Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 142: Tứ lão bồi thường

"Ghi nhớ chưa?"
Tiểu Chích tiếp tục truyền âm, căn dặn.
"Nhớ kỹ rồi, ngươi đi trước đi!"
Thiệu Tâm Hà khẽ gật đầu, trong lòng vẫn rất nghi hoặc, tại sao Phương Trần đối với hai chữ Thiên Ma này lại có bóng ma tâm lý?
"Vậy thì tốt rồi!"
Tiểu Chích hài lòng gật cái đầu to, lập tức hai cái chân giấy đạp một cái trên mặt đất, hóa thành một đạo lưu quang biến mất không thấy đâu nữa.
Thiệu Tâm Hà nhìn về phía Phương Trần, đầu tiên là trầm ngâm, lập tức bất động thanh sắc hỏi: "Sư đệ, ngươi biết mình muốn đi đâu không?"
Phương Trần cảm thấy câu hỏi này thật kỳ quái, nghi hoặc trả lời: "Không phải là đưa ta đến truyền tống trận sao? Sao vậy?"
"Không có gì."
Thấy vậy, Thiệu Tâm Hà sững sờ, xua xua tay, lập tức lại thăm dò hỏi: "Vậy ngươi có biết sau khi đi xong truyền tống trận, ngươi còn phải đi nơi nào nữa không?"
Phương Trần cảm thấy Thiệu Tâm Hà có vẻ hơi kỳ quái, cau mày nói: "Ta còn phải đi đâu nữa à?"
"Không có, không có gì."
Thiệu Tâm Hà cười phất tay, đồng thời trong lòng thầm nghĩ:
Hai lần hỏi, đều khéo léo tránh nhắc đến Thiên Ma Quật, căn bản không hề đề cập...
Xem ra, Phương sư đệ quả thật rất nhạy cảm với từ này!
Sau đó, Thiệu Tâm Hà nói: "Vậy sư đệ, ngươi ở đây chờ một chút, ta đi gọi sư tôn dậy, rồi sẽ cùng ngươi đến truyền tống trận."
"Được!"
Phương Trần gật đầu.
Thiệu Tâm Hà quay người đi vào Thanh Phong Các, chỉ lát sau, bên trong truyền đến tiếng kêu gào thê lương thảm thiết của Hoàng Trạch: "Nóng nóng nóng quá! Thiệu Tâm Hà, ngươi có phải muốn thí sư không hả?!"
Dực Hung lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi há to miệng: "Đây là sao vậy?"
Phương Trần xua xua tay: "Bình tĩnh."
Dực Hung thử nhe răng, có chút giật mình.
Hắn vừa mới thấy Thiệu Tâm Hà cũng ra dáng người, ngoại trừ lúc hỏi vấn đề có cảm giác kỳ quái không tả được tương tự Lệ tiền bối, thì những mặt khác cũng không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ...
Dực Hung lại nghĩ đến Lý Chí Nột, Lệ Phục, cùng với chủ nhân của mình ngày nào cũng uống thuốc độc, không khỏi lắc lắc cái đầu hổ, cái tông môn Đạm Nhiên này rốt cuộc có người bình thường nào không vậy?
"Được rồi, sư đệ, chúng ta đi thôi."
Thiệu Tâm Hà lôi Hoàng Trạch đang say khướt, mắt còn không mở nổi đi ra.
Lúc đi ra, áo bào trên người Hoàng Trạch đang bốc khói đen nghi ngút do bị đốt cháy, ở mép vạt áo thậm chí còn có tàn lửa chưa tắt hẳn...
Phương Trần vốn đang bình tĩnh giờ cũng phải kinh ngạc.
Ngọa Tào?
Lần này dùng lửa thật sao?
Hoàng Trạch sau khi ra ngoài, đi đứng xiêu vẹo, tiến đến trước mặt Dực Hung, nhắm mắt hỏi: "Ngươi chính là Phương Trần đúng không?"
Dực Hung cười khan một tiếng rồi im lặng.
Xem ra Đạm Nhiên Tông thật sự không có người bình thường!
Phương Trần lên tiếng: "Tiền bối, ta ở đây."
Hoàng Trạch lúc này mới hé một mắt, cười ha hả: "Ngươi ở đây à, chậc, ta biết rồi... Ngươi chờ chút!"
"Ta giúp ngươi lấy lệnh bài truyền tống trận, ta, nấc..."
Thiệu Tâm Hà nghe không nổi nữa, đưa tay lấy ra một tấm phù triện màu đỏ tím, lạnh giọng nói: "Sư tôn, tỉnh rượu đi, Tụ Xuân Nhưỡng đúng là rượu ngon có tửu kình mạnh, nhưng người để lần sau hẵng hưởng thụ có được không?"
Giọng Thiệu Tâm Hà lạnh lẽo, Hoàng Trạch lúc này mới vội giật mình tỉnh táo lại, dùng linh lực xua đi hơi men, rồi vội ho một tiếng, phủi phủi tàn lửa trên người.
Phương Trần nhìn cảnh này, không khỏi thầm hâm mộ trong lòng...
Sư tôn của Thiệu Tâm Hà, mặc dù là một tửu quỷ, nhưng vẫn có lúc tỉnh táo.
Tiếp đó, Hoàng Trạch nhìn về phía Phương Trần, cười xởi lởi nói: "Đi nào, Phương Trần, ta đưa ngươi đến Thiên..."
Thiệu Tâm Hà ngắt lời: "Khụ khụ!"
Hoàng Trạch lúc này mới nhớ ra lời Thiệu Tâm Hà vừa nói, vội vàng đổi giọng: "Ta đưa ngươi đến nơi đó lịch luyện."
"Vâng! Đa tạ Hoàng trưởng lão!"
Phương Trần ôm quyền.
Ngay lúc ba người sắp xuất phát, đột nhiên, bên ngoài Thanh Phong Các xuất hiện bốn vị khách không mời mà đến.
Người đi đầu mặc áo bào đỏ, có nốt ruồi lệ điểm xuyết sợi lông, theo sau là một người đầu hói cao lớn, cuối cùng là hai lão nhân tóc trắng phơ.
Chính là nhóm bốn người Vân Lĩnh, Hoàng Nhất Phi!
Nhìn thấy bốn lão nhân xuất hiện, Phương Trần sững sờ.
Bốn lão già này tới đây vào lúc này làm gì?
Mà nhóm Vân Lĩnh bốn người cũng ngây ngẩn cả người.
Sao Phương Trần cũng ở đây?
Còn Hoàng Trạch thì tiến lên, sắc mặt không tốt hỏi: "Hoàng Nhất Phi, các ngươi đến làm gì? Có chuyện gì sao?"
Hắn rất bất mãn với Hoàng Nhất Phi, người bà con xa không biết từ đâu xuất hiện này.
Nhất là năm đó, Hoàng Nhất Phi có một lần đến tìm hắn kéo quan hệ làm quen, kết quả nhân lúc hắn say rượu, đã thay hắn truyền thụ thuật pháp cho Thiệu Tâm Hà, hậu quả là làm Thiệu Tâm Hà bị thương, khiến hắn nổi trận lôi đình, đánh Hoàng Nhất Phi trọng thương, phải nằm liệt giường 3 năm.
Cũng vì chuyện đó, Hoàng Trạch bị Dư Bạch Diễm bãi bỏ chức vụ Chấp Ấn của Vọng Vân Phong.
Hoàng Trạch ban đầu rất phiền muộn, nhưng sau đó phát hiện không phải lo kiếm sống thì lại có thể thoải mái uống rượu như vậy, bèn sống luôn trong vò rượu...
Cũng chính vì lý do đó, Thiệu Tâm Hà đã sớm muốn đánh chết Hoàng Nhất Phi.
Hoàng Nhất Phi vốn đang kinh ngạc, nhưng khi thấy Hoàng Trạch lại tỉnh táo thì càng kinh ngạc hơn, lộ vẻ hơi hoảng sợ, vội vàng ôm quyền nói: "Sư huynh!"
Hoàng Trạch lạnh nhạt nói: "Nói chuyện đi."
Hoàng Nhất Phi thấy thái độ này của Hoàng Trạch liền có chút rụt rè, năm xưa hắn chính là bị người này đánh cho trọng thương.
Hắn vội nói: "Chuyện là thế này, chúng ta vốn định tìm Tâm Hà, nhờ hắn dẫn chúng ta đi gặp Phương Trần!"
"Nhưng Phương Trần đã ở đây rồi, chúng ta liền trực tiếp nói chuyện với Phương Trần vậy!"
Bốn người bọn họ đã gom đủ tài nguyên tu luyện muốn đưa cho Phương gia, nhưng vì lo lắng Phương Trần lại bắt họ phạt đứng, nên mới định tìm Thiệu Tâm Hà dẫn đường!
"Vậy được, các ngươi nói đi, nhưng nhanh một chút, ta còn phải đưa hắn đến Thiên... à, đi lịch luyện."
Hoàng Trạch lạnh nhạt nói.
"Vâng!"
Hoàng Nhất Phi gật đầu, rồi nhìn về phía Phương Trần.
Phương Trần lập tức nhíu mày: "Gom đủ rồi à?"
Nếu lão già này dám không gom đủ tài nguyên mà mò đến đây, hắn sẽ lập tức đòi thêm!
Hoàng Nhất Phi rất bất mãn với thái độ bất kính trưởng lão của Phương Trần, nhưng cuối cùng hắn vẫn nén giận, lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Phương Trần: "Ừ, gom đủ rồi, ngươi xem qua đi!"
Thấy vậy, Phương Trần nhíu mày: "Hửm? Sao lại là ngọc giản, đồ đâu?"
Hắn lướt nhìn ngọc giản, bên trong ghi lại tên bốn loại linh dược.
【 Thiên Nguyên Quy Nhất Cốt 】 【 Địa Tâm Linh Dịch Nhũ 】 【 Tây Cảnh Hàn Tham Mẫu 】 【 Quy Quy Quy Quy Thảo 】 Nhìn bốn cái tên này, Phương Trần tuy không hiểu nhưng biết chúng rất lợi hại, ba cái tên đầu nghe còn có vẻ là bảo vật tốt, nhưng khi nhìn đến cái cuối cùng, mắt Phương Trần trợn lớn: "Cái Quy Quy Quy Quy Thảo này là cái gì vậy?"
"Ngươi có phải đang lừa ta không?"
Nghe vậy, Vân Lĩnh vốn đang im lặng nén giận ở bên cạnh liền nổi cáu: "Đây là Huyết Linh Thảo được tưới bằng tinh huyết của bốn con Hợp Đạo Xà Quy, là vật phẩm có giá trị cao nhất trong bốn món bảo vật, sao lại là lừa ngươi chứ?!"
Phương Trần nghe vậy, nhíu mày, nhìn về phía Hoàng Trạch và Thiệu Tâm Hà.
Hoàng Trạch gật đầu: "Đúng như hắn nói, đó đích thực là Huyết Linh Thảo. Vì nó có tính ấm nên là thiên tài địa bảo thường dùng nhất khi tu sĩ Hợp Đạo đột phá tiểu cảnh giới. Mà Huyết Linh Thảo được tưới bằng tinh huyết của bốn con Hợp Đạo Xà Quy thì lại càng thêm trân quý."
Phương Trần thấy vậy, lúc này mới hài lòng, hóa ra đúng là đồ tốt thật.
Ngay lập tức, hắn nhìn về phía Vân Lĩnh đang nghiến răng nghiến lợi, nói: "Vậy được rồi, ta tha thứ cho ngươi."
"Nhưng mà lần sau đặt cái tên nào nghe xuôi tai hơn đi."
Sắc mặt Vân Lĩnh tái xanh: "..."
Hoàng Nhất Phi nói: "Bốn món đồ này đều là vật cần thiết cho tu sĩ Hợp Đạo đột phá, nếu ngươi không tin, có thể tìm người hỏi thử!"
"Nếu ngươi thấy bốn món đồ này được rồi, chúng tôi sẽ đem dược thảo từ dược viên mang tới đây, nhờ Hoa trưởng lão xem qua, để tránh phẩm chất không vừa ý ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận