Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 1167: Linh giới ma đạo

Chương 1167: Linh giới ma đạo
Thực lực của Thần Trúc hỗn loạn, không ổn định, thuộc dạng ngẫu nhiên đạt tới Đại Thừa đỉnh phong, thường xuyên lượn lờ trên dưới Đại Thừa bát phẩm. Để tìm hắn, Nhân Hoàng liền từ cuối tiên lộ đi vào bên trong tiên lộ, dựa vào ấn ký Thần Hồn mà hắn đưa trước đó để tìm kiếm.
Khi đặt mình vào bên trong tiên lộ phát ra ánh sáng rực rỡ, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy không nhìn thấy điểm cuối.
Ngay cả Nhân Hoàng, người có tu vi đạt tới Đại Thừa đỉnh phong nhiều năm và đã mua nhà ở cuối tiên lộ, cũng cảm thấy như vậy.
Hắn đứng bên trong tiên lộ, lấy ra ấn ký Thần Hồn.
Hắn rất ít khi cần đến Thần Trúc, cho dù có cần, về cơ bản chỉ cần hô tiên hào là có thể gọi người đến trong vòng hai canh giờ.
Cho nên, sau khi Thần Trúc đưa ấn ký Thần Hồn tới, hắn cũng chưa từng sử dụng qua.
Nhưng lần này Nhân Hoàng không có kiên nhẫn chờ lâu như vậy.
"Không ngờ."
Nhân Hoàng lấy ra ấn ký Thần Hồn đang phát sáng, trầm giọng hô lên.
Ấn ký Thần Hồn lập tức được kích hoạt, chỉ dẫn một phương hướng...
Sau một lúc lâu.
Nhân Hoàng tìm kiếm nửa canh giờ không có kết quả, cuối cùng sau khi tạm gác lại ấn ký Thần Hồn của Thần Trúc, hắn đã tìm được Thần Trúc.
Giờ phút này, chân thân trên tiên lộ của Thần Trúc đã biến ảo thành một tòa đại thành, chiếm diện tích cực lớn.
Mà trên cổng thành của đại thành treo hai chữ 【 Bát phẩm 】.
Điều này có nghĩa là Thần Trúc hiện tại là đại thành bát phẩm.
Mà vào lúc Nhân Hoàng đến, đại thành hóa thân của Thần Trúc khẽ rung lên, cổng thành mở ra, nhắm thẳng vào Nhân Hoàng, trầm giọng nói: "Sư huynh, ngươi tìm ta?"
Nhân Hoàng nhìn chằm chằm Thần Trúc, trầm giọng hỏi: "Tại Đạm Nhiên tông có cảm nhận được sự tồn tại của Lệ Phục hoặc Lăng Tu Nguyên không?"
Nhân Hoàng không hỏi Thần Trúc vì sao lại ở đây, vì sao ấn ký Thần Hồn vô dụng, vì sao gọi tiên hào không trả lời, vì sao đột nhiên biến thành thành trì...
Những vấn đề này hỏi cũng như không, bản thân Thần Trúc có lẽ cũng không rõ ràng được.
Cho nên, Nhân Hoàng đi thẳng vào vấn đề, cốt yếu là sự gọn gàng dứt khoát, hành văn mạch lạc.
Nhưng điều Nhân Hoàng không ngờ tới là, Thần Trúc lại đóng cổng thành.
Sau khi Nhân Hoàng nói xong, cổng thành của Thần Trúc đóng sầm lại.
Tiên lộ yên lặng.
Nhân Hoàng thấy vậy, vẫn bình tĩnh như cũ.
Đây không phải lần đầu tiên Nhân Hoàng chứng kiến hành động hỗn loạn của Thần Trúc, hắn cũng từng thử học tập, nỗ lực dung hợp Hỗn Loạn chi đạo của Thần Trúc, thế nhưng, đạo này khá khó, thông minh như Thần Trúc cũng thường xuyên quá tỉnh táo mà không cách nào hỗn loạn được. Cho nên, hiện tại, việc học tập đạo này của Nhân Hoàng chỉ có thể dừng lại ở việc bắt chước bề ngoài.
Mà mục đích Nhân Hoàng học tập Hỗn Loạn chi đạo rất đơn giản, hắn thân là Nhân Hoàng, khi nhân tộc vô trật tự thì sự xuất hiện của hắn mang đến trật tự, khi nhân tộc mờ mịt thì sự xuất hiện của hắn mang đến ánh rạng đông.
Như vậy, là người thống trị vạn đạo của nhân tộc, mang đến trật tự, hắn cũng nhất định phải thống trị và nắm giữ Hỗn Loạn chi đạo.
Có điều, trước mắt, hắn vẫn có ý định xem Thần Trúc như vật thí nghiệm, để Thần Trúc đi học đạo này, còn hắn thì quan sát bên cạnh, học tập và hấp thu là đủ.
Chính vì lẽ đó, hắn có lòng bao dung lớn nhất đối với hành động của Thần Trúc.
Đợi nửa ngày, Thần Trúc vẫn không có phản ứng gì khác, Nhân Hoàng mới từ từ nói: "Có nhìn thấy Lệ Phục và Lăng Tu Nguyên tại Đạm Nhiên tông không?"
Nhưng Thần Trúc không để ý đến hắn, mà một hàng chữ lại bay ra từ chỗ cổng thành:
"Lệ Phục chẳng phải đã phi thăng rồi sao? ~ sao lại · ở Đạm Nhiên tông? Sư huynh là (mệt mỏi à - lại nói vậy?"
Lúc chữ bay ra, còn có một số nét bút lộn xộn, những chữ kỳ quái trộn lẫn vào chính văn, khiến cả đoạn văn trông rất bẩn thỉu...
Nhân Hoàng nhìn lướt qua, sau đó thản nhiên nói: "Mấy ngày trước, chúng ta đã biết Lệ Phục trở về."
"Ngươi cũng biết."
Thần Trúc tung chữ bay ra: "Ồ, bây giờ ta cuối cùng cũng nhớ ra rồi, hoàn toàn chính xác, nhưng có lẽ ta không nhìn thấy hắn."
"· hắn mạnh như vậy, giấu kỹ đi 2 ta cũng tìm không thấy."
Nhân Hoàng nhíu mày: "Lăng Tu Nguyên đâu?"
Thần Trúc không tung chữ bay ra nữa, nói: "Cùng một đạo lý."
Nhưng lần này đến lượt Nhân Hoàng không nói.
Hắn bay ra một hàng chữ, lơ lửng ở trước ngực:
"Đi."
"Vậy tiếp theo ta phải hỏi ngươi, toàn bộ diễn biến đại chiến xảy ra tại Địa Tuyền cốc..."
Thần Trúc: "Được rồi."
Tiếp đó, Thần Trúc liền kể lại toàn bộ những gì hắn biết về sự kiện Địa Tuyền cốc một lượt. Nhân Hoàng thì lấy thông tin đó ra đối chiếu với những chuyện đã xảy ra được Nhiếp Kinh Phong báo cáo lên, những chuyện đã xảy ra được các trưởng lão khác của Vô Tự lâu thuyền báo cáo lên, và toàn bộ hình ảnh mà pháp bảo của Vô Tự lâu thuyền ghi lại được, cuối cùng chỉnh lý thành một phần ngọc giản...
Tuy Thần Trúc đang ở trong trạng thái hỗn loạn, lời kể về sự việc có hơi rời rạc, nhưng chỉ cần biết trước mọi chuyện, về cơ bản vẫn có thể hiểu được hắn đang nói gì.
Ví dụ như: "Sau khi Phương Trần bị Hứa Ý Thư phát động khiêu chiến, Hứa Ý Thư bị Phương Trần phát động chiến đấu, cuối cùng Phương Trần cùng Hứa Ý Thư tiến hành chiến đấu, Hứa Ý Thư thua, nhưng Hứa Ý Thư không thua."
Câu nói này nghe qua rất khó hiểu, nhưng Nhân Hoàng có thể hiểu được.
Mà sau khi đối chiếu các nguồn tin tức khác nhau, phần lớn thông tin của Thần Trúc đều hữu dụng nhưng bị trùng lặp.
Chỉ có một điểm là Nhân Hoàng không lấy được từ các nguồn khác.
Đó chính là việc Thần Trúc tiếp xúc gần với Phương Trần, Lăng Côi, và cảm nhận được khí tức từ trên thân hai người này...
Nhân Hoàng chia tay Thần Trúc, trở về cuối tiên lộ, quay lại nơi đóng quân của mình, hắn tự nhủ: "Nhục thân hai người bọn họ đều đã xảy ra biến hóa, đột phá sự ràng buộc nhục thân của Linh giới."
"Có ý tứ."
"Là thông qua biện pháp gì làm được vậy?"
Sau đó, hắn liền bước một bước, vượt qua khoảng cách rất xa, đi tới trước mặt ba bóng người.
Ba bóng người này, một người là lão giả gầy còm mặc áo đen, dáng vẻ tiều tụy, người này chính là Phụng Thiên.
Bóng người thứ hai, là một gã khổng lồ như tháp sắt đứng cạnh Phụng Thiên, vị Đại Thừa đỉnh phong thứ hai dưới trướng Phụng Thiên, cường giả tối cao của Thiên Diễn đạo thuật – Nhất Biên Hồ.
Bóng người thứ ba, là Uyên Vân Sách quần áo xộc xệch, nằm ngủ giữa hư không, dáng vẻ phóng đãng không bị trói buộc.
Giờ phút này, Phụng Thiên và Nhất Biên Hồ nhìn Nhân Hoàng vừa đến, sắc mặt bình tĩnh.
Mà Uyên Vân Sách không thèm nhìn hắn...
Tọa độ vị trí của bọn họ lúc này, chính là nơi đã hẹn trước để cẩn thận trao đổi, mấy người bọn họ đã ở đây từ sớm.
Cho nên, việc Nhân Hoàng đột nhiên đến cũng không khiến bọn họ bất ngờ, cũng sẽ không dẫn tới phản kích.
Mà sau khi Nhân Hoàng đến, Nhất Biên Hồ liền định tiến lên mở miệng.
Ai ngờ, Uyên Vân Sách nhướng mí mắt, liếc Nhân Hoàng một cái, rồi nói: "Tình hình thế nào? Chắc hẳn ngươi đã chuẩn bị xong để bẩm báo cho quả nhân rồi, cho nên, đừng úp mở, nói hết ra đi, quả nhân muốn nghe."
Nghe vậy, Nhân Hoàng không trả lời, mà thân hình chậm rãi lùi về sau, tiếp đó, một chiếc vương tọa chạm khắc tinh xảo, trang trí phức tạp bất ngờ xuất hiện, bảo tọa có màu đen pha vàng, đẹp đẽ tuyệt luân lại hùng vĩ uy nghiêm.
Sau khi Nhân Hoàng ngồi lên bảo tọa, liền dựa vào ghế, tư thế cực kỳ tùy ý, mang theo vẻ ngạo nghễ coi trời bằng vung, thản nhiên nói: "Không hành đại lễ, ăn nói vô lễ đây là đại bất kính, quỳ xuống, sau đó cút đi."
Uyên Vân Sách nghe vậy, ngồi dậy, áo long cổn trên người tuột xuống, lộ ra nửa cánh tay cường tráng, mắt lộ vẻ mỉa mai và chế nhạo nói: "Lửa đốt tới lông mi rồi còn cố làm ra vẻ?"
"Quả nhân ngược lại rất tò mò, đợi đến lúc Lệ Phục một chưởng đập chết ngươi, ngươi còn có thể dùng miệng nói ra hai chữ 'quỳ xuống' được không."
Nhân Hoàng thản nhiên nói: "Lệ Phục đập chết được ta hay không thể đập chết được ta, ta cũng không quan tâm."
"Ngược lại là ngươi..."
Nói rồi, Nhân Hoàng nhìn Uyên Vân Sách, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai và trêu tức: "Ngươi không phải cũng đã sớm quỳ trước mặt hắn rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận