Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 276: Đây là cái gì?

Chương 276: Đây là cái gì?
Phương Trần cả người choáng váng, lập tức gắng gượng trấn định, bắt đầu định kéo dài thời gian, cuối cùng nhằm mục đích chuyển dời sự chú ý của Lăng Tu Nguyên khỏi chuyện 【 Nguyên Lượng tổ sư 】, "Tổ sư, chuyện này nói ra rất dài dòng, không biết ngươi đã từng nghe qua Chân Truyền chung và cuộc tranh đấu chân truyền chưa, ta có thể giới thiệu cho ngươi, cuộc tranh đấu chân truyền này là..."
Lăng Tu Nguyên vẻ mặt không tốt, ngăn cản Phương Trần tiếp tục nói nhảm, nói: "Im miệng, nói vào trọng điểm, nhất là nói chuyện thứ hai trước."
Phương Trần: "..."
Phương Trần để bảo mệnh, đành phải tránh nặng tìm nhẹ nói: "Là do sư tôn cảm thấy ta gia nhập Đạm Nhiên tông là không tốt cho ta, cho nên ép buộc ta phải tha thứ cho ngươi ngay trước mặt hắn, muốn tỏ ra rộng lượng!"
Nhưng Lăng Tu Nguyên giận quá hóa cười: "Thuật lại nguyên văn lời hắn nói một lần, hắn chắc chắn không nói đơn giản như vậy."
Hắn hiểu Lệ Phục rõ như lòng bàn tay, lão già này nói chuyện không đơn giản như vậy đâu.
Nghe vậy, Phương Trần mặt đầy mồ hôi lạnh.
Thuật lại đầy đủ?
Hắn cũng không dám nói chi tiết chuyện Lệ Phục bảo mình là bậc đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bảo mình đừng chấp nhặt với Lăng Tu Nguyên...
Hắn há miệng, quả quyết nói: "À ờm, nguyên văn lời sư tôn cũng là bảo ta tha thứ cho ngươi, còn về những lời phía trước, phía sau, ở giữa, ta đều quên cả rồi."
Lăng Tu Nguyên lại cười nhạt: "Được, ta biết rồi! Tha thứ cho ta đúng không? Vậy ta quay về giết hết ba người đệ tử của hắn, để xem hắn có cách nào tha thứ cho ta không."
Phương Trần, người không biết mình đã báo hại hai vị cây sư đệ, trên mặt mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng như thác, trong lòng hắn nghĩ, lấy đâu ra ba người đệ tử chứ?
Chợt, trong lòng hắn thầm thương xót: cây sư đệ, phiền ngươi chết ba lần vậy.
Lăng Tu Nguyên nói: "Ngươi nói tiếp đi, nói về vấn đề 【 bồi tội lễ 】."
"Bồi tội lễ chính là..."
Phương Trần liền kể tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra bên trong Đạm Nhiên điện.
Nghe xong, dù Lăng Tu Nguyên là người kiến thức rộng rãi, giờ phút này cũng không khỏi lộ ra vẻ ngây ngẩn.
Hắn đã quen với việc những chuyện bất thường luôn xảy ra với Phương Trần nên không còn nghĩ nhiều nữa, chỉ là cảm thấy kinh ngạc với biểu hiện của Chân Truyền chung.
Lão già này, thậm chí cả những chuyện không hợp lẽ thường như lời tiên đoán của Xích Tôn, việc gộp năm ấn chân truyền làm một, đổi tên thành Chân Trần ấn... đều làm ra được...
Đúng là không biết xấu hổ!
Ngay lập tức, Lăng Tu Nguyên lắc đầu nói: "Hắn làm vậy thật quá bất thường, chẳng lẽ không thấy xấu hổ sao?"
Phương Trần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám nói lời nào không thích hợp, lúc này tốt nhất là chỉ nghe thôi.
Lăng Tu Nguyên nói: "Được rồi, lấy Chân Trần ấn của ngươi ra đây."
"Ta cũng muốn xem xem Lệ Phục rộng lượng đã luyện cái Chân Trần ấn này thành dạng gì rồi."
Phương Trần im như hến, trong tay ánh sáng lóe lên, một quả cầu lớn tròn trịa trắng như tuyết lập tức lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
Quả cầu này vừa xuất hiện, bốn phía nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mắt Lăng Tu Nguyên hơi sững lại, hắn liếc mắt là nhìn ra ngay, đây đích xác là vật liệu của Chân Truyền ấn — Đạo Vận Hạo Ngọc.
Nhưng hắn cũng có chút không nhận ra, Chân Truyền ấn từ khi xây tông đến nay vẫn luôn giữ kiểu dáng tổ truyền, hàng tồn kho đến giờ vẫn chưa dùng hết, sao lại biến thành lạ lẫm như vậy?
Phương Trần vội ho một tiếng, nói: "Là thế này..."
Hắn kể lại chuyện mình mang Chân Trần ấn đến trước mặt Lệ Phục, khiến Lệ Phục ngộ đạo, rồi Lệ Phục còn nói ra những lời như đạo vận rác rưởi, vân vân...
Cuối cùng, Phương Trần nói: "Sư tôn cho rằng hình thái pháp bảo đỉnh cấp nhất trên thế giới này phải là một quả cầu mới đúng, cho nên, liền... Ngươi hiểu mà!"
Lăng Tu Nguyên nghe xong liền thở dài lắc đầu, Lệ Phục này suốt ngày chỉ biết đến cầu...
Hắn cầm lấy Chân Trần cầu, đánh giá hai lượt, rồi nhất thời cười lạnh nói: "Ha ha! Hoàn mỹ?"
"Hoàn mỹ cái rắm, toàn bộ pháp bảo đều luyện ngược rồi."
Phương Trần đúng lúc làm ra vẻ kinh hô thật lớn: "Tổ sư thật đúng là Hỏa Nhãn Kim Tinh, mắt sáng như đuốc, liếc mắt một cái đã nhìn ra Chân Trần cầu này cần phải thao túng ngược!"
"Có điều, sư tôn nói với ta, đây là đạo yểm tướng, cho nên mọi hành động của Chân Trần cầu đều bị đảo ngược!"
"Chỉ cần chuyển đổi thành ngộ đạo tướng là có thể giải quyết!"
Lăng Tu Nguyên quả thật lợi hại, sờ quả cầu một cái là biết nó bị ngược rồi!
Nhưng Lăng Tu Nguyên thản nhiên nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Pháp bảo này làm gì có đạo yểm tướng với ngộ đạo tướng nào?"
"Hửm? Không có sao?"
"Đương nhiên là không có!"
Sắc mặt Phương Trần cứng đờ, chợt cuối cùng cũng ý thức được điều gì đó, ngây ngốc lẩm bẩm: "Nói như vậy, pháp bảo này thật sự không có phân chia đạo yểm tướng và ngộ đạo tướng sao?"
Lăng Tu Nguyên có chút kỳ quái: "Đúng vậy! Sao ngươi lại tin lời hắn nói chứ?"
Phương Trần thì thào: "Tại... tại vì cái tên nghe rất giống thật mà!"
Hắn trước đó thật ra cũng nghi ngờ liệu Chân Trần cầu có thật sự không có cái gọi là đạo yểm tướng hay không, nhưng hắn lại cảm thấy mấy lời Lệ Phục nói đều có lý, cộng thêm cái tên đạo yểm tướng này nghe cũng rất giống thật, nên hắn mới bán tín bán nghi...
Nhưng một câu của Lăng Tu Nguyên đã đập tan suy nghĩ của hắn: "Chẳng lẽ cái tên Vạn Cổ Bất Hủ Thạch nghe không giống thật sao?"
Phương Trần nhất thời thấy đời không còn gì luyến tiếc...
Nghĩ lại thì, hình như cũng đúng thật!
Có lẽ hắn thật sự không ngờ được, sư tôn vậy mà đến cả hình thái pháp bảo cũng đặt cho một cái tên giả dối không có thật...
Đại đạo đặt tên của sư tôn, đã tu luyện tới trình độ kinh khủng như vậy rồi sao?
Nghĩ đến đây, Phương Trần cảm thấy tên của muội muội mình và phủ đệ mới của mình, đều có thể giao cho sư tôn đặt giúp...
"Có điều, tuy pháp bảo bị luyện ngược, nhưng cuối cùng hắn cũng làm được chút chuyện hữu dụng."
Lăng Tu Nguyên nói: "Vốn dĩ, sau khi tiền bối Chân Truyền chung dùng Đạo Vận Hạo Ngọc luyện chế thành Chân Truyền ấn, nếu muốn khiến Chân Truyền ấn nhận chủ, thì nhất định phải lưu lại đạo vận của bản thân bên trong Chân Truyền ấn mới được."
"Nếu có người tư chất không đủ mạnh, không có cảm ngộ của riêng mình về đại đạo, thì mệnh đăng của hắn sẽ không cách nào lưu lại đạo vận trên Chân Truyền ấn, chứ đừng nói đến việc nhận chủ."
"Nhưng mà, ở Xích Tôn sơn chúng ta không thể nào tồn tại loại người này, cho dù là Phạm Chinh, Chu Chử có tu vi kém nhất hiện nay, cũng đều đã có đạo của riêng mình!"
Phương Trần mặt đầy mồ hôi lạnh vì chột dạ: "Ờ..."
Lăng Tu Nguyên nhìn ra Phương Trần chột dạ, cười cười: "Nhưng ngươi là trường hợp đặc biệt, không cần chột dạ tự ti!"
"Lần này ngươi không thể khiến Chân Truyền ấn nhận chủ, e rằng không phải vì ngươi không có đạo vận, mà là vì đạo ngươi tu luyện quá cường đại."
"Suy cho cùng, đạo vận của đại đạo như kiếp lực này, cũng không phải thứ mà một pháp bảo ngộ đạo chế tạo hàng loạt có thể tiếp nhận được."
Nói xong, Lăng Tu Nguyên cuối cùng cũng lộ vẻ khịt mũi coi thường đối với Chân Truyền chung.
Phương Trần: "..."
Xem ra Lăng tổ sư đã vô cùng bất mãn với hành động ăn không ngồi rồi, làm việc qua loa tắc trách, không hề đổi mới suốt hơn ngàn năm của Chân Truyền chung.
Lăng Tu Nguyên cũng không phải Thánh Nhân.
Bất mãn vài câu cũng là rất bình thường!
Nhưng hắn cũng không thể thật sự làm gì Chân Truyền chung được.
Ai bảo Chân Truyền chung lại có thể luyện chế ra loại pháp bảo ngộ đạo như Chân Truyền ấn mà ngay cả đệ tử Trúc Cơ cũng có thể sử dụng cơ chứ?
Có vốn liếng cũ để ăn, liền có chỗ để an thân lập mệnh!
Lăng Tu Nguyên sau khi trút ra một câu bất mãn, liền tiếp tục nói: "Mà dựa theo thiết kế pháp bảo ban đầu của Chân Truyền ấn, đáng lẽ ra ngươi không thể nào khiến nó nhận chủ được, cho dù là ta ra tay, cũng không làm được!"
"Chỉ là, uy năng của sư tôn ngươi quả thật là cao thâm khó dò, hắn có thể luyện ngược toàn bộ Chân Trần ấn, đập bừa đập ẩu lại khiến ngươi có thể lưu lại dấu vết bằng đạo yểm, rồi thành công nhận chủ!"
"Cho nên, ta không thể không phục, hắn làm chuyện điên rồ như vậy, mà ngươi vẫn có thể hưởng lợi từ đó, đích thực là Khí Vận của ngươi đang đỉnh thịnh, quả thật là may mắn của Đạm Nhiên tông ta!"
Nghe vậy, Phương Trần mặt méo xệch, trong đầu lóe lên một ý nghĩ...
Cho nên, sư tôn thật sự không làm được chuyện tốt nào đúng không?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận