiểu rõ trong lòng, nếu có cực phẩm linh thạch đột nhiên xuất hiện trong Kỷ Nguyên điện, bọn họ đã sớm phát hiện ra rồi.
Cho nên, lúc này bọn họ muốn đi tìm kiếm ở khu vực lân cận, xem có nơi nào xuất hiện cực phẩm linh thạch trân quý hay không!
Mà lúc này thì đến lượt người của Dung Thần thiên không vui.
Sắc mặt hai người đều rất khó coi...
Nhìn thấy hai người Diêm Chính Đức và Lôi Vĩnh Nhạc chạy nhanh như vậy, tâm tình của Nhạc Tinh Dạ và Trúc Tiểu Lạt lúc đó cũng vô cùng đố kỵ.
Sau đó, Phương Trần ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ về Thần Tướng Đạo Cốt— Hắn thầm nghĩ, thảo nào vừa rồi đầu mình lại ngứa như vậy.
Bởi vì Hồng Vụ Thần Tướng Thân đã theo tiên lộ bị "đánh" trở về thân thể của mình, vừa hay rơi trúng đầu, sau đó liền ngưng tụ thành Thần Tướng Đạo Cốt trên đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận