Gọi Ngươi Đi Chịu Chết, Không Có Để Ngươi Vô Địch

Chương 695: Không phải, ngươi thật chép a?

Chương 695: Không phải chứ, ngươi thật sự sao chép à?
Giờ khắc này, Phương Trần đột nhiên đột phá, rồi lại đột nhiên không đột phá nữa, khiến cho cả Đạm Nhiên tông hoàn toàn chìm vào tĩnh mịch.
Hô hô hô — — Khu rừng núi yên tĩnh chỉ có tiếng gió đang vang lên, toàn bộ tông môn từ già trẻ đến nam nữ đang đờ đẫn đều bị gió thổi khiến cho tâm trạng rối bời.
Bao gồm cả Phương Trần cũng đang rối bời.
Gương mặt hắn tràn đầy vẻ không hiểu.
Vậy là kết thúc rồi à?
Nhẫn nhịn bao nhiêu ngày như vậy, đợi đến thời khắc thánh tử đại điển kết thúc mới nhảy ra gây sự thì cũng thôi đi.
Tại sao lại còn chưa thành công vậy?
Tiên Đế đã nói đâu rồi?!
Chẳng lẽ khí vận Hồ tộc quá kém cỏi, chỉ có thể làm màu mè chứ không thể đột phá, căn bản không sánh bằng khí vận Long tộc sao?
Vào lúc Phương Trần đang nghi ngờ, sau cửa Đạm Nhiên điện, Lăng Tu Nguyên cũng mang một vẻ mặt không hiểu tương tự.
Hắn nhớ rằng Phương Trần vừa nói, lần trước sau khi nhận được khí vận Long tộc ở Long Túc cốc, đã trực tiếp từ Kim Đan đỉnh phong lên Nguyên Anh thất phẩm, nhưng... tại sao lần này lại chỉ từ Nguyên Anh bát phẩm đến Nguyên Anh bát phẩm?
Lăng Tu Nguyên cũng nghĩ đến liệu có phải khí vận Hồ tộc không bằng khí vận Long tộc hay không.
Nhưng hắn cho rằng không hẳn là như vậy.
Cả hai đều là cửu đại tộc, theo lý thì không nên có khác biệt quá lớn mới phải.
Suy nghĩ một chút, Lăng Tu Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến sự khác biệt giữa hai luồng khí vận — — Khí vận Long tộc đến từ Thương Long tổ tiên.
Khí vận Hồ tộc đến từ Mật Thừa Lưu.
Biết đâu là do Mật Thừa Lưu đã rời khỏi Hồ tộc quá lâu, ở lại Linh giới thời gian quá dài, vì vậy khiến cho khí vận Hồ tộc bị khí tức Linh giới làm ô nhiễm, không còn là khí vận yêu tộc thuần túy nữa, dần dần trở nên tạp nham?
Cho nên là do khí vận không thuần khiết, đã lừa gạt Phương Trần?
Triệu Nguyên Sinh đứng bên cạnh Lăng Tu Nguyên không khỏi truyền âm hỏi: "Tình hình thế nào?"
Dư Bạch Diễm cũng đang nhìn sắc mặt Lăng Tu Nguyên.
Lăng Tu Nguyên: "Tĩnh quan kỳ biến."
Cùng lúc đó.
Lăng Côi sờ cằm, lộ ra vài phần nghi hoặc: "Chẳng lẽ làm vậy là để trêu chọc những người khác một chút?"
"Vậy thì chẳng phải là hơi trẻ con rồi sao?"
"Nhưng nhìn cả tông trên dưới đều ngơ ngác ngốc nghếch, cũng đúng là có chút thú vị thật, chỉ là quả thực không giống lắm với chuyện mà một đệ tử Đạm Nhiên tông lớn lên ở đây sẽ làm..."
Giờ phút này, các khách mời tông môn đang "ngốc nghếch" lộ vẻ mặt mờ mịt, không dám bàn tán với người xung quanh, chỉ dám dùng ánh mắt giao lưu — — Bọn họ không hiểu, vừa rồi màn đột phá thanh thế to lớn, khoa trương như muốn lập địa thành tiên tại chỗ, tại sao lại đột ngột dừng lại như vậy?
Chẳng lẽ đây chính là kiểu sấm to mưa nhỏ của Phương thánh tử?
Không đúng.
Đây là sấm lớn, sấm cực lớn.
Còn mưa thì ngay cả một giọt cũng không có!
Trưởng lão các tông môn hai mặt nhìn nhau, không thể hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đệ tử Xích Tôn sơn chìm vào yên tĩnh, đều đang tự hỏi Phương Trần đang làm gì.
Chẳng lẽ Phương sư huynh lại có dự định đặc thù gì sao?
Trong Tứ Sư động phủ, Táng Tính nhìn về phía Dực Hung, thản nhiên nói: "Ngươi ở cùng Phương Trần thời gian dài nhất, tình huống kiểu này ngươi đã gặp qua chưa?"
Dực Hung: "Những kiểu đột phá ly kỳ cổ quái ta đều gặp cả rồi, nhưng kiểu này thì là lần đầu ta gặp."
Táng Tính: "Ồ."
Sau một lát cả tông sững sờ, trên sân đấu võ có người dẫn đầu dùng tiếng cười gượng hai tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, nhưng đại bộ phận khách mời ngoại tông không nói gì, chỉ bắt đầu truyền âm giao lưu...
Mà bách phong thì khác, lập tức khôi phục sự ồn ào vừa rồi, đệ tử các phong liền triển khai thảo luận kịch liệt về chuyện vừa xảy ra.
Trên Tiên Ân Thánh Đài.
Khương Ngưng Y đứng bên cạnh Phương Trần nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ nghi hoặc, truyền âm nói: "Phương sư huynh, ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao."
Phương Trần trả lời một câu, bây giờ thấy hệ thống không gây sự nữa, liền tính đợi mệnh lệnh của Lăng Tu Nguyên rồi thu hồi thủ quyết.
Bằng không, lát nữa hắn thu về trước mà pháp bảo vẫn tiếp tục lóe sáng, vậy thì quá lúng túng rồi.
Nhưng đúng lúc này.
"Đinh — — "
Trong đầu Phương Trần lại lần nữa xuất hiện một âm thanh.
Sắc mặt hắn trong nháy mắt lộ ra vẻ rối bời và mê mang cực kỳ rõ ràng.
Khương Ngưng Y ở gần nhất và Lăng Tu Nguyên trong Đạm Nhiên điện đang định bảo Phương Trần thu hồi thủ quyết, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Phương Trần, lập tức ý thức được có điều bất thường...
Âm thanh hệ thống tiếp theo vang lên trong đầu Phương Trần: "Kiểm tra đo lường thấy khí vận chi tử Tiêu Thanh bất kể thế nào cũng sẽ không giết Tiêu Dao tôn giả, vì vậy ban cho ký chủ tu vi Tiên Đế, để ký chủ cưỡng ép khống chế Tiêu Thanh giết Tiêu Dao tôn giả..."
Phương Trần: "?"
Hệ thống, ngươi lại định làm cái gì?
Hắn lập tức quát thầm trong lòng: "Ngươi khoan đã."
"Ngươi có phải đang sao chép câu chữ của ta không?"
Hệ thống: "Ha ha, sao lại thế được?"
Vừa dứt lời.
Một luồng hấp lực cực kỳ cuồng bạo từ trong cơ thể Phương Trần tuôn ra...
Phương Trần lập tức điên cuồng gầm thét trong lòng: "Lần này ta muốn đột phá!"
Ngay sau đó...
Oanh! ! !
Bách phong đang dần náo nhiệt trở lại đột nhiên cảm giác được Tiên Ân Thánh Đài lại lần nữa bộc phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, luồng linh lực như sóng biển vừa rồi mang theo khí thế chấn thiên liệt địa kinh người quay trở lại, hấp lực kinh khủng lại lần nữa gào thét phun trào từ trong cơ thể Phương Trần, Tiên Ân Thánh Đài vốn đã hạ xuống một tấc lại càng bị luồng linh lực này va chạm trùng kích, hạ xuống thêm một tấc nữa.
Tình cảnh này khiến Lăng Tu Nguyên đang mặt đầy trầm mặc chỉ có thể ngấm ngầm làm cho Tiên Ân Thánh Đài nâng lên cao ba tấc...
Mà những người còn lại đều trợn tròn mắt.
Lăng Côi cũng hơi ngẩn ngơ, sau khi hết ngẩn người liền không nói gì, bởi vì nàng cười đến mức vỗ đùi liên tục, căn bản không thể nói chuyện được...
Cùng lúc đó, tiếng gầm vang trời của Phương Trần lại lần nữa đột ngột dừng lại.
Ở Ánh Quang hồ sơn, Lâm Vân Hạc đang ghi lại hình ảnh cho Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú cũng trầm mặc đứng yên.
Trưởng lão tông môn, toàn thể đệ tử, khách mời ngoại tông lại một lần nữa lộ vẻ mặt rối bời như thể hình ảnh vừa rồi được tái hiện.
Hả?
Sao thế?
Phương thánh tử lại bắt đầu nữa à???
Tứ Sư động phủ.
Táng Tính thản nhiên nói: "Loại cảm giác này... là huyễn thuật sao?"
Dực Hung lại đứng dậy, lẩm bẩm: "Tại sao ta lại có một cảm giác vừa quỷ dị vừa quen thuộc thế này..."
Nhìn màn nước, Phương Trăn Trăn cũng không khỏi thốt lên: "Mễ đa mễ đa."
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú lên Tiên Ân Thánh Đài, nơi có người nam nhân kia đang mặc miện phục màu vàng, dẫn động linh lực thủy triều trong phạm vi toàn tông cuồn cuộn tích tụ, khí thế kinh thiên động địa...
Mà ngay tại khoảnh khắc vạn người chú mục này...
Vụt!
Linh lực thủy triều lại đột nhiên biến mất.
Đạm Nhiên tông lại khôi phục sự yên tĩnh và an lành bình thường.
Toàn tông: "???"
Giờ khắc này, cuối cùng cũng có người tức giận hét lên: "Làm cái quái gì vậy?!"
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy mình bị Phương Trần đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Bọn họ đã nhìn ra Phương Trần thật sự đang đùa giỡn với bọn họ!
Mà tiếng gầm thét điên cuồng trong lòng Phương Trần chỉ nhận lại được một câu từ hệ thống: "Xin lỗi ký chủ, thông qua kiểm tra đo lường của hệ thống, ký chủ hiện tại có thể dùng tâm kế thủ đoạn ép Tiêu Thanh giết chết Tiêu Dao tôn giả, ví dụ như lợi dụng lúc đại năng tà ác Lăng Tu Nguyên không chú ý, phái người bắt lấy Lăng Uyển Nhi, ép Tiêu Thanh phải đưa ra lựa chọn một trong hai, liền có thể khiến Tiêu Dao tôn giả tự sát, bị Tiêu Thanh thôn phệ."
Phương Trần: "..."
Hắn cũng phát ra tiếng gầm thét giận dữ giống hệt đệ tử Đạm Nhiên tông trong lòng — — Mẹ nó ngươi làm cái gì vậy?!
Mà ngay lúc Phương Trần vừa mắng xong, hệ thống lại "Đinh" một tiếng nữa.
Phương Trần: "???"
"Còn tới nữa?"
"Mẹ nó ngươi tốt nhất đừng có sao chép của ta."
Hệ thống: "Kiểm tra đo lường thấy khí vận chi tử Dực Hung cần quay về Càn Khôn đảo báo thù, cần phải có Tiên Đế bảo vệ, cho nên ban cho ký chủ tu vi Tiên Đế."
Phương Trần: "..."
"Ngươi cứng rắn làm khó ta thì cũng thôi đi, ngươi có tâm chút được không? Hay là ngươi cứ nói kiểm tra đo lường thấy ký chủ muốn đột phá đến Tiên Đế, trợ giúp tất cả khí vận chi tử trở nên vô địch, cho nên ban cho ký chủ tu vi Tiên Đế là được rồi."
Xoạt!
Một giây sau, Phương Trần với tâm trạng sinh không thể luyến, cảm nhận được một luồng hấp lực lại bộc phát từ đan điền, khí thế kinh thiên động địa lại lần nữa bộc phát từ trong cơ thể hắn, linh lực thủy triều đã biến mất kia lại lần thứ ba xuất hiện ở bốn phía Tiên Ân Thánh Đài.
Phương Trần: "..."
Toàn tông: "..."
Một giây sau.
Vụt!
Linh lực thủy triều lại biến mất không thấy.
Hệ thống nói: "Xin lỗi ký chủ, thông qua kiểm tra đo lường của hệ thống..."
Lời này còn chưa nói hết, hệ thống lại đinh một tiếng: "Kiểm tra đo lường thấy ký chủ muốn đột phá đến Tiên Đế, trợ giúp tất cả khí vận chi tử trở nên vô địch, cho nên ban cho ký chủ tu vi Tiên Đế."
Phương Trần: "???"
Không phải chứ, ngươi thật sự sao chép à?
Xoạt!
Linh lực thủy triều lại lần nữa hiện lên.
Nhưng cũng không được bao lâu...
Vụt!
Linh lực thủy triều lại biến mất.
Ngay sau đó, một màn diễn ra tiếp theo khiến tất cả mọi người không kịp kinh ngạc cũng chẳng kịp tức giận mà rơi vào hoang mang cùng hoài nghi nhân sinh.
Ngay cả Lăng Côi cũng ngây người.
Rốt cuộc là đang làm cái gì thế?!
Mà Khương Ngưng Y đứng một bên cũng mặt đầy vẻ hoang mang.
Bởi vì, nàng phát hiện Phương Trần dường như cũng rất hoang mang...
Chỉ thấy, trước mắt bao người, trên Tiên Ân Thánh Đài đang trồi sụt bất định kia, xung quanh Phương Trần, linh lực thủy triều đang điên cuồng:
Vù, xuất hiện!
Xoẹt, biến mất!
Vù, xuất hiện!
Xoẹt, biến mất!
Vù...
Tất cả mọi người: "..."
Mà điều này khiến Lăng Tu Nguyên chỉ có thể bị ép phân ra một luồng lực lượng để cưỡng ép khóa chặt Tiên Ân Thánh Đài lại.
Cùng lúc đó, Lăng Tu Nguyên cũng cảm thấy mình sắp phát điên rồi, có thể chấp nhận ngươi đột phá, ngươi dù có lên Đại Thừa đỉnh phong cũng không sao, nhưng ta đâu có nói là có thể để ngươi đột phá kiểu này!
Nếu không phải tình huống hiện tại hắn không thể rời đi, cũng không thể gọi Lệ Phục tới, hắn đã muốn đi Nhược Nguyệt cốc hỏi cho rõ ràng rồi.
Mà người toàn tông trên dưới sau cơn hoang mang, lại không hiểu sao cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc...
Cái cảm giác tiết tấu của linh lực thủy triều thay nhau xuất hiện này, dường như... dường như đã gặp qua ở đâu đó rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận