Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 113: Vị thứ sáu khí vận chi tử

**Chương 113: Khí Vận Chi Tử thứ sáu**
Nghe lời của Thiệu Tâm Hà, Phương Trần nheo mắt.
Bán yêu?!
Nói như vậy, Thiệu Tâm Hà là do yêu và người kết hợp sinh ra?
"Có phải đã dọa sư đệ rồi không?"
Thấy Phương Trần trầm mặc, Thiệu Tâm Hà hỏi.
"Hơi kinh ngạc." Phương Trần nói thật: "Bởi vì nhìn bề ngoài, sư huynh không giống yêu lắm."
Thiệu Tâm Hà cười nói: "Chưa hiện ra chân thân thôi. Bất quá, ta thấy sư đệ đối với bán yêu dường như cũng không kinh ngạc?"
"Có thể hiểu được!"
Phương Trần gật đầu, lộ ra ánh mắt 'ta hiểu mà', sau đó ho khẽ một tiếng, bắt đầu nhỏ giọng hóng chuyện: "Ta có một vấn đề hơi tò mò, sư huynh nếu thấy phiền thì có thể không trả lời."
Thiệu Tâm Hà nhìn bộ dạng lén lút này của Phương Trần, không khỏi bật cười nói: "Ngươi hỏi đi."
Phương Trần hỏi: "Loại huyết mạch còn lại trên người ngươi là huyết mạch gì?"
"Mẹ ta là Minh Linh Thiên Hồ, ta cũng mang huyết mạch Hồ tộc, chuyện này ở Xích Tôn sơn không phải bí mật gì."
Thiệu Tâm Hà nói ra.
"À, thì ra là vậy."
Nghe thế, trong đầu Phương Trần lập tức "não bổ" ra năm triệu chữ về ái hận tình cừu giữa hồ nữ và tu sĩ Nhân tộc.
"Vậy sư huynh, vì sao huynh lại muốn đưa vật này cho ta?"
Phương Trần chỉ vào viên ngọc thạch trong tay Thiệu Tâm Hà.
Thiệu Tâm Hà cười cười: "Chí Tôn Bảo Nhân Thể vốn đã hiếm, người vừa có thể chất này, lại vừa có thiên tư trác tuyệt, vào được Xích Tôn sơn lại càng hiếm thấy hơn."
"Lúc cha ta còn sống, ông ấy xem như là người đầu tiên ta từng thấy, còn ngươi là người thứ hai."
"Cho nên, viên ngọc thạch này đưa cho ngươi mới xem như vật tận kỳ dụng!"
Vừa nói dứt lời.
Phương Trần trầm mặc.
Bây giờ hắn mới hiểu vì sao lúc đầu Thiệu Tâm Hà gặp mình lại có cảm giác thân cận khó hiểu.
Phương Trần gãi đầu nói: "Nhưng vật quý trọng thế này đưa cho ta, ta thấy ngại không dám nhận."
Nghe ý của Thiệu Tâm Hà, phụ thân của hắn đã qua đời.
Viên ngọc thạch này hẳn là di vật mới đúng.
Sao hắn dám nhận chứ?
Thiệu Tâm Hà dường như đoán được suy nghĩ của Phương Trần, cười nói: "Không sao đâu, cha để lại cho ta rất nhiều thứ, không thiếu món này."
"Huống chi, không phải sư huynh muốn chế giễu ngươi đâu, mà viên ngọc thạch này, tuy nói có thể che giấu khí tức Chí Tôn Bảo Nhân Thể, rất quý giá, nhưng... nó đúng là chẳng có tác dụng gì mấy."
Phương Trần: "..."
Huynh nói cũng đúng thật!
Thiệu Tâm Hà cười nói: "Với lại, ngươi nhận viên ngọc thạch này thì ta và sư tôn mới xem như hoàn thành yêu cầu của Lăng tổ sư."
Phương Trần ngẩn ra: "Lăng tổ sư có nói gì sao?"
Thiệu Tâm Hà nói: "Trong ngọc giản nhiệm vụ khảo hạch của ngươi mà Dư tông chủ đưa tới, Lăng tổ sư có viết rõ, bảo chúng ta cố gắng chiếu cố ngươi thật tốt."
"Đây cũng là lý do vì sao vừa rồi sư tôn ta không hỏi kỹ ngọn ngành lý do của ngươi mà đã cho phép ngươi kéo dài thời hạn."
"Người tuy thích uống rượu, nhưng bình thường không dễ nói chuyện như vậy đâu."
Nghe vậy, Phương Trần vô cùng cảm động.
Lăng tổ sư, thật là quá chu đáo!
Sau đó, Phương Trần nhận lấy ngọc thạch, nói với Thiệu Tâm Hà: "Đa tạ sư huynh!"
"Không cần."
Thiệu Tâm Hà xua tay, rồi nhìn chằm chằm bàn tay cầm ngọc thạch của Phương Trần, do dự một lát rồi hỏi: "Sư đệ, sư huynh có câu này, không biết có nên hỏi không."
Phương Trần ngẩn ra, nói: "Huynh hỏi đi."
"Vì sao trên tay ngươi lại có hai chiếc Xích Tôn giới?"
Thiệu Tâm Hà hỏi.
Phương Trần: "..."
Hắn cúi đầu nhìn, quả nhiên hai chiếc Xích Tôn giới đều đang đeo trên tay.
Hắn nhất thời vỗ trán.
Chết tiệt!
Quên trả lại cho Khương Ngưng Y rồi.
Hắn cười gượng nói với Thiệu Tâm Hà: "Chiếc còn lại là của Khương chân truyền, ta vốn định trả lại cho nàng, kết quả vừa rồi lại quên mất."
Nghe vậy, Thiệu Tâm Hà ngẩn ra: "Khương chân truyền? Ngươi nói là Khương Ngưng Y?"
"Đúng."
"Xích Tôn giới rất quan trọng, ngươi mau trả lại cho nàng đi. Theo lý mà nói, chuyện thế này không nên quên mới phải chứ, ngươi đã làm gì mà lại quên được..."
Thiệu Tâm Hà thoạt tiên nhíu mày, lo lắng Phương Trần không nhận thức được tầm quan trọng của Xích Tôn giới, nhưng nói được nửa chừng, hắn đột nhiên im bặt, ánh mắt lập tức trở nên đầy ý vị thâm trường, cười nói: "Là sư huynh thất lễ, nhiều lời rồi! Sư đệ đừng trách, sau này ngươi nhớ trả lại là được."
Phương Trần: "???"
Sao huynh lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?
Ta có làm gì đâu!
Sau đó, Thiệu Tâm Hà lại nhắc thêm một câu: "Có điều, sư đệ, tiềm lực của Khương chân truyền vô cùng đáng sợ đó."
"Sư đệ, ngươi phải cố gắng nhiều vào!"
Phương Trần: "?"
Nhìn bộ dạng này của Thiệu Tâm Hà, hắn cũng không biết có nên mở miệng giải thích hay không.
Thấy Phương Trần im lặng, Thiệu Tâm Hà cười ha hả, nói tiếp: "Thôi, sư đệ về trước đi, ta còn phải ra ngoài một chuyến, mang ít đồ giải rượu về cho sư tôn."
Phương Trần: "... Được thôi!"
...
Sau đó, Phương Trần rời khỏi Thanh Phong các, nhìn về phía chân trời, đang định rời đi.
Đúng lúc này.
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên: "Đinh —— "
"Kiểm tra sự tồn tại của khí vận chi tử..."
"Kiểm tra hoàn tất."
"Khí vận chi tử: Thiệu Tâm Hà."
Nghe vậy, Phương Trần thầm nghĩ quả nhiên là thế!
Bán yêu lại thêm thiên kiêu, vừa rồi hắn đã mơ hồ cảm thấy Thiệu Tâm Hà là khí vận chi tử!
Hệ thống tiếp tục nói: "Thiệu Tâm Hà, thực lực Kim Đan đỉnh phong, chân truyền đệ tử Đạm Nhiên tông, đại sư huynh Xích Tôn sơn!"
"Thuở nhỏ cha mẹ đều mất, thân mang đế phẩm huyết mạch Minh Linh Thiên Hồ tộc, thiên phẩm Kim Đan!"
"Bởi vì Thiệu Tâm Hà cố ý áp chế tu vi mười mấy năm, đến nay vẫn chưa Ngưng Anh!"
Nghe câu giới thiệu này của hệ thống, mí mắt Phương Trần giật điên cuồng.
Hít!
Ngọa Tào?
Bá vậy sao?
Đây chính là giá trị của khí vận chi tử sao?
Phải biết, phẩm giai Kim Đan tương ứng với phẩm giai đạo cơ, cũng là Thiên Địa Nhân tam phẩm!
Thiên phẩm Kim Đan đã là thiên tư đỉnh cao rồi!
Trên người còn có cả đế phẩm huyết mạch Hồ tộc?
Còn cố ý áp chế tu vi, không đột phá Nguyên Anh?
Tuy không biết hành động này có ý nghĩa gì, nhưng nghe thôi cũng thấy "không hiểu nhưng thấy rất lợi hại".
Khiến cho ta, người sở hữu Thần Tướng Đạo Cốt, Thần Tướng Khải màu đỏ, Thượng Cổ Thần Khu, lôi kiếp đạo cơ, được chúng tổ tiên hóa thân quỳ bái, nắm giữ tiên thuật, Hỏa Sát Vương, cũng phải sinh lòng kính nể vài phần!
Sau đó, trong lòng Phương Trần thoáng qua một ý nghĩ —— Đã Thiệu sư huynh là bán yêu, vậy hệ thống định để mình trợ giúp hắn thế nào đây?
Giống như Dực Hung sao?
Nấu chính mình cho hắn ăn à?
Hệ thống tiếp tục nói: "Để trợ lực Thiệu Tâm Hà đạt được vị trí Vô Thượng Tiên Tôn, mời kí chủ thực hiện hai việc sau!"
"Thứ nhất, mời kí chủ bắt giữ Thiệu Tâm Hà, giúp hắn thoát khỏi hạn chế của thiên tư Nhân tộc rác rưởi, đào thiên phẩm Kim Đan của hắn ra để vứt bỏ, sau đó tiến hành rút gân lột da, luyện huyết tuột xương, đảm bảo huyết mạch Yêu tộc thuần khiết của Thiệu Tâm Hà không bị huyết mạch Nhân tộc quấy nhiễu!"
"Thứ hai, mời kí chủ hoàn thiện huyết mạch Minh Linh Thiên Hồ của Thiệu Tâm Hà thành huyết mạch Vạn Yêu Tổ Nguyên!"
"Chờ sau khi Thiệu Tâm Hà phát hiện huyết dịch đến từ cha ruột trong người mình đã biến mất, hắn sẽ ra tay giết chết kí chủ, thôn phệ huyết nhục Chí Tôn Bảo Nhân Thể của kí chủ, đến lúc đó mời kí chủ an tâm qua đời, mỉm cười cửu tuyền!"
Phương Trần: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận