Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 461: Nhân Tổ miếu; ma luyện kiếm ý

Chương 461: Nhân Tổ miếu; ma luyện kiếm ý
Lúc này, Tiêu Thanh lau vệt máu nơi khóe miệng, vừa thở hổn hển vừa nói: "Thuật pháp của ta chuyên công kích cờ xí của hắn."
"Lúc hắn đến, ta cũng cảm nhận được, pháp bảo này của hắn ngưng tụ quá vội vàng."
"Lực lượng bên trong tuy đều rất cường đại, nhưng lại chưa hoàn toàn hòa hợp, ngược lại biến thành một gánh nặng."
"Khi đó, chỉ cần có lực lượng bên ngoài đánh vỡ sự cân bằng yếu ớt bên trong, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ."
"Cũng không biết hắn lấy tự tin từ đâu ra, việc dung luyện các loại sức mạnh vào pháp bảo vốn là chuyện cần thời gian, vậy mà hắn lại nôn nóng như thế."
"Chỉ cần hắn chờ thêm một ngày thôi, có lẽ ta đã không thể phá vỡ pháp bảo của hắn dễ dàng như vậy."
Nghe những lời này, Trương Bình và Tôn Hạ Long chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là vậy!
Cùng lúc đó.
Nhìn bề ngoài như nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng trong lòng Tiêu Thanh lại không ngừng nghĩ mà sợ.
Lần này, bản thân có thể thắng được Tiểu Ma Soái, còn sống sót, hoàn toàn là do vận khí!
Nếu không phải Tiểu Ma Soái quá nóng vội, pháp bảo còn chưa ổn định đã đến...
Nếu không phải Trương Bình và Tôn Hạ Long nguyện ý liều mình bảo vệ...
Nếu không phải Tiểu Ma Soái quá tự cao tự đại, nhất quyết muốn đích thân đến đây, thậm chí khi tới nơi cũng không chịu thu thêm vài tiểu đệ trong bí cảnh...
Mấu chốt nhất là, nếu không phải sư huynh trước khi mình vào bí cảnh đã cho mình xương ngón tay, mà sư tôn lại trùng hợp dạy mình cách sử dụng xương ngón tay...
Nếu không phải đủ loại yếu tố chồng chất lên nhau, lần này bản thân hẳn phải chết không nghi ngờ!
Mà vào lúc Tiêu Thanh đang nghĩ mà sợ trong lòng, Tôn Hạ Long cùng Trương Bình đang rón rén tiến lại gần Tiểu Ma Soái.
Bọn họ muốn bổ thêm một đao!
Nhưng không đợi Tôn Hạ Long kịp đến gần, Phó Vô Thiên đột nhiên ngẩng phắt đầu lên với vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt vượt qua hai người họ, oán độc nhìn Tiêu Thanh, khóe miệng rỉ máu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu Thanh, ta nhớ kỹ ngươi!"
Ầm!
Một giây sau, một đám sương máu bỗng nổ tung, Phó Vô Thiên trong chớp mắt bay ra một khoảng cách cực xa, ngay sau đó biến mất ở cuối chân trời...
Tôn Hạ Long rơi vào trầm mặc.
Gã này, khó giết đến vậy sao?!
Thấy thế, Trương Bình cũng không quá bất ngờ, Phó Vô Thiên nếu dễ giết như vậy thì đã không phải là con trai Ma Soái.
Nếu không có quy tắc bí cảnh áp chế, có lẽ vừa rồi Ma Soái đã trực tiếp giáng lâm rồi...
Sau đó, Trương Bình lo lắng nhìn về phía Tiêu Thanh: "Đắc tội Ma Soái rồi..."
Tiêu Thanh nhìn ra sự lo lắng của hắn, bèn an ủi: "Yên tâm đi, hắn hẳn là sẽ chỉ ghi hận ta thôi."
"Hơn nữa, Ma Soái chắc chắn không dám làm gì Tiên Dương thành đâu."
Ma Soái kiêng kị Đạm Nhiên tông, chắc chắn không dám đến Tiên Dương thành trắng trợn giết chóc.
Nếu không, ngay từ đầu hắn đã có thể trực tiếp mang con trai hắn theo cửa chính bí cảnh đi vào rồi...
Tuy nhiên, nói thì nói vậy, nhưng sau khi Tiêu Thanh nói xong, cả ba người đều trầm mặc một hồi.
Ngay sau đó, cả ba người lại cùng nhau thở dài một hơi.
Phía sau không có Đại Thừa chống lưng, làm sao có thể không sợ Ma Soái trả thù cơ chứ?
"Hãy chú ý động tĩnh của Nhân Tổ miếu, để tránh bị hãm hại mà không hay biết." Trương Bình nói.
Tiêu Thanh gật đầu.
Nhân Tổ miếu, chính là tông môn của Phó Vô Thiên.
Tông môn này tuyên bố rằng các tu sĩ khác đang kìm nén thiên tính, rằng nhân tính vốn ác, vốn nên phóng thích những suy nghĩ trong lòng. Bản tính cuồng ngạo thì cứ cuồng ngạo vô hạn, bản tính tham lam thì cứ tham lam vô hạn, muốn giết người thì cứ điên cuồng giết chóc, như vậy mới là tổ tính của nhân tộc!
Như vậy, thuận theo những suy nghĩ trong lòng mình mới có thể phát huy tốt nhất và nâng cao lực lượng bản thân, trở thành tồn tại tôn quý nhất thế gian, thống lĩnh cả hai tộc yêu ma, khiến chúng sinh phải cúi đầu xưng thần!
Mặt khác, Nhân Tổ miếu thật ra cũng rất tán thưởng những tu sĩ chính đạo kia đã vì thương sinh mà cống hiến.
Bởi vì, bọn họ cảm thấy một số tu sĩ chính đạo thật sự muốn làm việc tốt, và cũng đang làm việc tốt, luôn không hề kìm nén bản thân, vô cùng phù hợp với tư tưởng của Nhân Tổ miếu.
Bọn họ thậm chí còn muốn chiêu mộ đám người này vào tông môn của mình, để họ làm việc tốt cho Nhân Tổ miếu.
Mà những tu sĩ chính đạo được Nhân Tổ miếu thừa nhận chỉ cảm thấy như mình vừa ăn phải phân.
Mặt khác, tông môn mà Nhân Tổ miếu ghét nhất cũng chính là Đức Thánh tông.
Bởi vì!
Lý niệm của họ và Đức Thánh tông hoàn toàn trái ngược nhau, họ cũng khinh thường việc dây dưa với Đức Thánh tông.
Bọn họ rất khó lý giải vì sao Đức Thánh tông có thể đạt đến trình độ giả tạo đạo mạo như vậy.
Tu luyện như thế, chẳng lẽ không mệt sao?
Cho nên, bọn họ dù có bị gán cho danh xưng Ma Soái, Ma Hậu, Ma Tôn cũng không có vấn đề gì, nhận hết, dù sao cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi, không ảnh hưởng được đến địa vị tổ đạo của nhân tộc của bọn họ!
Nửa ngày sau.
Cả ba người đều đã hồi phục không ít.
Lúc này Tiêu Thanh đang nhìn bốn cây cờ trước mắt, trong mắt lộ ra mấy phần hưng phấn.
Qua kiểm tra, bốn cây cờ đã không còn khí tức của Phó Vô Thiên!
Hơn nữa, Tiêu Thanh lại thanh tẩy thêm một lần để đảm bảo bảo vật này là vật vô chủ!
Tuy nhiên, hắn không vội thu làm của mình, mà nhìn về phía Trương Bình cùng Tôn Hạ Long, nói: "Hai vị, chúng ta cùng nhau chống địch, bảo vật này vốn nên do ba chúng ta chia đều."
"Nhưng mà, công lao lớn nhất trong việc đánh bại Tiểu Ma Soái là nhờ bảo vật sư huynh tặng cho ta, và thuật pháp sư tôn dạy ta."
"Cho nên, ta muốn chia thế này..."
Tiêu Thanh còn chưa nói xong, Trương Bình đã khoát tay ngắt lời hắn, nở nụ cười: "Không cần khách sáo như vậy."
"Ta cứu ngươi, mục đích rất đơn thuần, chính là để tạo mối quan hệ với Phương chân truyền, cho phủ thành chủ Tiên Dương thành chúng ta một lý do để kết giao với Phương gia ở Nguy thành. Điều ta mưu cầu là tương lai của Trương gia Tiên Dương chúng ta!"
"Cho nên, mấy lá cờ này đừng tính phần của ta, lúc nào đó thay ta nói tốt vài câu với sư huynh ngươi là được rồi."
Tôn Hạ Long vội nói theo: "Tiêu Thanh, ta cũng không muốn mấy cây cờ này."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta không biết dùng."
Tiêu Thanh: "..."
Tôn Hạ Long lại nói: "Với lại, trước kia ngươi đã tha cho ta, lần này ta trả ơn ngươi, rất bình thường."
Nghe vậy, Tiêu Thanh nhất thời ngẩn người.
Một lát sau, hắn đột nhiên bật cười: "Tốt, vậy ta không khách sáo với các ngươi nữa."
"Vậy chúng ta tranh thủ thời gian chữa thương, sau đó lại đi thu thập thêm chút huyết sát."
Hai người lập tức gật đầu.
Sau đó, Tiêu Thanh đem bốn cây cờ thu vào, thầm nghĩ đợi sau khi gặp Phương sư huynh sẽ đem cờ ra.
Trình độ và năng lực tu luyện 【 Vạn sát tâm pháp 】 của sư huynh mạnh hơn bản thân gấp hơn mấy chục lần.
Nếu có huyết sát từ những thứ này hỗ trợ, nhất định có thể đột phá!
Còn nữa, sư tôn bên kia cũng có thể dùng mấy lá cờ này để tu luyện, bù đắp tổn thất của xương ngón tay.
...
Mộ Vũ thành.
"Phương chân truyền, thật ra chúng ta có thể trực tiếp đi bái phỏng Khê Vân tiên sinh. Với thân phận và địa vị của ngài, Khê Vân tiên sinh chắc chắn sẽ không đối xử với ngài như người bình thường, chúng ta việc gì phải tới đấu giá hội chứ?"
Trên đường, Diệp Chỉ Vân nhìn Phương Trần đang đi phía trước, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Sau khi Phương Trần đột phá đến Kim Đan cửu phẩm, Diệp Chỉ Vân đã nói với Phương Trần rằng tiểu tỷ muội của mình đang ở trong phủ Khê Vân tiên sinh, nếu Phương Trần muốn gặp Khê Vân tiên sinh thì vô cùng đơn giản.
Nhưng Phương Trần lại từ chối, nói rằng nếu đấu giá hội do Khê Vân tiên sinh tổ chức thì đến đó cũng có thể gặp được ngài ấy, sau đó liền kéo Khương Ngưng Y cùng Dực Hung ra cửa, đi thẳng đến hội đấu giá.
Điều này khiến Diệp Chỉ Vân cảm thấy rất không bình thường.
Vì sao phải đi đường vòng vo như vậy chứ?
Chẳng lẽ chỉ vì đấu giá hội sao?
Không cần thiết mà?!
Tuy nói cuộc đấu giá này tổ chức liên tục bảy ngày, quy mô cực lớn, nhưng những món đồ được bán nàng đều đã xem qua, gần như không có gì đặc biệt đáng giá.
Đương nhiên, cái đáng giá này là nói đối với Phương Trần.
Nếu là đối với Diệp Chỉ Vân mà nói, những món đồ kia nàng chắc chắn cũng thèm thuồng...
Nghe Diệp Chỉ Vân truy hỏi phía sau, Phương Trần mỉm cười, nói: "Đừng nóng vội, ta làm vậy, thứ nhất là vì việc bái phỏng Khê Vân tiên sinh không thể sơ sài, nếu có thể làm quen tại buổi đấu giá sẽ thích hợp hơn."
"Thứ hai, Ngưng Y vừa nói nàng muốn đi dạo, nên ta đưa nàng đi dạo một chút."
Lời này vừa nói ra, Diệp Chỉ Vân không khỏi sững sờ, rồi nhìn sang Khương Ngưng Y bên cạnh.
Trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Khương Ngưng Y thoáng hiện vẻ bối rối, nàng nói muốn đi dạo lúc nào nhỉ?
Nhưng nàng nghĩ một chút, vẫn do dự gật đầu, nói tiếp: "Đúng vậy."
Diệp Chỉ Vân hơi hoang mang: "Tại sao vậy?"
"Ừm..." Khương Ngưng Y suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Bởi vì kiếm tổ sư nói tham gia đấu giá hội có thể ma luyện kiếm ý."
Diệp Chỉ Vân: "?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận